NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Bắc Tư Ninh sống được rất lâu. 

Yêu tộc được trời ưu ái, bọn họ không bao giờ phải buồn rầu tuổi thọ sắp hết vì tuổi thọ đã dài ngay từ khi ra đời. Mèo Tư Mệnh càng đặc biệt hơn nữa, nếu không phải mấy trưởng bối chết trong trận tranh đấu kia thì chắc bây giờ vẫn còn đang liếm lông, đùa giỡn ăn uống vui vẻ. 

Bởi thế nên bình thường họ rất ít khi nào nghĩ đến mấy chuyện sau khi mình chết đi.  

Thật ra Bắc Tư Ninh đã từng nghĩ đến rồi, trước khi hắn tự bạo yêu đan thì đã nghĩ đến nó.  

Trong lòng hắn khi đấy chỉ có tức giận, đôi mắt bị thù hận che đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là phải trả thù bằng mọi giá – tính mạng của hắn lúc đó cũng không còn quan trọng.  

Bản tính của mèo là hưởng lạc, hắn có thể dễ dàng vứt bỏ thứ làm mình đau khổ. Bao gồm cả sinh mạng.

Bắc Tư Ninh rất bất ngờ với may mắn của bản thân, hắn không bao giờ nghĩ mình tự bạo yêu đan rồi mà vẫn có thể tỉnh lại, nhưng có thể tỉnh lại không có nghĩa là hắn vui. Hắn không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy mấy gương mặt xấu xí đó nữa, ngay cả đồ ăn cũng không làm hắn có chút hứng thú nào… 

Trạng thái khi đó của hắn cũng không khác với đã chết bao nhiêu.  

Nếu không phải ban đầu Văn Tranh khơi gợi hứng thú của hắn thì hắn đã không lựa chọn sống tiếp.  

Mà hiện tại, hắn đã không còn cảm thấy sống rất đau đớn nữa, cũng có thể vui vẻ tự do… nói chung “sống chết” cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng bức thư này lại khiến hắn sợ hãi.

Bởi vì hắn biết hai chữ sống chết này có ý nghĩa to lớn thế nào trong lòng nhân loại.  

Mà Văn Tranh, đã từng viết một bức di chúc. 

Thật lâu sau đó Bắc Tư Ninh vẫn không mở thư ra đọc, lát sau hắn như mới phản ứng lại, nhét thư vào túi. 

“Cái này ta cầm, còn chuyện gì khác nữa không?”

Trương Cẩm Trình không bất ngờ vì hắn không đọc ngay lắm, ông cười nói: “Qua nhiều cuộc thảo luận khác nhau, chúng tôi hi vọng có thể được hợp tác vui vẻ với thế lực của ngài… cho nên, sắp đến chúng tôi sẽ gửi hồ sơ về không gian con cho ngài.”

“Ừ, rồi sao nữa? ” Bắc Tư Ninh cảm thấy không còn gì để nói, hắn cũng đã đứng dậy. 

Trương Cẩm Trình nói tiếp: “Sau đó, chờ đến khi không gian con mở ra, chúng tôi hi vọng ngài có thể cùng đến Bắc Cực để khảo sát thực địa, xác nhận lại lần nữa năng lực siêu nhiên của ngài có thể tác động đến không gian con hay không.”

Dài dòng. 

Bắc Tư Ninh ghét nhất cách nói chuyện dài dòng này, rõ ràng chỉ cần một câu nhưng cứ phải nói cả đoạn dài ngoằng. Hắn gật đầu chào Trương Cẩm Trình xong thì mở cửa ra ngoài. 

Hắn cũng không quay lại bếp giúp hấp bánh bao mà là cầm bức thư với một bụng tâm sự quay về ký túc xá của Văn Tranh.  

Chắc bây giờ Văn Tranh đang ăn cơm, anh ta huấn luyện rất vất vả, ngoại trừ những lúc làm giáo quan nhẹ nhàng một chút ra, bình thường toàn mệt đến mức vừa ngả lưng lên giường là ngủ ngay. 

