PHI TRẦN



Đệ nhị thập thất chương


"Không có gì phải xin lỗi!"


Kiếm khí Quân Vô Sương cuồn cuộn nổi lên trong không khí, sợi tóc lay động, vạt áo bay bay, Mạc Phi Trần bỗng cảm thấy tim đập hẫng một nhịp.


Không thể phân tâm! Không thể phân tâm!


Thuận lưu đạt vong xuyên chỗ, Ngưng Khí chí ngọc đều chi sấn, Thiên Hà địa ấm, Thái Âm vô ngân... Khẩu quyết Lục Khinh Mặc từng dạy hắn bỗng dưng luẩn quẩn bên tai.


Mạc Phi Trần than nhẹ một tiếng, kiếm khí chợt xuất ra, quấn lấy trên thân Thúc Tâm kiếm, nháy mắt ngưng tụ thành một cỗ băng tuyệt, Lãnh Ngọc Phương bị bức lùi về sau mà Mạc Phi Trần cùng Quân Vô Sương thừa cơ tiến tới.


Lãnh Ngọc Phương dù sao kinh nghiệm giang hồ đầy mình, kiếm thế khẽ chuyển, nghiêng người bay lên tránh thoát, kiếm khí chấn động lại không tránh được va chạm, mà kiếm khí của Mạc Phi Trần cùng Quân Vô Sương lại cùng lên một lúc.


Phía sau bọn hắn lại truyền tới tiếng nổ chấn động, cả tòa Cô Độc Nhan sơn giống như muốn sụp xuống.


Quân Vô Sương cùng Mạc Phi Trần song song bay tới chỗ Liễu Phi Doanh, Lãnh Ngọc Phương ôm ngực muốn đề khí đuổi theo, Quân Vô Sương bỗng dưng quay đầu xuất kiếm hướng tới bắp chân nàng, lợi dụng lúc Lãnh Ngọc Phương tránh né, Phi Trần kiếm giống như bụi bay trong không khí, nhìn như mềm mại lại hùng hậu đánh trúng vết thương của nàng.


"Ngô...." Lãnh Ngọc Phương thụ thương nằm trên mặt đất, biểu tình vặn vẹo dữ tợn, tựa hồ nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ thua dưới tay hai tên tiểu bối trẻ tuổi này.


Mà khi hai người đuổi tới nhìn thấy tình cảnh Liễu Phi Doanh bị Kha Ma La bức đến vách núi thật không xong.


"Sư phụ ...."


Quân Vô Sương chạy vội tới, Liễu Phi Doanh thấy thân ảnh hắn lại buông tha đối kháng Kha Ma La, dùng kiếm khí của mình ném tới lồng ngực một chuỗi chìa khóa. Kha Ma La muốn truy đuổi, đáng tiếc kiếm khí Liễu Phi Doanh xẹt qua ngón tay, không hề dừng lại.


"Đi tìm Vô Lượng Thiền Sư –" Liễu Phi Doanh vừa dứt lời, liền bị đánh rơi xuống vách núi.


"Sư phụ!" Quân Vô Sương còn muốn tiến đến, Mạc Phi Trần đã nắm lấy cổ tay hắn quay đầu bỏ chạy, mà Kha Ma La đã muốn đuổi theo.


Quân Vô Sương muốn tránh khỏi Mạc Phi Trần lại bị hắn hung hăng tát một cái.


"Ngươi muốn chết? Tốt!" Mạc Phi Trần trực tiếp đưa hắn túm đến phía sau mình, ngũ quan Kha Ma La vặn vẹo đề khí xông tới, Quân Vô Sương sợ hãi xuất ra Thúc Tâm kiếm, kiếm khí cuồn cuộn sôi trào, mặt đất cát đá quay cuồng, Mạc Phi Trần ngây dại, công lực như vậy quả thực so với vừa rồi như hai người khác nhau.


Kiếm khí Kha Ma La bị phá giải, buộc phải lùi lại liên tiếp mấy trượng.


