PHI TRẦN



Đệ ngũ thập bát chương


"Ta nghĩ.... Ngươi còn thích Ôn Tiềm Lưu..."


Lục Khinh Mặc vùi mặt trên vai Mạc Phi Trần, "Ôn sư huynh của ta, tựa như một giấc mộng. Giấc mộng này không phải hắn dệt cho ta, mà là chính ta tự dệt nên cho mình."


Mạc Phi Trần trầm mặc.


"Có phải ngươi cảm thấy mình không thể tiếp nhận ta, còn có, hưởng thụ ta đối thật tốt với ngươi, cảm thấy thực áy náy?"


Mạc Phi Trần do dự trong chốc lát, gật đầu.


"Nhưng nếu ngươi không quan tâm ta đối tốt với ngươi, ta cũng rất khó chịu."


————————————————–


Mạc Phi Trần nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình Lục Khinh Mặc, đối phương lại lấy tay che mắt hắn.


"Nếu ngươi cảm thấy vì không thể tiếp nhận ta mà áy náy, vậy tốt nhất bù đắp lại bằng cách cứ để ta đối tốt với ngươi đi."


Khóe mắt Mạc Phi Trần cay cay, ngẫu nhiên hắn cũng đã tự hỏi mình, Lục Khinh Mặc đối với mình có phải hay không đã vượt qua giới hạn của một đại ca đối với tiểu đệ. Nhưng mỗi lần hắn lại tự an ủi mình 'Lục Khinh Mặc người ta là ai cơ chứ!' (Có lẽ em nghĩ mình không đủ tốt để Mặc Mặc thích á ^^) hoặc là, 'Lục Khinh Mặc luôn luôn hết lòng kính yêu Ôn Tiềm Lưu' (lại tự kỷ >"<~ Nghĩ Mặc Mặc vẫn thích ông Tiềm Lưu kia).


Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong không giống nhau, tuy hai người họ đều rất bao dung mà lãnh đạm, đối với danh lợi không hề để ý.


Nhưng bọn họ không giống nhau.


Hà Uẩn Phong trải qua bao thế sự, đôi khi y làm rất nhiều điều vì Mạc Phi Trần, tỷ như y biết Mạc Phi Trần vô ý với giang hồ, nhưng vẫn để hắn đi. Có lẽ đối với Hà Uẩn Phong mà nói, trước tiên cần buông ra thì mới nắm được trong tay.


Mà Lục Khinh Mặc, hắn không hiểu nổi y. Mạc Phi Trần chưa từng để ý, cho dù hắn có đụng tới nơi nào bị tổn thương, chỉ cần Lục Khinh Mặc ôm lấy hắn, y lại có thể khiến hắn không chịu nửa điểm thương tổn, vô luận là thể xác hay tâm hồn.


Mạc Phi Trần khâm phục y, đồng thời rất ỷ lại.


Việc ỷ lại ấy cũng không phải chuyện tốt.


"Phi Trần, đôi khi ngươi tiếp nhận người khác cũng là một phản hồi tốt." Lục Khinh Mặc đưa tay kéo hắn đối mặt với mình, "Ta sẽ vĩnh viễn làm Lục đại ca của ngươi."


Lần đầu tiên rời đi Côn Uẩn sơn trang, Hà Uẩn Phong dõi mắt nhìn mình, Mạc Phi Trần không hề rơi lệ.


Khi bị Vô Lượng Thiền Sư đánh trúng gần như mất mạng, hắn cũng không khóc.


Thậm chí khi bị Quân Vô Sương giam lỏng ở sơn cốc, giãy dụa giữa dục vọng cùng kháng cự, hắn cũng tuyệt đối không khóc.


Nhưng bị Lục Khinh Mặc ôm như thế, nước mắt lại vô thức rơi thật nhiều.


Hắn lấy tay lau đi, mỉm cười với Lục Khinh Mặc, "Tốt! Lục đại ca ngươi yên tâm, ta sẽ không trốn tránh ngươi, cũng sẽ không giống tiểu cô nương mà không dứt khoát! Những lời ngươi nói với ta hôm nay, ta sẽ để trong lòng."


