PHI TRẦN



"Đại sư, hắn bị sao vậy?" Mạc Phi Trần đỡ Quân Vô Sương, phát hiện thân thể đối phương lạnh như băng.


"Hắn vì muốn cầu thành quá nhanh, có chút sơ suất.... chỉ sợ rồi sẽ như phụ thân Văn Hân của hắn, bước vào con đường ma đạo." Vô Lượng đại sư lấy ra một quyển kinh Phật từ trong áo đưa cho Mạc Phi Trần, "Mỗi ngày đều đọc bên tai, có lẽ sẽ hóa giải được ma tính, giúp hắn trở về con đường chính đạo."


Mạc Phi Trần nhận lấy quyển kinh kia, có chút kỳ quái. Vô Lượng đại sư nói tựa hồ không phải cho Quân Vô Sương nghe, mà là đang nói với chính mình.


"Mạc thí chủ, thỉnh chuyển lời với Quân giáo chủ, nói hắn hãy buông chấp niệm đi." Vô Lượng đại sư chậm rãi xoay người, "Mà ngươi, chính là chấp niệm của hắn. Vậy nên nếu muốn Quân giáo chủ buông, như thế Mạc thí chủ ngươi cũng buông đi."


"Buông cái gì?" Mạc Phi Trần không hiểu nổi.


Vô Lượng đại sư cũng đã đi xa rồi.


Lục Khinh Mặc đi tới, nâng Quân Vô Sương dậy, "Người này xem ra đã rất muốn phân cao thấp cùng Hà Uẩn Phong, nếu không vì sao lại muốn nóng lòng luyện xong bí điển của Kính Thủy giáo như thế."


Lẽ nào theo như lời nói của Vô Lượng đại sư, chính là muốn mình buông Hà Uẩn Phong sao? Thế nhưng chỉ vì Quân Vô Sương quá cố chấp, việc Mạc Phi Trần hắn thích Hà Uẩn Phong đều biến thành sai sao?


Nhưng khi nhìn đến gương mặt Quân Vô Sương không chút huyết sắc, Mạc Phi Trần quay đầu đi chỗ khác.


Lạc Thanh Vũ mang theo vài đệ tử chạy tới, "Cung chủ... Quân giáo chủ nên làm thế nào bây giờ?"


Mạc Phi Trần nhìn về phía Trình Ngữ Nhiên, đối phương dù sao cũng là trưởng bối trong cung, mà Quân Vô Sương vừa rồi đã hủy diệt rất nhiều phòng ốc của Tú Thủy cung rồi, nếu còn muốn lưu hắn lại, chỉ sợ bọn người Trình Ngữ Nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện.


"Vừa rồi Vô Lượng đại sư cũng đã nói, Quân giáo chủ bởi vì quá gấp gáp luyện công mà làm ra sự cố như thế, hắn ít nhất cũng là khách quý của chúng ta, chờ hắn tĩnh dưỡng mấy ngày rồi rời đi cũng được." Xem ý tứ của Trình Ngữ Nhiên, Mạc Phi Trần liền hiểu được. Mặc kệ hành vi của Quân Vô Sương có ra sao, chí ít hắn cùng Mạc Phi Trần cũng từng là bằng hữu, Tú Thủy cung càng không hy vọng đối địch cùng Kính Thủy giáo. Thế nhưng, Quân Vô Sương lần này thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, sau này hắn có thể tiếp tục đi trên con đường chính đạo hay không còn chưa biết, cho nên mong muốn Mạc Phi Trần có thể bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.


Mạc Phi Trần đứng ở đầu giường nhìn Quân Vô Sương, gương mặt hắn yếu đuối vô lực, quả thực tựa như cái kẻ Quân Vô Sương kia với người này là hai người. Hắn có chút mơ hồ, Quân Vô Sương tựa hồ có vô số mặt nạ, đôi khi thật ngây thơ khiến trái tim hắn rung động, đôi khi ôn nhu khiến hắn áy náy, sau đó lại thường xuyên kiêu ngạo, bá đạo làm hắn hận tới thấu xương.


"Ta chưa từng thấy ngươi nhìn Hà Uẩn Phong như vậy."Lục Khinh Mặc đứng bên người hắn nhẹ giọng nói.