Bắc Tư Ninh chưa nhìn thấy anh huấn luyện bao giờ, hắn cứ cảm thấy mất tự nhiên.

Hôm nay hắn càng không muốn đi xem.  

Hắn muốn đọc thư. 

Bắc Tư Ninh lập một kết giới ngay cửa, chỉ cần có người lại gần là hắn sẽ biết ngay. Sau đó hắn lấy thư ra, mở phong bì rồi lại đóng lại. 

Nghĩ một hồi, hắn vẫn cảm thấy không an toàn, cho nên biến thành một con mèo đen lớn ngậm thư chui vào gầm giường tối om.  

An toàn. 

Có hệ thống làm sạch cho nên gầm giường cũng không có miếng bụi nào, đuôi mèo quơ qua quơ lại, cuối cùng hắn cũng nhìn vào bức thư. 

Vừa mới đọc câu đầu tiên, lông trên đuôi hắn đã dựng hết lên: [Tôi với anh quen nhau hơn một tháng rồi, tôi biết anh là một chú mèo tinh rất dễ thương.]  

….

Mèo tinh gì!? 

Mèo tinh là cái tên quỷ quái gì vậy! 

Yêu là yêu, tinh là tinh, sao có thể gọi loạn như vậy được? Hắn là mèo yêu Tư Mệnh cao quý đó! 

Bắc Tư Ninh nổi điên, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm hai chữ đáng yêu. 

…Nhìn đi, đã bảo anh ta thích hắn từ đời nào rồi, còn khen hắn đáng yêu. 

Tha đấy.

Mèo đen đọc tiếp, thấy Văn Tranh lại bắt đầu dùng “khiến người khác thích”, “ngây thơ đáng yêu”, “rung động” để miêu tả hắn, Bắc Tư Ninh vừa vui vừa mất tự nhiên nghĩ, hình như Văn Tranh rất ít khi nói những lời này trước mặt hắn.

…Hắn lấy lại bình tĩnh, không bám riết lấy mấy chữ này nữa mà đọc tiếp…

[Đời này có thể gặp được anh, là chuyện may mắn nhất cuộc đời nhàm chán của tôi.] 

Đuôi của mèo đen bất động.

Hắn nằm xuống, ngay cả kết giới chấn động cũng không biết, mãi đến khi lỗ tai giật nhẹ vì tiếng động ở cửa, hắn mới biết Văn Tranh đã về.

Hắn cuộn tròn móng vuốt, nhích lên vài bước, kéo bức thư xuống giấu dưới bụng.

Vờ như mình không ở trong phòng.

Văn Tranh sẽ không tự nhiên đi xem gầm giường, mèo đen nằm dưới gầm giường chỉ có thể nhìn thấy bước chân đi qua đi lại trong phòng của anh. Đầu tiên là rót nước, sau đó đứng trước bàn uống cạn, hắn có thấy vài giọt nước rơi xuống sàn nhà, nếu không phải nước trong ly sánh ra ngoài thì cũng là mồ hôi của anh.

Nóng thế à? Hay huấn luyện rất cực khổ? Nếu không sẽ không run tay làm đổ nước, vậy…tay mỏi lắm không?

Nhịp thở của Văn Tranh nặng hơn bình thường một ít, Bắc Tư Ninh có thể tưởng tượng được anh của bây giờ, dù sao hắn cũng từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.

Anh đã cởi áo khoác, để lộ áo lót màu đen được may bằng loại vải đặc biệt. Sợi dây chuyền ba mẹ để lại cho anh vẫn được giấu sau lớp áo trong các trận đấu để không lắc lư qua lại, cũng không biết có bị cộm hay không.

Văn Tranh thích cởi trần khi ở nhà, nhưng sau mấy lần Bắc Tư Ninh lên tiếng thì anh đã chịu mặc áo vào.

Nếu chiều nay không có việc gì thì anh sẽ lấy quyển sổ kia ra, giải câu đố hoặc đọc sổ thiết kế phó bản mà Dư Tấn đưa.

Giường hơi lún xuống, một tiếng kẹt nhỏ vang lên. Mèo đen không nhúc nhích, đầu óc hắn rối bời, trong đầu toàn là hình ảnh của Văn Tranh.

