PHI TRẦN



Đệ lục thập ngũ chương


"Các người đều sẽ không có khả năng sống được để đi tới Định Thiền tự." Biểu tình luôn luôn tao nhã của Ôn Tiềm Lưu có vẻ càng thêm tăm tối không gì sánh được, hắn phải nhanh chân giải quyết ba kẻ này sau đó đuổi theo Lạc Thanh Vũ.


..............


"Sư phụ! Sao có thể như vậy?" Nước mắt Lạc Thanh Vũ chảy xuống, "Lục đại hiệp, xin ngươi nghĩ biện pháp cứu người đi!"


Nàng nhìn biểu tình Lạc Thanh Vũ cũng biết có lẽ sẽ không sống được lâu nữa, "Đứa nhỏ... Trên đời này đâu có ai là không chết...."


...


"Ta muốn ngươi làm cung chủ Tú Thủy cung."


.....


Lục Khinh Mặc cầm tay hắn, mười ngón giao triền, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, trước khi tìm được Hà Uẩn Phong, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."


Liễu Phi Doanh cứ như vậy mà chết đi?


Hắn cứ như thế mà mạc danh kỳ diệu (bất ngờ) trở thành.... Cung chủ Tú Thủy cung sao?


------------------------------


Thân hình Mạc Phi Trần chợt lóe, Phi Trần kiếm vòng một đường vô tung ẩn trong lớp đất đá hoa cỏ nở rộ dưới chân Ôn Tiêm Lưu, vụt lên trước mặt hắn tưa như cơn bão, Đãng Hiêu kiếm của Lục Khinh Mặc cũng ầm ầm đánh tới trong không khí, nhìn như phân tán nhưng kình lực mười phần.


"Ta cho các ngươi xem cái gì gọi là Thiên Vân kiếm!" Ôn Tiềm Lưu nói xong, xiêm y toàn thân tốc lên, Mạc Phi Trần dùng tay che lại hai mắt, Lục Khinh Mặc vội vàng chạy tới ôm hắn qua một bên.


Chỉ nghe thấy không khí rung động, da thịt trên mặt bị đè ép tới đau đớn, rầm một tiếng, đến ống tay áo cũng bị kiếm khí kia tạc đi.


"Liễu cung chủ!"


Không nghĩ tới kiếm khí Ôn Tiềm Lưu vừa đụng tới hai người liền chuyển hướng, đánh thẳng về phía Liễu Phi Doanh.


Thanh Loan kiếm phát ra âm thanh chói tai, bị Thiên Vân kiếm đánh nát.


Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đồng loạt xuất kiếm, nhưng không cách nào chặn được toàn bộ kiếm khí kia, tựa hồ có thứ gì đó xuyên thấu thân thể Liễu Phi Doanh khiến nàng phun ra một búng máu, té xuống mặt đất.


"Chớ ham chiến!" Lục Khinh Mặc ôm lấy Liễu Phi Doanh, Mặc Phi Trần cũng theo sát phía sau, hai người vận khinh công rời đi.


Ôn Tiềm Lưu vừa thu kiếm, phát giác ba người đào tẩu, sờ sờ khóe miệng nói: "Các ngươi còn có thể trốn đi đâu?"


Hắn chỉ cần truy kích một đường tới Định Thiền tự, giết chết Điển Trạo, để xem ba người Mạc Phi Trần còn có thể chỉ trích hắn thế nào trước mặt anh hùng thiên hạ? Đều là nói miệng không có bằng chứng!


Thế nhưng nên giải quyết ba kẻ kia là biện pháp tốt nhất.


Ôn Tiềm Lưu cũng đuổi theo.


Bọn họ mang theo Liễu Phi Doanh, mà nội lực Ôn Tiềm Lưu lại tăng cao hơn, rất nhất nhanh sẽ bị đuổi kịp.


Mạc Phi Trần cắn răng, mở bình sứ bên hông ra, bên trong có một con cổ trùng bay theo chiều gió, gắn theo sợi tơ quanh quẩn trong không trung.


Ôn Tiềm Lưu không để ý, cổ trùng kia lên rơi lên người hắn, dây tơ quấn quanh với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt cả thân mình hắn đều bị vây chặt, tự động kết thành một cái kén thật lớn. Hắn dùng tay xé rách lung tung vẫn không có tác dụng, bực mình tới cực điểm liền dùng nội lực bức phá khiến cổ trùng kia nát bấy. Lúc ấy hắn mới gỡ được đống tơ xuống, mà bọn người Mạc Phi Trần đã chạy xa rồi.


Ba người bắt kịp Lạc Thanh Vũ, tại khúc quanh của một sơn đạo cũng nghe được tiếng vó ngựa của hắn.