Lục Khinh Mặc nhéo nhéo mặt hắn, "Như vậy mới là Mạc Phi Trần ta quen."


Sáng sớm hôm sau, bọn họ cáo biệt với Khúc Thiếu Phong.


Khúc phu nhân biết hai người phải đi cũng tự mình đưa tiễn. Nàng nhìn Mạc Phi Trần, ánh mắt có chút ướt, nhưng một câu dư thừa cũng không có, dù sao nàng cũng là phụ nhân có chồng, cũng không muốn nhớ lại Mạc Trướng.


Mạc Phi Trần lấy khăn tay bao lại miếng ngọc kia trao cho nàng, thoải mái nói: "Khúc phu nhân may xiêm y mới cho ta, Phi Trần thực rất thích. Cả đời ta luôn phải mặc xiêm y do sư huynh hoặc sư phụ lưu lại, Khúc phu nhân là người đầu tiên tặng ta thứ mới. Khối ngọc này thực sự không quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của Phi Trần, hi vọng phu nhân vui lòng nhận cho."


Ô Thanh Ngôn nhận lấy khăn tay, ngón tay hơi run rẩy, sau đó siết thật chặt trong tay, "Mạc thiếu hiệp đi chuyến này, nhất định phải cẩn thận. Mọi chuyện không nên vọng động (tự tiện ấy ^^), hãy hỏi ý Lục đại hiệp trước."


Mạc Phi Trần gật gật đầu, một câu nhắc nhở cuối cùng kia, khiến hắn thật cảm thấy tình cảm của một vị mẫu thân.


Trước khi đi, Lục Khinh Mặc còn nhắc nhở Ngọc Lân Môn phải chú ý phòng Bái Huyết giáo đến gây sự. Khúc Thiếu Phong muốn tiễn bọn họ đi, thay hai người chuẩn bị xe ngựa, ngân lượng, lương khô cùng chăn đệm cũng không thiếu, người giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, Lục Khinh Mặc nhận tất cả.


Hắn ngươi ngồi trong xe, ly khai Ngọc Lân Trấn.


Thẳng đến trấn kế tiếp, cũng không có khách điếm. Hoàn hảo bọn họ ngồi trong xe ngựa, bằng khống nếu như kỵ mã, Mạc Phi Trần thật nghĩ hơn nửa là cái mông sẽ được dịp nở hoa.


Mạc Phi Trần liếc nhìn Lục Khinh Mặc một cái, đối phương cũng hiểu ý hắn, mỉm cười tựa hồ không thèm để ý.


Đúng vậy, từ lúc ra khỏi Ngọc Lân trấn, có người luôn cưỡi ngựa đi sau họ, đối phương luôn duy trì khoảng cách, nhưng lấy nội công tu vi của hai người, không thể nào không nghe ra tiếng vó ngựa.


"Lục đại ca, có khi nào là Diệp Tố không lấy được cánh tay đứt của nàng, nên đi tìm ngươi?" Mạc Phi Trần nhíu mi làm bộ là có sự cố, nhưng trong mắt Lục Khinh Mặc lại có vài phần đáng yêu.


"Sao ngươi không nói là có vị cô nương nào trong kỹ viện đối với gương mặt tuần tú của ngươi động tâm, nên theo tới ấy?"


Nghe tiếng vó ngựa, bọn họ đều biết rõ người cưỡi là nữ tử. Bất quá đối phương không trực tiếp gây sự với bọn họ, cũng nên dứt khoát giả bộ không hay.


Ước chừng nửa canh giờ sau, ven đường xuất hiện một trà quán.


Hai người xuống xe định uống chút trà lạnh. Tiểu nhị cực kỳ nhanh nhẹn chạy tới tiếp đón, nhân tiện đề nghị bọn họ ăn chút màn thầu cùng thịt bò. Mạc Phi Trần đột nhiên cảm giác có chút như đại hiệp, tự nhiên hưng trí, lớn tiếng nói: "Tiểu nhị, có rượu không?"


"Có! Rượu của quán chúng ta tự ủ là độc nhất vô nhị, ngài ở nơi khác uống không được đâu."