Bất tri bất giác, hắn đã sống chung với nhân loại này lâu đến mức khi nhắm mắt lại, nghe đủ mọi tiếng động lại cảm thấy bình yên ấm áp lạ thường.

May mắn à? Hắn chắn chắn rất may mắn. Mặc dù hắn không quan tâm lắm, nhưng đời này có ai mà không muốn sống chứ, hắn còn sống được ăn được uống được chơi, còn có cả người thích mình nữa. 

Văn Tranh may mắn à?….Bắc Tư Ninh không biết.

Hắn bỗng thấy mũi mình hơi đau, cảm giác xót xa bùng lên trong ngực. 

Văn Tranh là một nhân loại vừa gian xảo vừa xảo quyệt. 

Nhân loại này, cho một yêu quái “không rõ thân phận” thừa kế nhà và tài sản của anh. 

Trước giờ Bắc Tư Ninh chưa từng cảm thấy sợ hãi bao giờ, nhưng giờ hắn đã biết. 

Nếu hắn cứ cố chấp trốn mất tăm, nếu không có chuyện của Dư Tấn, nếu không phải vô tình bại lộ, có lẽ hắn sẽ tiếp tục gạt Văn Tranh, cuối cùng không tìm được người nữa, rồi cuối cùng…. sẽ nhận được một bức di chúc, lấy được một căn nhà cũ hơn tám mươi tuổi mà hắn vốn dĩ không cần. 

“Anh chui xuống dưới đấy làm gì?” Giọng nói đột ngột vang lên làm mèo đen giật mình nhảy dựng lên, cả cơ thể đập thẳng vào giường, rồi đáp xuống mặt đất như trái banh da bị xì hơi. 

Cho dù là thịt hay lông đều dựng đứng hết cả lên, Văn Tranh đã ngạc nhiên nay còn ngạc nhiên hơn: “Sao vậy!?”

Anh không xuống giường, chỉ cúi đầu nhìn xuống. Bởi vì đang chổng đầu xuống nên máu dồn lên má khiến nó đỏ ửng lên, đôi mắt mở to hơn bình thường vì ngạc nhiên, đây là góc độ cũng như biểu cảm Bắc Tư Ninh chưa nhìn thấy bao giờ. 

“Đừng có lại đây!” Mèo đen nhe răng, nom rất lo lắng. 

“…” Văn Tranh à một tiếng, rút đầu lên giường lại: “Tôi không nhìn anh nữa, anh… anh muốn làm gì thì làm đi…đừng lo.”

“…???” Mèo đen đực mặt ra, nửa ngày vẫn không hiểu ý của anh là gì, nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ dùng phép thuật cất thư vào túi rồi mới chậm rãi mang một đống tâm sự ra khỏi gầm giường. 

“Hả… nhanh thế à.” Văn Tranh nói. 

Bắc Tư Ninh mê man: Nhanh gì?

“Cần tôi tránh mặt chút không?” Văn Tranh hỏi tiếp. 

“Không!” Bắc Tư Ninh vội vàng biến về hình người, tóc hắn rơi rối, mặt mày cũng đỏ bừng, Văn Tranh thật sự không muốn nghĩ đến chuyện kia lắm, nhưng tình trạng của hắn cứ khiến anh nghĩ theo chiều hướng kia….

“Đừng, ngươi ngủ đi. Ta có chuyện phải ra ngoài.” Bắc Tư Ninh bình tĩnh một chút rồi nói. 

“Đi đâu?” Văn Tranh ngồi dậy hỏi. 

“Rời khỏi căn cứ, ba ngày… hai ngày sau về.”

Văn Tranh ừ một tiếng, anh không biết có nên hỏi thêm không. Dù sao quan hệ của anh và Bắc Tư Ninh bây giờ chưa thân thiết đến thế. 

Đôi khi anh cảm thấy hắn đã đồng ý, nhưng lúc lại cảm thấy như hắn đang giấu anh gì đấy, cứ gần rồi lại xa. 

Giống như hôm nay, Văn Tranh không tài nào hỏi được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. 