"Sư phụ –" Lạc Thanh Vũ vừa thấy Liễu Phi Doanh bị thương nặng, quá sức sợ hãi.


Lục Khinh Mặc cùng Mạc Phi Trần mỗi người một tay chế trụ kinh mạch Liễu Phi Doanh, không ngừng rót chân khí của mình vào.


"Sư phụ! Sao có thể như vậy?" Nước mắt Lạc Thanh Vũ chảy xuống, "Lục đại hiệp, xin ngươi nghĩ biện pháp cứu người đi!"


"Kiếm chủng của Liễu cung chủ vẫn còn, thế nhưng kinh mạch toàn thân đứt đoạn, chân khí tán loạn...." Lục Khinh Mặc nhíu mày, y biết nếu Liễu Phi Doanh không có mình cùng Mạc Phi Trần chống đỡ giúp, hiện tại đã chết.


"Sư phụ ta không thể chết được! Sư phụ không thể chết a!"


"Đi tìm Bạch Cảnh Khê! Không phải hắn được xưng là Dược vương sao? Ngoại trừ giải độc có lẽ sẽ còn biết cách chữa thương!" Mạc Phi Trần từ lúc mở bình sứ kia ra đã nghĩ tới hắn.


"Vậy hắn ở nơi nào? Chúng ta mau đi cầu hắn!" Lạc Thanh Vũ lay động bả vai Mạc Phi Trần tựa như thấy được một tia hy vọng cuối cùng.


"Hắn còn đang ở trấn trước, chúng ta hiện tại phải đi. Ôn Tiềm Lưu nhất định sẽ không nghĩ tới chúng ta quay lại đường cũ."


Đoàn người cứ thế quay trở lại thôn trấn trước kia.


Tới ngoài trấn, Lục Khinh Mặc ngắt một chiếc lá, thổi lên, nội lực cũng theo đó mà truyền đi. Nếu không phải cao thủ có nội công cao sẽ không nghe ra kỳ diệu trong thanh âm ấy.


Quả nhiên, chưa tới nửa canh giờ sau, một thư sinh bạch y đánh xe ngựa lưng thững đi tới dưới ánh trăng. Trong thùng xe chính là Vu Cấm, thương thế hắn đã tốt hơn rất nhiều, vừa vén rèm xe lên đã thấy Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đang đỡ Liễu Phi Doanh lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.


"Các ngươi đến trả cổ trùng lại cho ta sao?"


Còn không đợi Mạc Phi Trần mở miệng, Lạc Thanh Vũ bùm một cái quỳ gối trước Bạch Cảnh Khê, "Gia sư Liễu Phi Doanh bị thương nặng, kinh mạch đứt đoạn, cầu Bạch thần y ra tay cứu giúp!"


Con ngươi Bạch Cảnh Khê lạnh lùng đảo qua Lạc Thanh Vũ, xòe tay hướng Mạc Phi Trần nói: "Cổ trùng của ta đâu?"


Mạc Phi Trần ném cái bình rỗng qua, "Cổ trùng của ngươi... bị Ôn Tiềm Lưu chém.... Nát vụn...."


Bạch Cảnh Khê cầm bình sứ, trong đôi mắt nhìn không ra cảm xúc.


Liễu Phi Doanh đang được Lục Khinh Mặc đỡ bỗng nhiên ho khan, tơ máu dọc theo khóe môi chảy xuống.


"Nàng không chỉ đứt đoạn kinh mạch, đến cả tâm mạch cũng bị đánh vỡ rồi, toàn thân không còn chỗ nào hoàn chỉnh, ngươi muốn ta cứu thế nào đây?" Bạch Cảnh Khê định xoay người.


"Bạch Thần y, ngươi còn chưa bắt mạch giúp sư phụ ta, vì sao đã vội vàng kết luận không thể cứu?" Lạc Thanh Vũ đuổi theo hỏi.


Bạch Cảnh Khê cũng không thèm quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, mọi người lúc này mới thấy ngón tay hắn quấn một sợi tơ bạc nối với cổ tay Liễu Phi Doanh, "Ta khuyên các ngươi đừng dùng nội lực bảo vệ tính mạng nàng nữa, ta đây có một viên dược hoàn, có thể giúp nàng hồi phục thần trí, chí ít để cho các ngươi có thời gian nghe di ngôn của nàng là gì."


Lạc Thanh Vũ nắm lấy tay áo Bạch Cảnh Khê, "Bạch thần y, sư phụ ta làm người chính trực, hôm nay bị ngụy quân tử Ôn Tiềm Lưu kia đánh trọng thương... nếu như, nếu như ngươi không cứu được tính mệnh của nàng..."