"Bởi vì hắn không phải Hà Uẩn Phong."


"Ta bỗng nhiên hiểu được vì sao Quân Vô Sương luôn có vẻ bất an như thế." Lục Khinh Mặc nghiêng đầu, "Bởi vì hắn không biết lúc nào ngươi sẽ để hắn trong lòng, lúc nào sẽ đẩy hắn ra."


"Lục đại ca?" Mạc Phi Trần nhìn về phía hắn.


Đối phương mỉm cười, "Tựa như trước kia ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi không quan tâm, vậy vô luận hắn cho dù trông có bao nhiêu yếu đuối cùng đáng thương, ngươi vẫn sẽ đồng tình nhưng không hề đau lòng."


.


Mạc Phi Trần không ở trong phòng lâu lắm, người phụ trách chiếu cố Quân Vô Sương là Lạc Thanh Vũ.


Đêm đó, Mạc Phi Trần bắt đầu tu luyện tầng thứ hai của <<Tú Thủy Tâm Kinh>>. Không đơn giản như tầng thứ nhất, Mạc Phi Trần tốn rất nhiều tinh lực dẫn dắt khí tức của mình mở rộng khí hải, một tầng ấy luyện trong vòng ba ngày, khi xuất quan đã là sáng sớm.


"Cung chủ, nếu cứ giữ tốc độ ấy, rất nhanh thôi ba người chúng ta cũng không thể hộ tống ngươi nữa." Trình Ngữ Nhiên rất tán thưởng thiên phú của Mạc Phi Trần, thế nhưng cũng vì tuổi hắn quá nhỏ mà lo lắng.


"Ba vị tiền bối yên tâm, Liễu cung chủ khi còn trẻ cũng là luyện <<Tú Thủy Tâm Kinh>> một mình mà." Mạc Phi Trần trở lại phòng ngủ mới an bài, dùng qua điểm tâm, đang định làm một giấc ngon lành thì Lạc Thanh Vũ lại đến.


"Làm sao vậy, Thanh Vũ?"


"Quân giáo chủ sau khi tỉnh lại vẫn chưa ăn uống gì, đã hơn ba ngày."


"Hắn đã tỉnh lâu như thế mà còn không ăn gì? Hắn có thể xuống giường rồi chứ, thân thể nếu khỏe rồi cũng nên quay về Kính Thủy giáo của hắn thôi." Mạc Phi Trần chỉnh lại đống sách từng đặt trong phòng của Liễu Phi Doanh, trong số đó rất nhiều quyển đã bị kiếm khí của Quân Vô Sương xé rách, Mạc Phi Trần lại nhờ các đệ tử thu thập rồi dán lại với nhau.


"Hắn nói không nhìn thấy người nên cái gì cũng không thèm ăn."


Mạc Phi Trần thở dài một cái, "Thật đúng là 'vạt áo tiệm khoan chung dứt khoát, vì ấy tiêu người tiều tụy' a."


"Lại có thể ở đây nghe được thơ ngươi đọc, rất có ý cảnh (tựa như nghệ thuật ấy ^^)." Lục Khinh Mặc đi đến, "Nghe nói ngươi xuất quan rồi, ba ngày đã có thể luyện xong tầng thứ hai, ta không biết nên chúc mừng hay đố kỵ thiên phú của ngươi đây."


"Đố kỵ không phù hợp với tính cách Lục Khinh Mặc." Mạc Phi Trần dùng gáy sách đụng đụng ngực y, đối phương lại thuận thế chế trụ cổ tay hắn, lại không làm thêm gì, tựa hồ chỉ muốn biết có phải hắn gầy đi không.


"Ngươi muốn đi xem Quân Vô Sương sao?" Lục Khinh Mặc nhướn mày.


"Đúng vậy, dù gì cũng không thể để đường đường giáo chủ Kính Thủy giáo chết đói ở Tú Thủy cung chúng ta chứ."


"Kỳ thực ta lại muốn hắn cứ chết đói đi cho rồi." Lục Khinh Mặc đi theo sau Mạc Phi Trần ra ngoài.


"Ha ha, chí ít cũng không nên ở tại Tú Thủy cung chứ."


