PHI TRẦN



Đệ tam thập cửu chương


Đêm hôm đó, rất nhiều đệ tử trong Mộc Vân sơn trang được phái đi tìm của phu thê Điển thị, nếu có tung tích của bọn họ cũng không được tự tiện động thủ mà phải trở về báo tin cho Ôn Tiềm Lưu tự mình xử lý.


Hà Uẩn Phong cùng Mạc Phi Trần ở lên sơn trang trong hai căn phòng khác nhau, nhưng cũng không cách quá xa.


Mạc Phi Trần nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, Hà Uẩn Phong không ở bên mình, không biết hiện tại y đang nghĩ cái gì, đã ngủ hay chưa? Có người gõ cửa, Mạc Phi Trần nhảy xuống giường mở cửa liền thấy Hà Uẩn Phong khoác áo đứng đó.


"Uẩn Phong...." Mạc Phi Trần thoáng lộ ra nụ cười đắc ý, "Phải cùng ta một chỗ ngươi mới ngủ được hả?"


Hà Uẩn Phong cười nhạt, "Kỳ thật ngươi cũng đang lo lắng."


" Ta đương nhiên lo lắng, ta sợ ngươi buồn...." Mạc Phi Trần đóng cửa quay lại, quay về ổ chăn của mình, Hà Uẩn Phong cũng chui vào chăn.


"Ngươi là lo lắng ta lúc nào cũng nghĩ tới Lạc Liên Vân, sau đó lạnh nhạt ngươi." Hà Uẩn Phong nghiêng mình đem Mạc Phi Trần ôm sát lại.


"Cái gì chứ? Ta cũng không phải tiểu cô nương a."


"Ta sẽ luôn nghĩ tới Lạc Liên Vân, ta cũng không còn cách khác." Hà Uẩn Phong cúi đầu khiến Mạc Phi Trần không thấy rõ mặt y, "Nhưng ta cũng không thể buông ngươi ra, ta là con người ích kỷ như thế."


"Vậy nếu Lạc Liên Vân còn sống thì sao?"


"Ta đại khái vẫn sẽ cùng nàng uống rượu luyện kiếm, hơn nữa còn nói cho nàng biết, ta thu nhận một tiểu đồ đệ, ta thích hắn." Thanh âm Hà Uẩn Phong thực thản nhiên.


"Điều đó không thể thành rồi."


Mạc Phi Trần sẽ không đi hỏi y, nếu Lạc Liên Vân cũng thích ngươi, ngươi làm sao bây giờ? Bởi vì Hà Uẩn Phong sẽ yêu Mạc Phi Trần, có lẽ bởi vì Lạc Liên Vân chưa hề yêu y.


Hơn nữa sống cả đời người, đâu phải chỉ đi một con đường thẳng, cũng đâu nhất định chỉ yêu một người, không nên làm ra trường hợp phải lựa chọn, hoặc là không yêu, hoặc là vì lương tâm mà không thể từ bỏ.


Nếu Hà Uẩn Phong đã vĩnh viễn không buông xuống được Mạc Phi Trần, vậy chính mình vì cái gì cần cùng Lạc Liên Vân tính toán.


Không quá ba ngày, có đệ tử dùng bồ câu đưa tin tìm được tung tích của phu thê Điển thị ở Thái Bình trấn.


Xế chiều hôm đó Ôn Tiềm Lưu sắp xếp hành trang cùng Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần cùng nhau đuổi tới, chỉ để lại Lục Khinh Mặc tạm thay mặt trang chủ ở lại sơn trang.


Bọn họ ở Thái Bình trần gặp được hai đệ tử kia, Trịnh Nhật Hành đi đến hiệu thuốc mua nhân sâm, mua xong lại tới một thôn phụ cận trấn.