Bạch Cảnh Khê lướt qua Lạc Thanh Vũ, giọng nói lạnh băng vang vọng lại, "Trong mắt ta, chỉ có người sống hoặc chết, không có ngươi tốt hay xấu!"


Nói xong, dưới chân khẽ điểm, dùng khinh công ly khai.


Lạc Thanh Vũ ngồi dưới đất, hai vai run rẩy.


"Bạch Cảnh Khê nói như vậy không phải vì thấy chết không cứu, mà là hắn thật sự không cứu được." Lục Khinh Mặc tiến lên kéo Lạc Thanh Vũ qua, "Chỉ khóc, không bằng hảo hảo đến bên sư phụ ngươi đi."


Mạc Phi Trần lấy dược hoàn để vào miệng Liễu Phi Doanh, giúp nàng nuốt xuống, một lúc lâu, nàng đã tỉnh, có cảm giác như được sống lại.


Nàng nhìn biểu tình Lạc Thanh Vũ cũng biết có lẽ sẽ không sống được lâu nữa, "Đứa nhỏ... Trên đời này đâu có ai là không chết...."


Thanh Vũ cầm tay nàng, cúi đầu khóc nức nở. Mạc Phi Trần kỳ thực sớm đã cảm nhận được, Lạc Thanh Vũ thực sự rất hiếu thuận với Liễu Phi Doanh.


Liễu Phi Doanh hơi ngẩng đầu, nhìn Lục Khinh Mặc cùng Mạc Phi Trần, "Hai vị.... Liễu Phi Doanh có việc muốn nhờ..."


"Liễu cung chủ xin cứ nói."


"Lục đại hiệp, sau khi ta chết đi, ngươi nhất định phải giúp ta chiếu cố Tú Thủy cung.... Ôn Tiềm Lưu biết ta chết, sẽ không bỏ qua cơ hội mượn cớ chèn ép chúng ta...."


"Ta hiểu được, điểm này Lục mỗ đáp ứng người, từ nay về sau vô luận Tú Thủy cung có gì cần giúp, Lục mỗ tận mọi khả năng." Lục Khinh Mặc chưa bao giờ xem nhẹ hứa hẹn, một câu này nói ra, y nhất định sẽ làm được. Liễu Phi Doanh gật gật đầu, lập tức kéo tay Mạc Phi Trần.


"Mạc thiếu hiệp.... Ngươi tư chất thông minh, người cùng trang lứa khó ai bì kịp. Ta có một chuyện cuối cùng thật sự quan trong muốn nhờ tới ngươi."


"Liễu cung chủ xin cứ nói." Thanh âm Mạc Phi Trần cũng run lên, hắn nhận ra thời gian của Liễu Phi Doanh không còn nhiều, hắn đối nàng rất tôn kính, nghĩ đến nàng không sống được bao lâu nữa, trái tim đau đớn như bị người bóp chặt.


"Ta muốn ngươi làm cung chủ Tú Thủy cung."


"Cái gì?" Mạc Phi Trần kinh hãi, Lạc Thanh Vũ ở đây, nếu như Liễu Phi Doanh muốn truyền chức vị cung chủ, cũng là phải truyền cho Lạc Thanh Vũ mà không phải chính mình chứ?


Vu Cấm cũng cảm thấy quyết định của Liễu Phi Doanh không thể tưởng được, "Liễu cung chủ, Lạc thiếu hiệp luôn bên cạnh người, hắn là đệ tử của người, hơn nữa trời sinh tính tình thiện lương...."


"Thanh Vũ tuy rằng chăm chỉ, thế nhưng luận về tu vi nội công lại thua xa Phi Trần." Liễu Phi Doanh giống như sợ Mạc Phi Trần cự tuyệt, bàn tay nắm chặt cổ tay hắn, khí lực lớn không giống người sắp chết.


Lạc Thanh Vũ lần thứ hai quỳ gối trước Mạc Phi Trần, "Mạc thiếu hiệp, nếu đây là nguyên vọng của sư phụ, cầu ngươi đáp ứng người đi!"


"Thế nhưng... còn có Lục đại ca a, võ công hắn so với ta tốt hơn nhiều, uy danh trên giang hồ cũng rất lớn...." Mạc Phi Trần chỉ sợ Liễu Phi Doanh là hồ đồ nhất thời mà làm ra quyết định này.


Liễu Phi Doanh tựa hồ nhìn ra tâm tư hắn, cười thản nhiên, "Liễu Phi Doanh ta chọn ngươi làm cung chủ Tú Thủy cung tự nhiên có suy tính của mình. Hay là nói.... Mạc thiếu hiệp ngươi chê Tú Thủy cung ta quá nhỏ?"