"Nói xạo." Lục Khinh Mặc mỉm cười, một tia biểu tình bất đắc dĩ rất nhanh xẹt qua trong ánh mắt y.


.


Mạc Phi Trần đi tới cửa sổ phòng Quân Vô Sương, đối phương mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm đỉnh giường. Mạc Phi Trần có chút không rõ, không phải tên kia cứ như một oán phụ (phu? ^^) mà nói không thấy hắn liền không ăn cơm sao? Bây giờ mình tới rồi, hắn cứ thế nhìn cũng chẳng thèm nhìn mình.


"Quân giáo chủ nên ăn gì đi." Mạc Phi Trần chịu đựng cảm giác muốn quay đi mà rời khỏi. Ba ngày không gặp, Quân Vô Sương tựa hồ càng thêm gầy đi. Gương mặt ôn nhuận như ngọc trước kia hiện giờ có chút trắng bệch, mạch máu màu xanh dưới làn da cơ hồ có thể thấy được.


"Ngươi hà tất phải miễn cướng tới gặp ta?" Quân Vô Sương khẽ hừ một tiếng, khóe miệng trũng xuống có vài phần trào phúng, "Đợi Lãnh Ngọc Phương tới, ta sẽ tự rời đi."


Mạc Phi Trần gật gật đầu, "Vậy được rồi." Nói xong liền xoay người rời đi, tới cả Lục Khinh Mặc cũng có chút kinh ngạc.


Hai người đi trên hành lang gấp khúc, Lục Khinh Mặc mở miệng nói, "Ta nghĩ ngươi hẳn là rất yêu thương hắn."


"Là ngươi nói, nếu không thích thì đừng khiến người ta hy vọng." Mạc Phi Trần bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như mình không ngừng nhẹ dạ, Quân Vô Sương sẽ không ngừng xem điều ấy là hy vọng.


Lục Khinh Mặc bỗng nhiên nắm hắn lại, "Ta rốt cuộc hiểu được Vô Lượng đại sư nói ngươi không nên chấp nhất chính là cái gì rồi."


"Là cái gì?"


"Nếu như ta nói với ngươi, vậy thì không phải ngươi tự giác hiểu được, nên ngươi cũng vô pháp 'buông'." Lục Khinh Mặc đi tới phía trước, ánh sáng khiến bóng dáng y in sâu vào đáy mắt Mạc Phi Trần.


Mạc Phi Trần ngẩn người, cũng mở miệng nói, "Lục đại ca, vậy ngươi cũng buông rồi sao?"


"Ta buông, nhưng đặt trong lòng mà thôi. Tối nay đi hỏi hắn có muốn ăn gì không đi."


Mạc Phi Trần khó hiểu lắc đầu, chỉ đặt trong lòng... mà cũng nói là buông sao?


Buổi tối, hắn bưng một chén cháo trắng tới giường Quân Vô Sương, đối phương vẩn như trước lãnh đạm nhìn đỉnh giường.


"Vẫn luôn nhìn mãi một nơi, ngươi không thấy mệt mỏi sao?"


"Nhưng nếu không nhìn nơi đó, ta cũng không biết nên nhìn đi đâu."


Mạc Phi Trần nhếch miệng, "Ăn cháo không?"


Quân Vô Sương rốt cuộc khởi động nửa thân trên, Mạc Phi Trần cũng hợp tác đem gối đầu kê sau lưng hắn.


Mạc Phi Trần cầm bát cháo chuẩn bị rời đi lại bị hắn túm lại.


"Ngồi với ta một lát đi."


Ngẩn người, Quân Vô Sương rất ít dùng loại ngữ khí này nói với hắn, tựa hồ có thứ gì đó khiến nam tử sắc sảo này cảm thấy mệt mỏi.


"Được rồi, ta niệm kinh cho ngươi nghe vậy." Mạc Phi Trần lấy ra một quyển kinh thư, "Vô Lượng đại sư rất tốt đó chứ. Loại kinh thư này tuy rằng khô khan, thế nhưng đọc nhiều đối với ngươi không có hại đâu."


Quân Vô Sương nhắm mắt lại, không nói gì.


Mạc Phi Trần mở sách ra, chậm rãi đọc lên. Biểu tình Quân Vô Sương dần bình thản hơn.


Cho đến khi Mạc Phi Trần đọc xong cả quyển kinh, đóng sách lại, "Vô Sương, bí điển của Kính Thủy giáo các ngươi, có thể không luyện được không?"


Yết hầu Quân Vô Sương giật giật, "Không thể."


"...Vậy luyện chậm một chút đi, không có loại võ công nào có thể học quá nhanh." Mạc Phi Trần đem kinh thư đặt bên gối đầu của hắn, đứng dậy ly khai.


Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ngọc Phương đến mang Quân Vô Sương đi. (Cứ có cảm giác Sương ca chả khác đứa con nít được đi nhà trẻ, đến giờ đón về ='''=)


Mà thiếp mời của Ôn Tiềm Lưu tháng sau tổ chức hội nghị võ lâm ở Mộc Vân sơn trang cũng đã gửi đến, vô luận Tú Thủy cung có quyết định gia nhập vào liên minh vây đánh Bái Huyết giáo hay không, hội nghị này chắc chắn phải tới.


Lục Khinh Mặc cân nhắc lá thơ này, nhìn về phía Mạc Phi Trần nói: "Ngươi sẽ gia nhập vào liên minh kia sao?"


"Có lẽ, ta sẽ đi."


"Bởi vì ngươi muốn đi Tây Vực tìm Hà Uẩn Phong, ngươi lo lắng hắn lâu như thế còn chưa quay về sẽ gặp chuyện nguy hiểm."


"Không sai, hơn nữa việc Bái Huyết giáo đối với võ lâm Trung Nguyên có dã tâm là sự thật. Ôn Tiềm Lưu muốn tổ chức liên minh đối phó Bái Huyết giáo có lẽ là có tính toàn nào khác, thế nhưng nếu diệt trừ được Bái Huyết giáo, cũng không phải không tốt."


"Đúng, hơn nữa lúc này đi Mộc Vân sơn trang còn có thể thuận tiện tìm Khúc Hi Nhược bị giấu ở chỗ nào nữa. Được rồi, ngươi tính an bài Điển Trạo thế nào đây?"


Mạc Phi Trần đưa đầu kề sát mặt Lục Khinh Mặc, nháy nháy mắt, "Ha ha, ta sẽ cho nó đi theo Bạch Cảnh Khê."


"Diệu kế. Hành tung Bạch Cảnh Khê bất định, rất ít tham gia giang hồ thị phi. Ôn sư huynh có lẽ nghĩ thế nào cũng sẽ không đoán ra ngươi đem Điển Trạo giao cho hắn."


"Bất quá Lục đại ca." Mạc Phi Trần có chút lấy lòng mà rót giúp y một ly trà, "Ngươi có thể giúp ta một chuyện không a?"


"Nói đi." Lục Khinh Mặc có chút buồn cười.


"<<Tú Thủy Tâm Kinh>> ta đã luyện tới tầng thứ ba rồi, tiền bối Trình Ngữ Nhiên nói bọn đã không thể hộ pháp giúp ta nữa. Ngươi cũng biết ta muốn đi tới Mộc Vân sơn trang mà, đối mặt với Ôn sư huynh của ngươi nữa...."


"Ta biết rồi, đêm nay ta sẽ hộ pháp giúp ngươi. Bất quá nhìn Quân Vô Sương ngươi cũng biết đó, tu luyện bất cứ võ công gì cũng không được quá nóng vội a."


.


Buổi tối, Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đi vào Tú Thủy hiên, khởi động cơ quan, toàn bộ gian phòng kín không kẽ hở.


"Ta rất thích nơi này." Lục Khinh Mặc dạo một vòng quanh phòng, "Tựa như trên đời này chỉ còn lại ta và ngươi."


Mạc Phi Trần lại nhếch nhếch miệng, "Ta lại không thích chỗ này, ở đây có nghĩa ta phải tập trung tinh lực.... Đó là một chuyện một chết đi được."


Trong lúc Mạc Phi Trần nhắm mắt lại ngồi xếp bằng vận khí, Lục Khinh Mặc lại ngồi xuống trước mặt hắn, lặng lặng quan sát gương mặt Mạc Phi Trần.

Bình luận

Truyện đang đọc