Quân Vô Sương một phen nắm áo Mạc Phi Trần bỏ chạy.


"Ngươi... Ngươi vừa rồi thật lợi hại...." Mạc Phi Trần nghẹn họng trân trối, nhớ rõ lần đó mình mang theo Liễu Phi Doanh trên lưng chạy trốn mà Quân Vô Sương đứng sau ngăn cản, tựa hồ cũng như vậy.


Đối phương một tay nắm chặt chìa khóa Liễu Phi Doanh ném tới, tay kia vẫn nắm chặt áo Mạc Phi Trần, sắc mặt phát lạnh.


"Chúng ta.... Làm sao bây giờ?" Mạc Phi Trần run rẩy nói.


Quân Vô Sương như trước không hề nhìn đến hắn, hai người vòng theo sơn đạo đi xuống phía dưới, Mạc Phi Trần đoán hắn muốn đi tìm Liễu Phi Doanh.... Sống phải thấy người, chết phải thấy xác....


Vách núi kia nhìn sâu thăm thẳm, nơi thấp nhất cây cỏ rậm rạp cùng một con suối vòng qua, nếu Liễu Phi Doanh quả thực bị thương rơi xuống, chỉ sợ là.....


Mạc Phi Trần thấy Quân Vô Sương không nói lời nào cũng liền im lặng, đi theo phía sau hắn giống một cái bóng đáng thương.


Bọn hắn tìm kiếm tới khi trời tối, nhưng vẫn không hề thấy thân ảnh Liễu Phi Doanh.


Quân Vô Sương như cũ lùng sục vô định, Mạc Phi Trần nghĩ nghĩ, đưa tay chụp lấy bờ vai hắn, "Ta nói... Nếu không tìm được thi thể chứng minh sư phụ ngươi vẫn còn sống...."


Quân Vô Sương bỏ qua Mạc Phi Trần, tiếp tục tìm kiếm dọc bờ suối.


"Chúng ta không thể tiếp tục ở chỗ này dây dưa, Kha Ma La sẽ có thể đoán được ngươi ở đây tìm kiếm sư phụ ngươi, trên tay ngươi có thứ nàng muốn, nhất định sẽ đuổi tới!"


Quân Vô Sương bỗng nhiên mạnh quay đâu lại, hai tay đẩy Mạc Phi Trần một cái khiến hắn té xuống nước.


"Ngươi nói! Ngươi nói đi! Tại sao ngươi làm như vậy? Ngươi cảm thấy sư phụ ta rớt xuống vực còn chưa đủ? Còn muốn đi lên chịu kiếm khí của Kha Ma La đúng không? Ngươi cũng muốn chết cho ta xem đúng không?"


Hắn rống to, mỗi tiếng đều khiến cho đầu óc Mạc Phi Trần quay cuồng.


Con người Quân Vô Sương cũng giống như kiếm, Thúc Tâm, Thúc Tâm, lời hắn nói ra luôn đi kèm với hành vi một loại khống chế, hắn cũng chưa từng mất phong độ như bây giờ, ánh mắt cơ hồ phủ một tầng nước mỏng.


"Ngươi rống cái gì? Nếu ta không đi chịu kiếm của nàng chẳng phải ngươi cũng đi sao? Dù sao trong hai người chúng ta nếu chết một, người kia cũng đừng hòng chạy thoát!" Mạc Phi Trần phủi đất cùng nước dính trên người rồi đứng, hắn cũng sắp khóc đến nơi rồi....


Đây là lần đầu tiên hắn tới giang hồ, vốn nên an phận đi theo trang chủ sư phụ, coi như lén lút chạy đến xem Vu Cấm, Vu Cấm cũng nhìn thấy rồi lúc đó đáng lẽ nên trở lại Côn Uẩn sơn trang, hắn hiện tại vì cái gì phải theo bên người Quân Vô Sương chịu thiệt thòi chứ?


Quân Vô Sương run rẩy, xem ra vẫn còn kích động.