"Không! Không phải! Liễu cung chủ ngươi sao nói thế?" Mạc Phi Trần nhanh nhanh gật đầu, hắn không muốn Liễu Phi Doanh trước khi chết còn không an tâm.


"Hảo, vậy ngươi cúi xuống, ta truyền thụ cho ngươi tâm pháp chưởng môn của Tú Thủy cung."


Mạc Phi Trần cúi đầu, Lục Khinh Mặc, Vu Cấm cùng Lạc Thanh Vũ đều đứng qua một bên.


"Nhớ kỹ chưa?" Liễu Phi Doanh hỏi hắn. Mạc Phi Trần gật gật đầu, ghé vào tai nàng lặp lại một lần nữa.


Liễu Phi Doanh cười gật đầu, "Ta biết.... Võ công ta thua xa sư phụ Hà Uẩn Phong của ngươi.... Thế nhưng võ học trong thiên hạ sẽ không thể phân chia cao thấp.... Chỉ là tùy vào ngươi sử dụng nó thế nào thôi... tư chất ta không tốt, không thể vận dụng<<Tú Thủy Tâm Kinh>>đến cảnh giới cao nhất.... Còn ngươi ta có thể bằng vào lĩnh ngộ của chính mình của với võ công môn phái nguyên bản kết hợp lại.... Ngày sau tất thành việc lớn...."


"Đệ tử hiểu được." Mạc Phi Trần nhíu mày, nếu Liễu Phi Doanh đã truyền tâm kinh cho hắn, bản thân tự nhiên cũng phải kêu nàng một tiếng sư phụ.


"Ta biết ngươi nghĩ gì.... Ngươi muốn đợi khi trở về Tú Thủy cung ổn định đại cục.... Tìm một người thích hợp trong số đệ tử Tú thủy cung, mang tâm pháp truyền cho hắn đúng không?"


Mạc Phi Trần ngẩn ngơ, không nghĩ tới Liễu Phi Doanh lại biết được suy nghĩ của mình.


"Ta biết tâm tư ngươi thuần khiết, nghĩ tới vị trí cung chủ Tú Thủy cung vốn không thuộc về mình... tất cả đệ tử của ta tuy rằng chăm chỉ.... Thế nhưng chưa hẳn tất cả là châu báu, vốn đang có một Quân Vô Sương, đáng tiếc...." Liễu Phi Doanh vừa nhắc tới Quân Vô Sương, hai mắt nhất thời ảm đảm, Mạc Phi Trần nắm chặt tay nàng, vừa muốn an ủi, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay bị Liễu Phi Doanh cảm lấy truyền vào một cỗ nội lực mạnh mẽ, kinh mạch nhất thời bị dồn nén, làm hắn thống khổ vạn phần.


"Sư phụ!"


"Liễu cung chủ!"


Lục Khinh Mặc cùng Lạc Thanh Vũ chạy tới cạnh hắn.


Hàm răng Mạc Phi Trần run ẩy, chỉ thấy cỗ năng lượng kia bao lấy thứ gì đó, dồn nén trong chân khí của hắn.


"Như vậy.... Ngươi sẽ không thể cự tuyệt nữa...." Liễu Phi Doanh vỗ vỗ lên tay Mạc Phi Trần, chậm rãi nhắm mắt.


Mạc Phi Trần ngơ ngẩn, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.


Lạc Thanh Vũ đang cúi đầu bỗng nhiên thẳng mình, hướng Mạc Phi Trần làm đại lễ, "Cung chủ thượng vị, xin nhận của Lạc Thanh Vũ một lạy!"


"Thanh Vũ!" Mạc Phi Trần chạy tới đỡ hắn lên, nhưng người kia lại một mực giữ nguyên tư thế cúi đầu.


"Nếu sư phụ đã giao phó kiếm chủng của người cho Mạc cung chủ, chỉ hi vọng ngài không phụ giao phó trước lúc lâm chung của nàng, vận dụng cho tốt."


Mạc Phi Trần ngây dại.... Kình lực tiến nhập thân thể hắn vừa rồi chính là kiếm chủng Thanh Loan kiếm... của Liễu Phi Doanh sao?


Lục Khinh Mặc cầm tay hắn, mười ngón giao triền, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, trước khi tìm được Hà Uẩn Phong, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."


Liễu Phi Doanh cứ như vậy mà chết đi?


Hắn cứ như thế mà mạc danh kỳ diệu (bất ngờ) trở thành.... Cung chủ Tú Thủy cung sao?


End chương 65


Khụ ~ Vì cảm thán sự ra đi của tiền bối đáng kính nhất trong Phi Trần, nên ta cũng thấy buồn ^^~ 1 phút tưởng niệm cho tiền bối Liễu Phi Doanh!

Bình luận

Truyện đang đọc