"Trong phu thê Điển thị cho dù ai trộm được kiếm chủng của Lạc Liên Vân, dựa vào công lực hiện giờ của bọn họ khó mà thừa nhận, cho nên nhất định cần rất nhiều nhân sâm để bổ khí, ít nhất trong khi luyên công mới có thể vận dụng kiếm khí thành thạo. Bất quá dù cho hắn có được kiếm chủng của Lạc Liên Vân, cũng vô pháp phát ra được uy lực như Thiên Vân kiếm năm đó." Khóe miệng Hà Uẩn Phong kéo lên nụ cười châm chọc.


"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mạc Phi Trần hỏi.


"Đương nhiên chúng ta phải đi ngay bây giờ, càng nhanh càng tốt."


Mạc Phi Trần sờ sờ mũi, đi theo phía sao họ. Điển Lăng nha Điển Lăng, lúc này Hà Uẩn Phong cùng Ôn Tiềm Lưu đã tự thân xuất mã, không biết cái mạng nhỏ ngươi có giữ nổi không đây!


Bọn họ đi tới thôn trang, nhìn thấy vài tòa thôn xá thưa thớt. Người ở nơi này đa số đều sống bằng săn bắn, trên từng rào chắn treo thú săn, thỏ hoang cùng chim trĩ, chỉ có hàng rào trước một nhà đang phơi thảo dược.


Ôn Tiềm Lưu vừa muốn mở cửa đi vào, Trịnh Nhật Hành mang theo nhân sâm trở về đã xoay người bỏ chạy. Mạc Phi Trần cười hắc hắc, một bước liền tới được phía sau hắn, bẻ ngược hai cánh tay hắn về phía sau rồi điểm á huyệt.


Một đạo kiếm khí từ trong phòng vọt ra, Hà Uẩn Phong vừa muốn tiến lên, Mạc Phi Trần bỗng nhiên té xuống, nguyên lai Trịnh Nhật Hành kia trong tay phục sẵn ám khí chứa độc, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua tay Mạc Phi Trần cũng khiến độc chất lan ra.


"Phi Trần! Đừng có dùng nội lực áp chế!" Hà Uẩn Phong đưa tay đặt trên sống lưng Mạc Phi Trần, chậm rãi đem nội lực rót vào, đem máu nhiễm độc từ miệng vết thương đẩy ra, đợi đến khi máu chảy từ vết thương của Mạc Phi Trần chuyển thành đỏ tươi, Hà Uẩn Phong mới thu lại nội lực.


Trên lưng Mạc Phi Trần ướt một tầng mồ hôi, môi cũng trắng bệch cùng hơi thở hỗn loạn dần dần bình phục lại.


"Uẩn Phong.... Thực xin lỗi, là ta không cẩn thận." Không biết Ôn Tiềm Lưu có bắt được phu thê Điển thị hay không.


"Kinh nghiệm giang hồ của ngươi không đủ, gặp người khác bị như thế cũng không lạ. Cũng may ta ở cạnh ngươi." Hà Uẩn Phong ôm lấy hắn, vừa rồi Mạc Phi Trần trúng độc khiến trái tim y thiếu chút ngừng đập, "Loại độc này có tên là Thôi Tâm Tán."


"Tên thật bỉ ổi." Mạc Phi Trần mấp máy môi, vết thương trên bàn tay còn đang run rẩy.


"Loại độc này cũng không tính lợi hại, chính là người bị trúng độc sẽ không thể tùy tiện dùng nội lực, hoặc là có thuốc giải, hoặc có người từ bên ngoài dùng nội lực bức độc ra, nếu không trong vòng một ngày người trúng độc sẽ mất mạng." Hà Uẩn Phong nâng tay Mạc Phi Trần nhìn nhìn. "Ta mang ngươi đi rửa sơ vết thương, Trịnh Nhật Hành đã bị ta phong bế huyệt đạo, hắn sẽ chạy không xa."


"Ân." Mạc Phi Trần được Hà Uẩn Phong dắt, hai người đi tới dòng suối bên ngoài thôn rửa sạch vết thương, Hà Uẩn Phong xé vạt áo cẩn thận băng bó vết thương giúp hắn.