"Ngươi cứ tiếp tục ở đây tìm kiếm đi, tiếp tục gào thét đi! Đợi lát nữa nữ ma đầu kia tới, vừa lúc.... Sư phụ ngươi cũng mất mạng trên tay ả, ngay cả vật quan trọng của nàng đưa tới trong tay ngươi cũng giao ra cho ả đi, đầu xuôi đuôi lọt! Lão tử không có hứng cùng ngươi chịu đựng!"


Mạc Phi Trần ồn ào một trận, đứng lên khỏi con suối, hướng tới cửa sơn cốc đi tới.


Trong lòng hắn đã quyết tâm, trước đi tới trong trấn mua một con ngựa, sau đó kỵ mã quay về Côn Uẩn sơn trang, nếu lỡ gặp phải ả ma đầu kia cũng không cần cùng nàng đánh, cứ nói hết sự thật cho ả, cái gì đó ả cần mình cũng không có cầm là xong.


Quân Vô Sương đứng bên bờ suối nhìn Mạc Phi Trần cách mình ngày càng xa, ánh mắt tối tăm như muốn bốc hỏa.


Mạc Phi Trần không còn chút khí lực dùng khinh công, liền chậm chạp đi như vậy, không qua một canh giờ đã tới trên trấn. Nhưng hắn lại không lường trước được, thôn trấn này cũng không phồn vinh, muốn tìm một con ngựa cũng không thể.


Vì thế hắn tới một tửu quán, mua hai cái bánh bao liền đi tới phòng nghỉ.


Đói bụng đã lấu, hai cái bánh bao cũng thành mỹ thực.


Mạc Phi Trần một bên nhai miếng cuối cùng xong đem quần đã ướt đẫm cởi xuống, mẹ nó, xem như ngoại khố của đồ lót đều ướt hết sạch. Hắn dùng lực vắt, nước tí tách rơi trên mặt đất, liền như vậy đem quần tùy tiện khoác trên bàn, trước ngủ một chút, nếu tới ngày mai vẫn không khô nổi thì cứ mặc đại, dùng nhiệt độ cơ thể hong khô là được rồi.


Vừa đặt mông xuống giường, chuẩn bị đắp mền thổi đèn ngủ, vừa phòng bỗng mở, có người từng bước từng bước từ cửa tiến vào.


Mạc Phi Trần nhìn tới không ngờ là Quân Vô Sương, "Buồn ngủ sao? Cũng được! Dù sao sáng mai hai ta mỗi người một hướng, ngươi tới địa ngục, đi Định Thiền tự hay trở về Tú Thủy cung mặc kệ ngươi, lão tử trở về Côn Uẩn sơn trang của ta."


Nói xong, sống mũi cay cay, lại nhớ tới Hà Uẩn Phong.


Không biết người kia thế nào rồi, có phải hay không đang ngồi trước bàn chơi cờ năm quân một mình....


Mạc Phi Trần còn chưa kịp đắp lại mền, Quân Vô Sương giống như hồn ma lướt tới bên giường hắn, bàn tay vói vào trong chăn.


Mạc Phi Trần nghĩ hắn muốn nằm lên, nhưng mình căn bản đang tức giận nên không nghĩ chừa chỗ cho hắn, vì thế nằm im tại chỗ. Không nghĩ tới tay Quân Vô Sương khoát lên ngang hông mình, sờ soạng xuống dưới, còn chưa đợi hắn phản ứng liền hung hăng bắt lấy tiểu huynh đệ hắn.


"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?" Mạc Phi Trần chống nửa thân dậy nhìn Quân Vô Sương.


"Ngươi muốn đi đâu?" Trên mặt Quân Vô Sương không có nửa phần biểu cảm, Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước bọt.


Hắn đã sớm thấy qua một Quân Vô Sương tao nhã, khiêm cung hữu lễ thậm chí còn đối với mình lộ ra nét cười tùy ý, cũng không phải toàn bộ biểu tình của hắn, ngược lại khí chất lạnh như băng này, cực kỳ giống như Mạc Phi Trần nhìn thấy thứ gì đó trong mắt hắn.