"Tốt, cho hai bầu." Mạc Phi Trần giơ tay, nhất thời cảm giác mình thật sự giống một đại hiệp.


Lục Khinh Mặc cười cười, rượu vừa mang lên, Mạc Phi Trần liền rót vào chén chuẩn bị đưa lên miệng, lại bị Lục Khinh Mặc giật lấy, "Ta là đại ca ngươi mà, sao không rót cho ta trước?"


Mạc Phi Trần cũng hiểu Lục Khinh Mặc nháy mắt, cười nói: "Đại ca uống trước!"


Lục Khinh Mặc cầm màn thầu đưa tới trước mũi ngửi. Nếu Mạc Phi Trần mà làm động tác này, tuyệt đối như cẩu đang ngửi cục xương, nhưng Lục Khinh Mặc làm, lại có vài phần nhàn nhã đắc ý.


"Ăn màn thầu trước đi."


Lời này ý là màn thầu không có vấn đề gì. Mạc Phi Trần thầm nghĩ, Lục Khinh Mặc không hổ là người từng trải, quán này xem ra chính là hắc điếm, hoàn hảo không bán bánh bao, bằng không Mạc Phi Trần cũng hoài nghi có làm từ nhân thịt người hay không nữa.


Qua không lâu, một người cưỡi ngựa, xiêm y màu lam đi tới trước tửu quán, đầu đội nén che khăn kín mặt, chính là người luôn đi theo phía sau hai người bọn họ.


Người nọ đặt kiếm lên bàn, cố ý trầm giọng gọi tiểu nhị mang lên màn thầu cùng điểm tâm. Lúc uống trà cũng không gỡ nón xuống. Lại nhìn bả vai cùng vòng eo nhỏ, nghĩ tới huynh đài này đúng là nữ giả nam trang nha. Mạc Phi Trần thầm nghĩ, đại tỷ có cần tới nỗi đó không, vô luận ngươi là người của Bái Huyết giáo hay Mộc Vân sơn trang, tiểu đệ ta cũng chắc chắn không hề biết ngươi. Bất quá nhìn người này mang kiếm bên mình, hẳn không phải là nhân vật gì lợi hại, không thì cũng chỉ tầm cỡ Mạnh Vũ cùng Lạc Thanh Vũ mà thôi, chứ người có thể xuất kiếm tất nhiên không cần mang kiếm đi trên giang hồ rồi.


Hơn nữa mười ngón tay cô nương này vừa nhỏ lại dài, thoát nhìn chính là không hề dính xuân thủy (tức là đẹp, chắc không làm việc vặt! Kiểu tiểu thư =))), Mạc Phi Trần bỗng nhiên đoán ra gương mặt dưới lớp nón kia thế nào. Lục Khinh Mặc ghé đầu sát bên tai Mạc Phi Trần, hơi thở ấm áp phả trên tai hắn, "Cũng đâu phải là chưa bao giờ, ngươi xem nàng cố che giấu làm gì?"


Nháy mắt tựa hồ như rất nhiều kiến bò lên trái tim Mạc Phi Trần, hơn nữa thanh âm Lục Khinh Mặc lại chính chắn mang theo chút hài hước, Mạc Phi Trần cảm thấy mặt sắp đỏ cả lên.


Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là muội muội Khúc Hi Nhược của hắn đuổi tới a..


Bất quá nàng tất nhiên không phải vì vị đại ca này rồi, mà là vì Lục đại hiệp phong lưu phóng khoáng. Chỉ tiếc kinh nghiệm giang hồ của nàng thực sự không đủ, nhìn thấy địa thịt bò được bưng lên liền gắp ăn, không tới hai miếng đã gục.


Diễn kịch tất nhiên cũng phải có chút đồng bộ, hai người Mạc Phi Trần vừa rồi cũng có uống chút rượu, lúc này Mạc Phi Trần giả bộ đứng lên xem người đối diện bị gì, sau đó lại lập tức té xuống bàn, Lục Khinh Mặc cũng chống đầu rồi gục.