Hai người trở lại gian phòng nhỏ kia, chỉ thấy Ôn Tiềm Lưu đầu tóc hỗn độn, quần áo đầy bụi đất, khóe miệng còn dính vết máu, xem ra là tổn thương khi đối phó với phu thê kia.


Hà Uẩn Phong nhanh chóng tiến đến nâng hắn dậy, "Ngươi thu lại kiếm chủng chưa?"


"Đệ tử đã thu lại được kiếm chủng từ phu thê Điển Lăng, nhưng khí hải của ta không thế chứa đựng nổi kiếm chủng, cho nên....."


"Đó là tất nhiên." Chân mày Hà Uẩn Phong cau chặt giãn ra, "Ngươi là môn hạ đệ tử của Liên Vân, kiếm chủng của nàng tự nhiên là giao cho ngươi bảo quản."


Ôn Tiềm Lưu nhanh chóng quỳ xuống, "Nhưng đệ tử đã khiến kiếm chủng của sư tổ bị đánh cắp còn hại đến tánh mạng nàng, đệ tử làm sao còn dám chiếm giữ kiếm chủng của sư tổ làm của riêng? Tiền bối, Thiên Vân kiếm này.... Đệ tử van ngài giúp sư tổ bảo quản!"


Mạc Phi Trần thở dài, với tính cách của Ôn Tiềm Lưu, nói không chừng sau khi giao ra Thiên Vân kiếm cho Hà Uẩn Phong, hắn sẽ tự trách mình không thể làm tròn trách nhiệm, sẽ tự phế đi võ công mình làm kết thúc đền tội với linh hồn liệt tổ liệt tông.


Hà Uẩn Phong nhắm lại hai mắt, "Ôn trang chủ ngươi cũng biết, Lạc Liên Vân hiện tại đã chết, chỉ có kiếm chủng này là vật duy nhất lưu lại. Hà Uẩn Phong ta đã quyết định rời khỏi giang hồ không màng thế sự, nếu có ngày Át La Đa sống lại đi chăng nữa, ta cũng sẽ không tiếp tục quay lại đâu, vậy ngươi đem Thiên Vân kiếm giao lại cho ta, có tác dụng gì đây? Chẳng thà ngươi đem nó hảo hảo vận dụng, như vậy nếu Kha Ma La của Bái Huyết giáo thực sự trở thành Át La Đa thứ hai, ta cũng hy vọng người có thể sử dụng nó giữ gìn an bình cho võ lâm."


"Nhưng là....."


"Không có gì nhưng là, nếu như lời ngươi nói, là ngươi trông coi vô dụng mới khiến Liên Vân từ nay về sau vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Một khi đã như vậy, ngươi cũng nên thừa kế nguyện vọng của nàng, đây cũng là trách nhiệm của ngươi. Hoặc là Ôn trang chủ đã làm chuyện gì sai lầm tính toán trốn tránh trách nhiệm, hoặc vừa giết chết người?" Ngữ khí Hà Uẩn Phong tăng cao, Ôn Tiềm Lưu vội vàng quỳ xuống.


"Tiền bối giáo huấn chí phải, vãn bối lĩnh giáo!"


Hà Uẩn Phong cười cười, "Cái gì mà tiền bối, vãn bối? Hà mỗ niên kỷ hiện tại cũng chỉ xấp xỉ với Ôn Tiềm Lưu ngươi thôi mà?"


Mạc Phi Trần nhìn xung quanh, Trịnh Nhật Hành vẫn ở đây, nhưng trên cổ tựa hồ có thứ gì chảy xuống, Mạc Phi Trần tiến lên nhìn nhìn, "Uẩn Phong, Trịnh Nhật Hành dường như bị cắt cổ!"


Hà Uẩn Phong cùng Ôn Tiềm Lưu tiến đến xem xét, Trịnh Nhật Hành đã chết rồi, nhất định là vừa rồi khi Hà Uẩn Phong đem Mạc Phi Trần đi rửa vết thương, có người đã lén tới.


"Chính là kiếm khí của Lý Bích Liễm!" Ôn Tiềm Lưu một bộ tiếc hận, "Nhân lúc đệ tử đánh trọng thương để lấy lại kiếm khí từ Điển Lăng, Lý Bích Liễm đã đào thoát!"