Anh không phải người dễ nói lời đường mật, lần tỏ tình xong bị xe tưới cây cho tắm sớm đã đủ thất vọng, anh rất khó để bày tỏ được mong muốn của mình, lần tỏ tình kia đã là hết cỡ. 

Như bây giờ đã tốt lắm rồi, tất cả là nhờ anh may mắn, nhưng anh sẽ cố gắng, tranh thủ bước thêm một bước nữa. 

Anh nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Nhìn tôi làm gì, khi nào anh đi? Cần chuyển lời gì không? Cần tôi xếp hành lý giúp anh chứ, không thì mang chút đồ ăn, khi nào đói còn có cái lấp bụng?”

“Không cần.” Bắc Tư Ninh từ chối, mặt đỏ bừng: “Ta sẽ quay lại nhanh thôi, không phải chuyện lớn gì, ngươi… ngươi có muốn lấy gì không?”

Căn cứ Bắc Hải gì cũng có, nhưng lại không có internet, Văn Tranh bèn đùa bảo: “Nếu được thì mang dàn máy tính của tôi đến, còn không được thì thôi.”

Bắc Tư Ninh ừ một tiếng, chào một câu rồi biến mất tại chỗ. 

***

Gần đây tổng giám đốc Phạm dù bận tối tăm mặt mày nhưng vẫn rất vui, dù bọng mắt đen đến mức kem nền cũng không che được thì cô vẫn rất rất vui. 

Series thú cưng của Bắc Diêu đã đưa vào thị trường, vừa ra mắt đã nhận được cơn mưa lời khen!

Bán chạy nhất là thức ăn với quà vặt cho mèo, bán ít chạy nhất là đồ chơi với đồ dùng hằng ngày cho mèo, tóm lại là tất cả các phương diện đều liên quan đến mèo. 

Không khó hiểu lắm, dù sao công ty cô cũng có cả phòng khảo sát viên, không chỉ biết khảo sát mà còn biết nói tiếng người. 

Tuần trước tổng giám đốc Phạm được bộ đặc biệt mời đi uống trà, cô run rẩy uống hết bữa trà đó, may là cô chỉ sợ thôi chứ hoàn toàn không bị gì, đối phương cũng chỉ bắt cô ký hợp đồng bảo mật, còn lại bình thường. 

Không chỉ không bị diệt khẩu mà còn được quốc gia thừa nhận, Phạm Linh Nhu hăng hái làm việc, dẫn dắt một đám nhân viên lông xù hăng hái tiến lên kiếm tiền. 

Thậm chí cô còn quay một video quảng cáo đặc biệt cho thức ăn của mèo, để Diệp Ngữ Băng biến thành mèo, quay video lựa đồ ăn vừa thơ vừa ngon, video vừa đăng đã hot rần rần trên mạng.

Diệp Ngữ Băng không hổ là nam chính đã đóng vài bộ phim truyền hình, ngay cả cảnh con trai cưng của mẹ bị kẹp giữa mẹ và vợ cũng diễn được, cảnh lựa đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ với cậu. 

Nhất là… con trai cưng của mẹ rất đáng ghét, nhưng mèo cưng của mẹ thì rất đáng yêu. 

Hôm nay Phạm Linh Nhu đang bàn công việc với xem video quảng cáo dây dắt mèo chuẩn bị được đăng lên của công ty, bỗng điện thoại cô rung lên, sếp biến mất đã lâu gọi cho cô. 

Chú ý, đây là một điểm rất quan trọng, gọi điện thoại đó!

Chứng minh sếp đã ra khỏi nơi không có sóng trong truyền thuyết kia, sếp quay lại rồi!

Nhìn đi, mặc dù sếp đẹp hơn hoa hơi lười nhưng vẫn rất quan tâm đến công ty… Phạm Linh Nhu vui vẻ đi xuống căn tin dưới công ty để gặp sếp, Bắc Tư Ninh không nói gì, chỉ nghiêm túc hỏi: “Rick kia ở đâu?”

“Rick nào?” Phạm Linh Nhu ngơ ngác: “Không phải sếp về đi làm hả?”