Tiểu nhị kia vỗ tay đi ta, thanh âm không nịnh hót như vừa rồi, âm điệu cũng cao lên, "Hắc – chưởng quầy, vận khí hôm nay khá tốt nha, một lần liền thu được ba tên. Ta thấy xe ngựa kia rất khá a, đồ vật bên trong cũng đáng tiền lắm đó."


Nói xong, chưỡng quầy cũng bước ra, tháo hai chòm râu xuống, giọng nói trẻ hơn vừa rồi rất nhiều, "Để ta nhìn xem trên người vị đại gia này có gì,."


Nón của Khúc Hi Nhược bị tháo xuống, chỉ nghe tiếng hô to: "Mẹ ơi, thì ra đây là một cô nương, còn có chút nhan sắc nha."


Tiểu nhị cũng rất vui vẻ chạy tới, "Nếu bán vào Thanh Nguyệt lâu nhất định có giá rất cao."


Đúng lúc này, một thanh âm nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Các ngươi không nhìn ra hai bị huynh đài bên kia là giả bộ bất tỉnh sao?"


Mạc Phi Trần nhếch nhếch môi, ai vô duyên lại vạch trần bọn hắn thế, vốn đang đợi chưởng quỹ tới trước mặt mình mà nhân cơ hội dọa hắn giật mình mà.


"Ai!" Tiểu nhị cùng chưởng quầy đồng loạt quay đầu.


Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh mặc cũng không thèm giả bộ, ngồi thẳng người nhìn biểu tình tiểu nhị cùng chưởng quầy kia từ kinh ngạc chuyển thành chán nản.


Một nam tử ăn mặc như thư sinh đeo trên lưng một cái giỏ trúc yên lặng đi tới. Mạc Phi Trần đoán khinh công người này hẳn là có thể sánh ngang với mình cùng Lục Khinh Mặc, lúc đi cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.


Gương mặt hắn trong trẻo mà lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng.


"Nguyên lại là dược thần Bạch Cảnh Khê, thực không ngờ lại có thể gặp ở đây, hạnh ngộ." Lục Khinh Mặc liếc mắt liền nhận ra đối phương là ai.


"Bạch.... Bạch Cảnh Khê?" Chưởng quầy nghe xong tên này liền run rẩy tay chân.


Mạc Phi Trần há miệng, trong tiểu thuyết võ hiệp lúc nào cũng xuất hiện một thần y, như là Điệp cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu linh tinh, hôm nay mình lại gặp được kiếm chủ một trong Thập đại danh kiếm Cô Lăng kiếm – Bạch Cảnh Khê, đồng thời cũng là người có y thuật cao nhất trên giang hồ, mệnh danh dược thần.


"Danh hào Lục Khinh Mặc trên giang hồ cũng rất vang dội." Ngữ điệu Bạch Cảnh Khê như trước không nhanh không chậm.


Chưởng quầy lại trơn to mắt, "Đãng Hiêu kiếm.... Lục Khinh Mặc...."


Không thể nghi ngờ, hôm nay bảo họ xui xẻo lớn rồi.


Ngón tay Bạch Cảnh Khê vung lên, kiếm khí mảnh nhỏ như tơ điểm huyệt đạo của chưởng quầy cùng tiểu nhị kia, hai người té xuống. Bạch Cảnh Khê vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi xuống cạnh Lục Khinh Mặc, bưng chén rượu chứa thuốc mê thản nhiên uống.


Mạc Phi Trần định nhắc nhở hắn, nhưng nghĩ lại đối phương là thần dược, chút thuốc mê nho nhỏ ấy há làm khó hắn?


"Không biết Lục huynh muốn đi đâu?"


"Tây Vực."


"Vị tiểu huynh đệ này?"


"Mạc Phi Trần, nghĩa đệ của tại hạ."


Bạch Cảnh Khê gật gật đầu, "Lục huynh ở Ngọc Lân trấn đã giao thủ với Diệp Tố?"


end chương 58.


Hàn: Khụ.... ta đang mệt ~ Chương này beta sơ sơ ~ có gì sai sót thỉnh nói mai ta lại sửa ~ Ai comt thứ lỗi mai ta rep nha~

Bình luận

Truyện đang đọc