"Ta trừ bỏ Côn Uẩn sơn trang còn có thể đi đâu?" Mạc Phi Trần muốn tách bàn tay hắn ra, đối phương lại trước tiếp đè lên, cằm đặt nặng trên cằm Mạc Phi Trần, trong ánh mắt áp bức mười phần khiến hắn co rúm.


"Ta không cho ngươi đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể đi đâu sao?"


"Quân Vô Sương! Ngươi cảm thấy chưa đủ sao? Ta lúc trước thấy sư phụ ngươi có chuyện nên nhường nhịn ngươi, ngươi không cần khinh người quá đáng!" nắm tay Mạc Phi Trần còn chưa đánh trúng mặt đối phương đã bị áp đến gối đầu bên cạnh.


"Nhường nhịn ta?" Quân Vô Sương phát ra tia cười lạnh, ngũ quan hắn tuấn mỹ tuyệt luân, hiện giờ một nửa bóng tối bao phủ càng toát lên vẻ nguy hiểm, "Chẳng lẽ không phải ta mới đang nhịn ngươi sao? Ngươi nói ta đang đùa ta sẽ nói đang đùa! Ngươi muốn chúng ta buông nhau ta cũng sẽ buông ngươi ra! Ngươi nghĩ nhớ đến người kia ta cũng sẽ để ngươi nhớ! Là ta nhường ngươi hay ngươi nhường cho ta?"


Mạc Phi Trần bị hắn áp chế đến quên cả hô hấp.


"Chính là ta không thích ngươi... Không, ta thích ngươi không phải loại thích này...."


"Vây ngươi hiện tại liền sẽ thích ta!" Quân Vô Sương hôn đầu lông mày hắn, Mạc Phi Trần thử dãy dụa, nâng thắt lưng muốn đem đối phương đẩy ra, lại không nghĩ tới tên kia thế nhưng ra sức nắm chặt tiểu huynh đệ của hắn, đau đến nước mắt đều muốn rơi.


Mạc Phi Trần ngưng tụ chân khí, một đạo kiếm khí từ đầu ngón tay xuất ra, đánh trúng trần nhà, xẹt qua má Quân Vô Sương lưu lại một vết cắt chảy máu.


"Ngươi đối với ta.... Xuất kiếm..." âm điệu Quân Vô Sương đề cao tựa hồ tức giận, ánh mắt như muốn xuất huyết, bàn tay của hắn nắm chặt gương mặt Mạc Phi Trần, chưởng phong hoa thành chỉ, điểm hai huyệt đạo của Mạc Phi Trần. Xem ra Mạc Phi Trần có thể dùng sức cũng chỉ có hai đùi.


"Ngươi là vương bát đản, lập tức cút xuống cho ta!" Mạc Phi Trần ý thức được việc Quân Vô Sương làm không phải vui đùa bình thường, người này đang nổi điên rồi! Chính là hắn nếu nổi điên không sao, tại sao lại tìm trúng Mạc Phi Trần mà nổi điên chứ?


Quân Vô Sương khẽ nhếch mép, ngón tay chặn cổ Mạc Phi Trần, cổ họng bị ép khiến hắn không thể phát ra thanh âm nào.


"Ngươi cảm thấy ta đang ép buộc ngươi? Ngươi cảm thấy chính mình không thích ta sao?" Quân Vô Sương hừ một cái, có chút châm chọc, tay hắn buông ra thì Mạc Phi Trần đã không thể nói được, bởi vì hắn điểm trúng huyệt câm....


———————————–


Rồi... Với cái đoạn kết của chương này.... mọi người hãy suy nghĩ đoạn tiếp theo của chương sau đi :))


Ta edit chương 29 mà lại quên pass rồi ___ ____!!!!


Khổ quá a~~~ TT^TT

Bình luận

Truyện đang đọc