“Ta có chuyện quan trọng phải làm!” Bắc Tư Ninh bất mãn nói.

Chuyện quan trọng……..

Phạm Linh Nhu ôm ngực như bị một thanh kiếm vô hình đâm xuyên, cô buồn bã nghĩ, tại sao cô lại nghĩ sếp về đi làm vậy, người ta mở công ty cho vui mà. 

Nhưng là một cô gái từng trải nơi công sở, thoả mãn mấy yêu cầu nhỏ của sếp cũng là chuyện nên làm. Cô ngẫm nghĩ cái tên này một hồi, cuối cùng cũng nhớ: “À, là kiến trúc sư của [Không Gian Sinh Tồn] đúng không? Sếp tìm anh ta làm gì?”

“Không phải hắn ta đang tìm Văn Tranh trên mạng à? Nói với hắn là ta biết Văn Tranh ở đâu, bảo hắn ta đến đây một chuyến.”

Phong cách nói chuyện của Bắc Tư Ninh luôn tự tin như vậy, Phạm Linh Nhu dùng góc độ của người bình thường để phân tích chuyện này, nghĩ thế nào cũng thấy không thể, dù sao người ta cũng là người nức tiếng trong giới, sếp chỉ là một người qua đường không quan trọng mà thôi, sao “người nức tiếng” kia có thể rồng đến nhà tôm một chuyến được?

Tự tin đến tự kiêu là thế, nhưng hắn lại luôn có thể làm những điều gần như hi hữu xảy ra, Phạm Linh Nhu vừa nhấc điện thoại gọi, chưa kịp giải thích gì thì đã nghe đối phương sảng khoái nói: “Được, tôi sẽ đến, tôi còn đang ở Trung Quốc mà!”

Ngay lúc Phạm Linh Nhu suy nghĩ tại sao lại thuận lợi đến thế thì cô nghe được đối phương nói với người bên cạnh trước khi cúp máy một câu, tuy cách xa ống nghe quá nên khá mơ hồ, nhưng nội dung rất dễ hiểu: “Wow, người cực kì đẹp kia hẹn gặp anh kìa!”

“….” Được rồi, tổng giám đốc Phạm nghĩ, ngay cả cô còn từng bị gương mặt này làm cho đứng hình, người khác nói thế cũng không có gì lạ. 

Hẹn xong thời gian, Phạm Linh Nhu “hết giá trị sử dụng bị vứt bỏ”, trước khi đi cô không nhịn được tò mò hỏi: “Sếp, sếp tìm anh ta làm gì thế?”

Bắc Tư Ninh rầy rà một hồi mới nói: “Học làm game.”

“Cái gì?” Phạm Linh Nhu nghĩ mình nghe nhầm.  

“Ta muốn làm game cho Văn Tranh.” Bắc Tư Ninh rủ mắt: “Cậu ấy thích game, lại thích ta, ta làm game tặng cho cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ vui đến mức ngất xỉu.” 

“…..” Đầu Phạm Linh Nhu xuất hiện một mớ ba chấm, cuối cùng khâm phục ôm quyền: “Sếp tự tin thật.” 

Sau khi Phạm Linh Nhu rời khỏi, Bắc Tư Ninh ngơ người trong căn tin. 

Hắn từng ngồi chỗ này rồi, còn từng bẻ mất một góc của bàn này, hắn nhớ khi ấy mình còn phải bồi thường. Nhưng căn tin này rất gian, cầm tiền nhưng không mua bàn mới mà dùng keo dính miếng gãy lên lại.  

Người dán miếng gãy rất khéo tay, nhìn lướt qua sẽ không thấy dấu vết, nhưng khi sờ tay lên thì lại cảm nhận rất rõ. 

Đây không phải một cái bàn tốt.  

Gặp được hắn, là may mắn của Văn Tranh ư? 

Bắc Tư Ninh không biết đã suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề này biết bao nhiêu lần.  

–—

Hậu trường nhỏ:

Tranh Tranh: Rốt cuộc mèo tinh làm cái gì dưới gầm giường dị?????? (Nghĩ hoài không hiểu)  

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc