PHI TRẦN



Đệ bát thập nhất chương


Một câu 'Nhân sinh khổ đoản' kia khiến trái tim Mạc Phi Trần co rút đau đớn, một cỗ xúc động xông lên, hắn nghiêng đầu hôn lên môi Hà Uẩn Phong, không chút kỹ xảo, chỉ là liếm hôn.


Hà Uẩn Phong vội vàng xé y phục hắn, đỡ lấy ót hắn, cuồng nhiệt đáp lại, nháy mắt thiên lôi địa hỏa bùng nổ.


Hà Uẩn Phong rời khỏi khoang miệng Phi Trần.


Khẩn cấp tiến vào, hai tay hắn chỉ có thể ôm lấy bả vai Hà Uẩn Phong, đầu gắt gao gối lên cổ y. Mỗi lần từ trên cao hạ xuống đều kinh hoàng khiến hắn run rẩy.


Môi Hà Uẩn Phong ghé bên tai hắn, lầm bầm nói: "Thật muốn được yêu ngươi như vậy cho đến chết."


Tiếng nói thanh lãnh mà kìm nén có vẻ vô cùng gợi cảm, tâm tư Mạc Phi Trần căng thẳng, lửa nóng trong nháy mắt đã tràn ngập khắp thân thể hắn.


Hà Uẩn Phong ôm lấy hắn, đưa hắn đặt lên giường nhỏ mới đưa vào thư phòng, lại là một trận dây dưa không biết mệt.


Đêm đã khuya, Mạc Phi Trần được Hà Uẩn Phong ôm vào lòng, tinh tế hôn lên gương mặt hắn, thật lạ là hắn không hề thấy mệt mỏi, ngược lại giương mắt tinh tế miêu tả ngũ quan Hà Uẩn Phong.


"Uẩn Phong, ngươi sống lâu một chút được không?"


Hà Uẩn Phong cười nhẹ, "Vậy ngươi thử hỏi Bạch Cảnh Khê xem, dược của hắn có thể giúp ta sống bao lâu."


Mạc Phi Trần không nói.


"Sao cứ phải nghĩ về chuyện chúng ta sẽ bên nhau bao lâu chứ? Cuối cùng một trong hai chúng ta cũng sẽ phải ra đi trước." Hà Uẩn Phong tựa đầu bên sườn tai Mạc Phi Trần, "Nếu như ta rời đi trước, ấy đối với ta lại là một loại nhân từ. Phi Trần, ta chỉ có ngươi mà thôi."


Hà Uẩn Phong chậm rãi xoay người phủ lên người Mạc Phi Trần, hôn nhẹ cằm hắn.


"Không thể nào? Đến nữa sao?" Mạc Phi Trần nghĩ tới câu 'Yêu nhau đến chết' kia, không phải thật chứ?


Hà Uẩn Phong mỉm cười, "Ngươi nghĩ vớ vẩn gì a? Nếu ta đã đáp ứng Trình Ngữ Nhiên sẽ chỉ điểm <<Tú Thủy tâm kinh>> cho ngươi, tất nhiên sẽ giữ lời."


"Chỉ điểm trên giường hả? Sư phụ ngươi quả nhiên không giống người thường nha."


"Ngươi hảo hảo nghe cho ta, nếu ngươi cứ nghĩ tới cách Liễu Phi Doanh khống chế Thanh Loan kiếm thì không thể thành công. Chỉ có một cách làm cho Thanh Loan kiếm cùng Phi Trần kiếm có thể sử dụng lưu loát tự nhiên như nhau thôi."


"Thế nào?"


"Để Phi Trần kiếm chiếm lấy Thanh Loan kiếm trong cơ thể ngươi, trong kiếm có kiếm, đó mới là đại thành."


"Vậy ta cần làm thế nào?"


"Ngươi luôn muốn tu luyện <<Tú Thủy tâm kinh>> để có thể thích ứng với nội tức của Thanh Loan kiếm, vậy sao không dùng loại nội công này để tu bổ Phi Trần kiếm đi? Phi Trần kiếm là kiếm của ngươi, là thứ sống ở trong khí hải ngươi, ngươi có thể dùng nội công tâm pháp khống chế nó. Một khi Phi Trần kiếm cùng Thanh Loan kiếm như nhau rồi, vậy ngươi có thể đem Thanh Loan kiếm hóa thành kiếm của mình."


"Sư phụ, không hổ là sư phụ a!" Mạc Phi Trần cười ha ha, theo lời của Hà Uẩn Phong, nếu bản thân mình có thể phát huy được uy lực của hai kiếm chủng, thì khi đụng phải cái tên ngụy quân tử Ôn Tiềm Lưu kia cũng không sợ hắn áp chế.


"<<Tú Thủy tâm kinh>> của người luyện đến tầng mấy rồi?"


"Tầng hai. Cách tầng thứ bảy của Liễu cung chủ còn xa lắm."


"Hảo, bắt đầu từ mai ta thay ngươi vận công giúp ngươi sớm đột phá."


"Nhưng mà, Uẩn Phong ngươi còn nội thương a!"


"Đứa ngốc. Trước kia, khí hải của ta hư không quá độ, chân khí hao tổn quá nhanh nên không thể ngưng tụ, uy lực khi xuất kiếm cũng khác biệt khi xưa rất nhiều. Nhưng Bạch Cảnh Khê đã cho ta viên dược kia, khiến lỗ hổng trong khí hải của ta được lấp lại, mỗi lần ngưng tụ chân khí, chỉ bị hao tổn một chút thôi, giúp ngươi tu luyện <<Tú thủy tâm kinh>> vẫn ổn, chỉ là ta không phải là đối thủ của Kha Ma La thôi."


"Ta hiểu rồi, giống như trên bình có một lỗ hổng lớn, nước sẽ chảy cạn, nhưng lỗ hổng nếu được thu hẹp thành khe hở, thì nước cũng chỉ chảy từng giọt, lượng nước nguyên bản có thể duy trì được lâu hơn phải không."


"Đúng vậy, một ngày nào đó khi nội lực của ta không còn, hy vọng đã có thể giúp ngươi luyện thành Tú Thủy tâm kinh."


"Có phải ngươi sợ ta gặp phải Kha Ma La sẽ giữ không nổi cái mạng nhỏ không a?"


"Đúng a, ta sợ, ta cũng không muốn gặp ngươi trên cầu Nại Hà sớm như thế."


Vì thế ngày hôm sau sau khi ăn uống no đủ, Mạc Phi Trần liền cùng Hà Uẩn Phong đi vào Tú Thủy hiên.


Trước khi Hà Uẩn Phong ngủ say, nội công tu vi có thể nói là đạt tới đỉnh cao nhất rồi, mặc dù hiện tại còn lại không tới năm phần, nhưng vẫn có thể thành thạo dẫn dắt Mạc Phi Trần. Sau sáu ngày bảy đêm, Mạc Phi Trần đã luyện xong tầng thứ ba. Trình Ngữ Nhiên hết sức vui mừng, nghĩ thầm chỉ cần có Hà Uẩn Phong ở đây, Mạc Phi Trần rất có thể là cung chủ đầu tiên tu luyện được chín tầng <<Tú Thủy tâm kinh>>.


Nhưng chạng vạng hôm ấy, có một tin tức truyền tới, chính là động chủ Luyện Hà Động đã chết trước linh đường của vong phu, nghe nói là do tâm mạch tắc nghẽn, dùng ngôn ngữ hiện đại mà giải thích, chính là nhồi máu cơ tim.


Trần Phi tuy rằng đạm nhạt quan hệ với giang hồ nhiều năm, nhưng dù sao cũng đứng trong hàng Thập Đại danh kiếm, võ lâm các phái tất nhiên phải đi tới tế lễ nàng.


"Ai, ta vừa mới trở lại Tú Thủy cung không bao lâu a, sao lại xảy ra chuyện chứ." Mạc Phi Trần nhíu mày, Trần Phi túc trực bên linh cữu phu quân cũng đâu phải một năm hai năm, nếu như nói nàng vì mãi tưởng niệm vong phu khiến tâm mạch không thông, tại sao nhịn nhiều năm như thế rồi nay lại đột ngột chết? Mạc Phi Trần có cảm giác rất kỳ quái. Chỉ tiếc nơi này không có pháp y, đệ tử Luyện Hà động cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận người khác phá hỏng di thể của chưởng môn nhân.


"Chỉ cần hai chúng ta được bên nhau, đi Luyện Hà động hay ở Tú Thủy cung thì có khác gì chứ?" Giọng nói bình thản thanh lãnh của Hà Uẩn Phong khiến tâm tình Mạc Phi Trần trở nên tốt hơn.


Vốn là Trình Ngữ Nhiên kiên quyết muốn đưa Lạc Thanh Vũ đi cùng bọn họ, nhưng Mạc Phi Trần đâu dễ để người khác quấy rầy hắn cùng Hà Uẩn Phong bên nhau, cũng không đợi Lạc Thanh Vũ thu thập hành lý, liền cùng Hà Uẩn Phong rời đi Tú Thủy cung.


Hai người ngồi trên lưng ngựa, vài ngày sau đã tới Luyện Hà động.


Mạnh Vũ là người kế nhiệm động chủ Luyện Hà động, chủ trì lễ truy điệu của sư phụ hắn.


Văn Thanh Viễn đã đến từ sớm, sắc mặt bi thương. Nghe nói hắn cùng Trần Phi là bằng hữu cũ, khi trượng phu của nàng qua đời, Văn Thanh Viễn đã ở lại Luyện Hà động để khuyên nhủ nàng. Tuy là cuối cùng Trần Phi vẫn đạm mạc với giang hồ, nhưng Văn Thanh Viễn một năm cũng sẽ tới bái phỏng hai lần. Lấy tính khí của Văn Thanh Viễn mà nói, như thế đã xem là giao tình khá sâu nặng rồi.


Mạc Phi Trần nhìn thấy Khúc Thiếu Phong, sau khi thắp hương liền hỏi hắn đã tìm được Khúc Hi Nhược hay chưa, đáp án của đối phương lại khiến hắn thực thất vọng, Khúc phu nhân cũng vì vậy mà bệnh càng thêm nặng.


Lục Khinh Mặc cũng tới, y gật đầu với Mạc Phi Trần, thiên ngôn vạn ngữ đều chất chứa trong một ánh mắt kia.


Khi hoàng hôn, Quân Vô Sương chậm rãi đi vào tế đường.


Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, dung mạo tựa tiếu phi tiếu, phong độ che khuất đi sự tiều tụy. Bạch y vô trần, khi dâng hương nhẹ nhàng vuốt cằm tựa như đã xa cách mấy đời. Hắn hướng Mạnh Vũ gật đầu, đây là lần duy nhất kể từ khi Quân Vô Sương trở thành giáo chủ Kính Thủy giáo Mạc Phi Trần có thể cảm nhận sự khiêm cung hữu lễ của hắn đối với người ngoài, tựa như trở lại khi còn là đệ tử của Liễu Phi Doanh, ánh mặt thực chân thành tha thiết.


Từ khi hắn bước vào tế đường, cũng không liếc mắt nhìn Mạc Phi Trần lấy một cái.


Đợi sau khi chưởng môn các phái dâng hương xong, Mạnh Vũ liền báo cho mọi người Trần Phi sẽ được an táng cùng với phu quân của nàng cùng mộ huyệt, để làm tròn lời thề cùng phu quân 'Sống chung tình, chết chung mộ'." Tuy rằng Mạc Phi Trần không hề biết gì về vị tiền bối này, thậm chí đối với đệ tử Mạnh Vũ của nàng cũng không có cảm tình, nhưng tình cảm của nàng đối với phu quân vừa chân thành lại tha thiết khiến hắn thực hâm mộ.


Khi mọi người chuẩn bị rời khỏi tế đường, ngoài cửa truyền đến thanh âm, "Trần Phi chết do tâm mạch tắc nghẽn sao?"


Người chưa thấy, tiếng đã tới trước.


Mà một câu nghi vấn này cũng làm mọi người ngây ngốc.


Trong bóng đêm, một nam tử y phục như thư sinh, quanh thân là hàn ý nhàn nhạt đi tới tế đường.


"Bạch Cảnh Khê?" Lục Khinh Mặc tiếp đón, "Không biết lời này của Bạch huynh là có ý gì?"


Mạnh Vũ vừa nghe người tới là thần y Bạch Cảnh Khê cũng nhanh chóng đi tới, "Ý của Bạch Thần y chính là nói cái chết của Gia sư có chút kỳ quặc sao?"


"Mở quan tài." Bạch Cảnh Khê nói chuyện ngắn gọn mà mạnh mẽ.


"Bạch thần y, Gia sư đã muốn nhập liệm, mở quan tài chỉ sợ...." Mạnh Vũ thực không ngờ Bạch Cảnh khê tới đây chỉ muốn mở quan tài của Trần Phi, thật sự là không nhịn được, nếu không phải nhìn tới thanh danh trên võ lâm của y, e là Mạnh Vũ đã chẳng chút khách khí tiễn khách rồi.


"Vậy cứ để nàng chết không minh bạch đi." Bạch Cảnh Khê không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người định rời đi.


Mạnh Vũ sớm đã hoài nghi cái chết của sư phụ mình, Bạch Cảnh Khê đi càng làm hắn cảm thấy bất an.


"Bạch thần y chậm đã! Nếu sư phụ chết không minh bạch, tại hạ nguyện ý thỉnh các vị chưởng môn nhân làm chứng, mở quan tài kiểm tra."


Bạch Cảnh Khê quay đầu, "Mau mở ra."


Mạnh Vũ cũng hiểu tính khí Bạch Cảnh Khê, vì thế làm lễ với Khúc Thiếu Phong cùng Văn Thanh Viễn và nói: "Tại hạ là vãn bối, mở quan tài sư phụ quả thực là rất bất kính. Hai vị là bằng hữu của sư phụ khi sinh thời, Mạnh Vũ thỉnh hai vị thay Gia sư mở quan."


Khúc Thiếu Phong cùng Văn Thanh Viễn lần lượt gật đầu, cố gắng tìm cách gỡ đinh tán ở nắp quan tài ra, sau đó không một tiếng động đem quan tài mở ra, các vị chưởng môn đều cúi đầu thi lễ.


Bạch Cảnh Khê đứng trong tế đường vẫn ngẩng đầu, y hờ hững lấy ra một cây sáo cỏ từ bên hông, thổi lên.


Nghe được thanh âm này, Mạc Phi Trần hít sâu, chẳng lẽ là cổ trùng của Bái Huyết giáo?


Quả nhiên, theo âm luật cao thấp lên xuống, một con cổ trùng màu đen, dài hơn hai tấc, chui ra từ lỗ tai Trần Phi.


Hà Uẩn Phong hạ thấp âm điệu để chỉ Mạc Phi Trần nghe thấy nói: "Đây là thủ đoạn rất lão luyện."


Hai tay Mạnh Vũ vịn bên quan tài, mở to hai mắt, cả tế đường nhất thời một mảnh im lặng.


Vô Lượng đại sư niệm một tiếng 'A di đà Phật', đánh thức mọi người.


"Lại là Bái Huyết giáo!" Kim Tử Du nghiến răng nghiến lợi.


"Làm sao đây? Cổ trùng này rất nhỏ, rất khó đề phòng...." Dung mạo xinh đẹp của Triệu Thanh Nghi nhăn nhó, chưởng môn nhân các phái cũng căng thẳng.


Lục Khinh Mặc tiến tới, "Bạch huynh đã có tâm vạch trần âm mưu của Bái Huyết giáo khiến chúng ta tránh bị liên lụy, không biết có cách gì để chống lại hay không?"


Bạch Cảnh Khê ném tới một bình sứ, Lục Khinh Mặc một phen tiếp được.


"Đem bột phấn trong bình hòa tan với nước rồi uống vào, có thể bảo đảm một năm không bị gì." Nói xong, y liền xoay người rời đi.


"Đa tạ Bạch huynh."


"Ta chỉ không muốn Kha Ma La thực hiện được quỷ kế mà thôi." Thân ảnh Bạch Cảnh Khê đã hòa vào bóng đêm.


Mạnh Vũ sai người đem bột phấn kia hòa tan vào một vò nước, mang từng chén nhỏ chia cho mọi người uống.


Vô Lượng đại sư thật hiếm khi lên tiếng mà lại không phải câu 'A di đà Phật' kia.


"Theo lão nạp thấy, hành động lần này của Bái Huyết giáo xem ra là muốn tiêu diệt từng môn phái trong võ lâm Trung Nguyên chúng ta."


Tuy đây là giả thuyết tất cả mọi người đã lường trước được, nhưng khi Vô Lượng đại sư nói đến lại khiến mọi người cảm thấy nặng nề gấp bội.


"Không biết đại sư có tính toán gì chăng? Liệu chúng ta có thể liên thủ lại tiêu diệt Bái Huyết giáo hay không?" Triệu Thanh Nghi thực là một nữ tử hào sảng, nghĩ gì liền hỏi thẳng.


"Tiêu diệt Bái Huyết giáo thì phải xâm nhập vào sa mạc, chúng ta không có người dẫn đường." Thanh Y Hậu đưa ra một vấn đề thực tế, khiến mọi người rối rít nhìn về phía Hà Uẩn Phong, chỉ có y có thể trở lại Trung Nguyên sau khi đã xâm nhập Bái Huyết giáo.


Tâm Mạc Phi Trần trầm xuống, hắn không muốn Hà Uẩn Phong tiếp tục dính vào chuyện phân tranh trong võ lâm, đang muốn lên tiếng nói, Hà Uẩn Phong đã nắm lấy cổ tay hắn, cười nhẹ nói: "Kha Ma La đã kế thừa được Trọng Quân kiếm của Át La Đa, tại hạ lần trước tới Bái Huyết giáo đã bị ả đả thương khí hải hao tổn chân khí, chỉ lưu được chút sức trở về Trung Nguyên, may mắn được Bạch thần y cứu giúp, chỉ có thể sống thêm vài năm nữa."


"Cái này.... Đến cả tiền bối Hà Uẩn Phong cũng không phải là đối thủ của ả sao?" Mạnh Vũ kinh hãi, Hà Uẩn Phong đối với mọi người là một thần thoại, hiện tại... cả thần thoại ấy cũng bị Kha Ma La đả thương, trong lòng mọi người nặng nề tới cực điểm.


"Đúng là cố tìm đường sống trong chỗ chết." Quân Vô Sương nhún vai, "Dù sao ở lại Trung Nguyên cũng là đợi địch đến giết sạch chúng ta, không bằng tìm tới ả để kết thúc đi. Chúng ta vẫn luôn do dự, cho nên nữ nhân kia mới có thời gian để tu luyện khống chế Trọng Quân kiếm. Sai lầm giống thế Quân Vô Sương ta không muốn tiếp tục tái phạm."


"Đúng vậy, cả Triệu Thanh Nghi ta cũng thế."


Cứ như vậy, các môn phái trong võ lâm đều sôi nổi hưởng ứng, thậm chí mọi người còn đề cử Vô Lượng đại sư làm Minh Chủ.


"Lão nạp là người cõi ngoài (ý nói ổng không dính chuyện trần tục ý =v=), vị trí Minh Chủ vẫn xin mọi người tuyển cao nhân khác đi." Xem ra quyết định không gia nhập liên minh của Vô Lượng đại sư đã khó thay đổi.


"Vậy tiền bối Hà Uẩn Phong thì sao? Năm đó ngài liên thủ cùng nữ hiệp Lạc Liên Vân đánh bại Át La Đa, cũng hiểu rõ Trọng Quân kiếm, không bằng...." Khúc Thiếu Phong vừa đưa ra đề nghị, mọi người lại sôi nổi phản ứng. (Ta ghét thằng cha này, già mà chả có suy nghĩ, ~.~)


"Tại hạ mới rồi đã giải thích qua, Hà mỗ thân bị trọng thương, vô lực nhận vị trí Minh chủ này." Hà Uẩn Phong hờ hững đáp lại mọi ánh mắt tha thiết, kéo tay Mạc Phi Trần đi ra ngoài, "Nếu các ngươi quyết định được vị trí Minh chủ do ai làm, hãy đến Tú Thủy cung báo cho ta biết, tại hạ sẽ truyền đạt cách thức tìm được Bái Huyết giáo."


Mạc Phi Trần cứ như thế được y dắt ra ngoài, lưu lại bóng lưng hai người cho bọn họ.


Trên đầu là một mảnh đầy sao, Mạc Phi Trần nghiêng đầu nói: "Chúng ta cứ đi như thế thôi sao?"


"Đúng a, cung chủ Tú Thủy cung nhà ngươi cứ như vậy đi theo ta rồi." Nụ cười Hà Uẩn Phong dưới ánh trăng tự nhiên mà tiêu sái, "Nếu không bọn họ thấy ta không làm Minh chủ lại bắt ngươi làm thì sao bây giờ?"


"Ta?" Mạc Phi Trần thiếu chút là ôm bụng cười to rồi, "Lục đại ca bị bắt đầu tiên mới đúng! Y lợi hại hơn ta! Bất qua Uẩn Phong a, nếu bọn họ tuyển được Minh chủ, ta xem chừng cũng phải đi đó."


"Đúng vậy, đúng vậy a, Lục đại ca của ngươi phải đi đối phó Bái Huyết giáo, ngươi làm sao nguyện ý ở lại Tú Thủy cung cùng ta nhàn nhã qua ngày, huống hồ muội muội kia của ngươi còn chưa tìm được, không biết có phải đã bị Ôn Tiềm Lưu đưa tới Bái Huyết giáo hay không, Khúc Thiếu Phong lại là phu quân của mẫu thân ngươi, trong lòng ngươi nhất định lo hắn sẽ xảy ra chuyện. Liễu Phi Doanh trước khi chết cũng ôm bao nhiêu hy vọng đặt vào ngươi, cho nên ngươi cũng không muốn làm nàng thất vọng."


Mạc Phi Trần cúi đầu, Hà Uẩn Phong thực sự hiểu rõ hắn.


"Cho nên trước khi bọn họ tìm tới, ta muốn giúp ngươi luyện <<Tú Thủy tâm kinh>> càng cao càng tốt."


Bình luận

Truyện đang đọc