"Ngươi có thể viết thư đem sự tình báo cho võ lâm đồng đạo, nữ nhân này dù có bản lĩnh bằng trời, từ nay về sau cũng không thể tiếp tục hành tẩu giang hồ nữa." Hà Uẩn Phong thản nhiên nói xoay người nắm lấy tay Mạc Phi Trần, "Sư đồ chúng ta sẽ qua đêm ở trấn trên, sáng mai sẽ quay lại Côn Uẩn sơn trang."


"Đợi một chút, kia.... Tiền bối." Muốn Ôn Tiềm Lưu không gọi Hà Uẩn Phong là tiền bối thật sự là làm khó hắn, người này luôn luôn cổ hủ muốn chết, "Lần này trở về, đệ tử dự định đem sư tổ hạ huyết, hy vọng tiền bối có thể ở lại."


"Ngươi nói cũng đúng, ta cùng Liên Vân giao hảo nhiều năm, nhất định phải tiễn nàng đoạn đường cuối."


Ba ngày sau, Hà Uẩn Phong bọn họ một đường về tới Mộc Vân sơn trang.


Tin tức quả là giấu không được, trước khi bọn họ hạ huyệt Lạc Liên Vân, không ít chưởng môn nhân các phái tự mình tới bái phỏng, trong đó còn có cả Vô Lượng Thiền Sư cùng Liễu Phi Doanh, kể cả Thanh Y Hậu cùng Kim Tử Du cũng tới. Mà môn chủ Ngọc Lân Môn – Khúc Thiếu Phong đã bốn, năm năm không quản chuyện giang hồ cũng tự mình tới. Trích Phong kiếm của hắn cũng là một trong thập đại danh kiếm, nhưng mấy năm gần đây có người nói hắn bị 'mê muội mất cả ý chí', không biết bản lĩnh còn được bao phân. Nghe nói chưởng môn phái Thực Cảnh trên Thực Cảnh sơn – Triệu Thanh Nghi là một nữ tử vừa ba mươi, Tranh Nguyệt kiếm của nàng cũng không ngoài thập đại danh kiếm. Mạc Phi Trần lại nhìn thấy nàng ở đây.


"Làm sao vậy?" Ngón trỏ Hà Uẩn Phong nhẹ nhàng nhu nhu đầu hắn.


"Triệu chưởng môn khá đẹp."


Lục Khinh Mặc đang cầm theo bầu rượu đi tới vừa nghe hắn nói như thế, không khỏi làm vẻ nghi ngờ, "Phi Trần a Phi Trần, ngươi đứng cạnh Hà Uẩn Phong mà khen nữ nhân khác đẹp, ta thật không biết phải nói ngươi thế nào đây!"


"Kia vì sao không thể?" Mạc Phi Trần dùng đũa quơ quơ hướng Lục Khinh Mặc, "Vì sao không thể chứ? Triệu chưởng môn là nữ nhân, nữ nhân có cái đẹp của nữ nhân, ta đứng ở một góc độ không chút tà niệm mà xem xét thì có việc gì? Ta không phải cũng thường xuyên khen ngươi đẹp à?"


Lục Khinh Mặc nhẹ mỉm cười, giống như nét mực họa trên giấy, "Vậy ngươi có tà niệm không?"


Mạc Phi Trần ngẩn người, tựa vào Hà Uẩn Phong phía sau, "Ta có Uẩn Phong, làm sao còn có tà niệm với ngươi được?" (em Trần.... ta muốn khóc vì em thật! Vô tâm!)


Lục Khinh Mặc dùng bầu rượu đụng đụng đầu hắn, khóe miệng hơi cong khi rời đi của y khiến Mạc Phi Trần thật lâu không thể hồi phục tinh thần.


Ngẩng đầu lên, hắn liền phát giác Hà Uẩn Phong đang nhìn mình.


"Làm sao vậy?"


End chương 39.

Bình luận

Truyện đang đọc