PHI TRẦN



Đệ ngũ thập chương


Quân Vô Sương ho khan một chút, mở to mắt, đôi môi không chút huyết sắc, "Vì sao lại mang theo ta mà chạy? Nếu không lo lắng cho ta, ngươi hoàn toàn có thể chạy thoát."


"Nếu đổi lại là Mạc Phi Trần ta bị thương, ngươi có cõng ta chạy không?" Mạc Phi Trần lau mồ hôi trên trán hỏi.


...............................................................................


"Ngươi nói thử xem?" Quân Vô Sương cong môi cười, "Thật tốt nha, Kính Thủy giáo của ta bị một mình Ôn Tiềm Lưu hạ."


"Đó là vì Giáo chủ nhà ngươi làm việc không chính đáng." Mạc Phi Trần chậm rãi ngồi xuống, không thèm quản Ôn Tiềm Lưu có thể đuổi tới không, nếu hắn thật sự đuổi kịp, Mạc Phi Trần liền chịu bất hạnh rướn cổ cho hắn cắt.


"Cùng ngươi ở chung mới là chính sự của ta a." Quân Vô Sương nghiêng mặt nhìn hắn, một chút nhàn nhã làm người ta khó tưởng tượng nổi vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa đã chết.


Mạc Phi Trần không thèm để ý hắn..


"Ngươi ở trước mặt Ôn Tiềm Lưu nói hận ta, có thật không?"


"Đúng." Mạc Phi Trần thuận tay ngắt lá cây, ngón tay cuốn mấy cái liền bện ra con châu chấu cỏ.


"Ngươi lại nhớ tới Hà Uẩn Phong sao?"


Mạc Phi Trần không nói lời nào, Quân Vô Sương đưa tay giật lấy con châu chấu cỏ, dùng sức nắm.


"Ngươi thế này là có ý gì? Ngươi nắm nát một con, ta sẽ ngắt cỏ bện con khác thôi. Ngươi muốn ta không tưởng niệm Hà Uẩn Phong, ta sẽ tự tưởng niệm trong đầu mình. Ngươi muốn ta đứng cạnh ngươi, ta sẽ cùng một chỗ với người khác!"


Quân Vô Sương hiển nhiên bị chọc tức, lại phun ra một bụm máu.


Mạc Phi Trần bỗng nhiên sảng khoái, cho bõ mấy ngày nay bị Quân Vô Sương bắt làm những việc không muốn làm chút nào.


"Hiện tại ngươi bị thương, chắc không còn khí lực đuổi theo ta đâu ha?" Mạc Phi Trần dùng chân đá đá hắn, "Ta phải đi. Ngươi ở chỗ này từ từ chờ Ôn Tiềm Lưu hay Phó giáo chủ nhà ngươi tới đón về đi."


Không ngờ Quân Vô Sương một phen chế trụ chân hắn, khiến Mạc Phi Trần thiếu chút nữa té xuống cạp đất.


Mạc Phi Trần một tay chống đất, tay kia thì bám thân cây, chân lại bị Quân Vô Sương kéo, tư thế kia nhìn ngu miễn bàn.


"Ngươi làm gì?" Mạc Phi Trần dùng sức đá hắn, Quân Vô Sương bị thương, không có khí lực lớn, một cước Mạc Phi Trần trúng ngay lồng ngực hắn.


Mạnh mẽ ho khan, "Không được đi!"


Mạc Phi Trần hừ một tiếng, "Không đi thì lưu lại làm cái gì? Bị ngươi áp lên giường muốn làm gì thì làm hả? a a không đúng, nơi này cũng đâu có giường."


Mỗi lần mềm lòng đều trả giá thật nhiều, cho nên Mạc Phi Trần biết bản thân mình cũng không dám hết lòng.


Mạc Phi Trần xoay người hướng về phía sâu trong rừng, vừa rồi hao tổn quá nhiều khí lực, hiện tại hắn không vận nổi chân khí nữa. Nghe thấy Quân Vô Sương phía sau tựa hồ giãy dụa muốn đứng lên, Mạc Phi Trần thật muốn trên mặt đất xuất hiện cái hố cho hắn ngã xuống là xong chuyện.


Hai người đi vào trong rừng.


Ánh nắng xuyên qua lá cây rải rác chiếu xuống.


Mạc Phi Trần cố ý bước nhanh bỏ lại Quân Vô Sương, đối phương rõ ràng khí lực không đủ lảo đảo đi phía sau hắn, sớm muộn cũng té xỉu.


"Ngươi có thể đừng đi theo sau ta không? Nếu không muốn chết thì tìm một chỗ vận công chữa thương đi."


Quân Vô Sương dựa cây, nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, "Ngươi còn có lựa chọn khác, một chưởng đánh chết ta đi."


Hắn đứng dưới ánh mặt trời, cho dù khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ngũ quan vẫn cực kỳ đẹp, đến cả tí ti ý cười xấu xa như có như không trên khóe môi cũng khiến Mạc Phi Trần mơ hồ không rõ có phải hắn thực sự nhìn thấu mình rốt cuộc sẽ mềm lòng hay không.


Mạc Phi Trần quay đầu đi, quả nhiên chưa được mười bước, phía sau truyền đến âm thanh ngã khụy.


"Đáng đời." Mạc Phi Trần đi thẳng về phía trước, đầu cũng không thèm quay lại.


Đưa tay đẩy hai cành cây chắn trước mặt, khóe miệng Mạc Phi Trần nổi lên nụ cười nho nhỏ, cũng vui, đến khi mũi chân hắn đạp tới cục đá, trái tim bỗng run rẩy, không hiểu sao lại đau nhói.


Hắn nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục đi tới


Rốt cuộc vẫn mạnh xoay đầu lại, chạy tới chỗ Quân Vô Sương vừa té xuống.


Đi đến dưới gốc cây kia, không nhìn thấy Quân Vô Sương, xoay xoay nhìn ở gần đó, cũng không có.


Kỳ quái, chẳng lẽ tên kia tự mình đứng lên đi rồi.


Hay là.... Ôn Tiềm Lưu?


Mạc Phi Trần một trận kinh hãi, còn chưa kịp xoay người đã bị người mạnh mẽ ôm lấy lẩn vào trong bụi cây. Hắn vừa mới chống tay muốn đứng lên, môi đã bị đối phương hung hăng hàm trụ.


Tên hỗn đản này! Lão tử lại bị chơi xỏ!


Đối phương dùng sức mút vào, Mạc Phi Trần phải dùng khí lực thật lớn mới đẩy được hắn ra, Quân Vô Sương vừa bị đẩy ra liền nằm úp sấp một bên không cử động. Mạc Phi Trần liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi cứ tiếp tục ở đây giả bộ đi."


Nhưng Quân Vô Sương lại nằm đơ tại chỗ, Mạc Phi Trần lúc này mới chú ý tay hắn nắm thành đấm tựa hồ nhẫn nại gì đó.


Lật người hắn lại, Mạc Phi Trần nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi, khớp hàm cắn chặt, vội vàng đem tay đặt lên lưng hắn đưa chân khí vào.


Hơi thở Quân Vô Sương dần vững vàng lên.


Mạc Phi Trần thở dài một hơi, lại cõng hắn lên, đáng tiếc mình không phải Tào Tháo, phán một câu 'Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể để người trong thiên hạ phụ ta', sống cần phải tiêu sái hơn.


"Nếu ngươi tức giận vì ta đem ngươi áp trên giường, lần sau ta cho ngươi áp." Thanh âm sâu kín của Quân Vô Sương truyền đến từ phía sau.


Mạc Phi Trần thiếu chút trượt chân té tại chỗ, tròng lòng nhất thời cũng vài phần buồn cười, "Ta làm gì cần áp ngươi chứ?"


Cần áp cũng phải trở về áp Hà Uẩn Phong nha.


Hai người tiếp tục đi về phía trước, Quân Vô Sương hai tay ôm hắn, chậm rãi ngủ thiếp đi.


Mạc Phi Trần cứ vậy đi tiếp, ngay từ đầu còn thấy Quân Vô Sương đang nằm trên lưng thật phiền toái, bất tri bất giác đột nhiên phát hiện, chính mình thế những đã quen với sức nặng kia.


Gần đến trưa, Mạc Phi Trần có chút khát, đem Quân Vô Sương để xuống. Lại phát hiện tên kia không chút động tĩnh, Mạc Phi Trần sợ hãi đè mạch trên cổ tay hắn phát hiện vẫn đập, dần dần bình phục, người này hẳn là khí huyết không thông cho nên mới ngủ thiếp đi.


Cách đó không xa tựa hồ có tiếng cây cối bị vén ra, Mạc Phi Trần nâng Quân Vô Sương núp phía sau cây.


Càng gần.....


Thanh âm nghe không giống một, mà tới hai người.


"Thật sự không ngờ, ta đây mới rời Kính Thủy giáo cùng lắm hơn một ngày.... Rốt cuộc ai có khả năng lớn như vậy?"


Thanh âm này là Vu Cấm, Mạc Phi Trần nhất thời vui sướng phát ngất.


"Ta chỉ lo lắng Phi Trần chạy đi đâu rồi." Cả Lục Khinh Mặc cũng tới.


Bọn họ đi thêm vài bước, lại nhìn thấy Mạc Phi Trần đứng trước mặt chống nạnh, không khỏi ngây ngẩn cả người.


"Vu sư huynh, Lục đại ca!" Hắn chạy tới một phen ôm lấy hai người.


Vu Cấm cứng đơ trong chốc lát, "Tiểu tử ngươi như thế nào....."


Lục Khinh Mặc giang hai tay ôm lấy Mạc Phi Trần, cằm gác trên đầu hắn, thở dài một hơi, "Ngươi sao lại ở chỗ này? Chúng ta trong sơn cốc tìm ngươi thật lâu, nơi đó chỉ có một đống hỗn độn, ta và Vu sư huynh ngươi còn lo......"


Mạc Phi Trần ngẩn người, việc hắn bị Quân Vô Sương bắt Vu Cấm hẳn đã giải thích qua, nhưng hắn lại phải nói thế nào cho Lục Khinh Mặc biết, Ôn sư huynh mà y luôn luôn kính yêu lại không phải người tốt đây?


"Sao không nói cho Lục đại ca ngươi biết, Ôn Tiềm Lưu truy đuổi phía sau muốn giết ngươi?" Quân Vô Sương không biết khi nào thì tỉnh dậy, nhìn bọn hắn tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười ^^)


Mà Lục Khinh Mặc lại nhìn về phía Mạc Phi Trần, tựa hồ muốn hỏi sao lại thế này.


"Giáo chủ!" Vu Cấm đi qua dìu hắn, lại bị Quân Vô Sương trực tiếp hất ra.


"Vu Cấm ngươi thật to gan, dám đem Lục Khinh Mặc tìm tới." Ngữ điệu Quân Vô Sương nhẹ nhàng, lại ẩn ẩn lộ ra lưỡi dao bén nhọn.


Mạc Phi Trần xoay người lại, nhìn về phía Quân Vô Sương, "Hiện tại Vu sư huynh đến rồi, hắn sẽ chăm sóc ngươi, ta đi."


Quân Vô Sương nhíu mày, muốn đứng lên lại chỉ có thể tựa vào thân cây thở dốc.


"Những việc ngươi làm với ta, ta sẽ quên tất cả." Mạc Phi Trần vỗ vỗ vị trí nơi trái tim mình, "Nếu sau này ngươi còn tiếp tục làm sự việc tương tự, ta nhất định không giống lần này mà mềm lòng."


Khoảnh khắc xoay người, nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Quân Vô Sương, "Vu Cấm, ngươi bắt hắn lại cho ta."


"Bẩm báo giáo chủ, thuộc hạ không phải đối thủ của Lục Khinh Mặc." Vu Cấm nghiêm túc đáp lại.


"Mạc Phi Trần – ngươi muốn là đi được sao?" không biết Quân Vô Sương lấy đâu ra khí lực mà vùng đứng lên.


Nhìn hắn từng bước hướng tới phía mình, Mạc Phi Trần vươn tay xuất kiếm điểm lên huyệt đạo hắn.


"Ta muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.... Quân Vô Sương, điểm ngươi khiến cho ta khó chịu, chính là việc muốn quyết định hướng đi của ta." Nói xong, hắn liền đi về phía trong rừng, "Ngươi có biết hay không, bụi bay luôn theo gió mà động, chính ngươi lại không phải trận gió kia."


Lục Khinh Mặc đi bên cạnh Mạc Phi Trần, hai người im lặng hồi lâu, y mới mở miệng hỏi, "Đúng là Quân Vô Sương bắt ngươi?"


"....Ân."


"Nhưng ngươi thoạt nhìn như không muốn ly khai hắn."


Mạc Phi Trần thở dài, "Quân Vô Sương.... Hắn và tên hắn giống như nhau, tựa như hạt sương ngưng đọng trên mặt đất trong sạch, muốn tan ra thành nước, cho nên khi tìm được một thứ ấm áp, hắn liền muốn dựa vào nó."


Lục Khinh Mặc dừng bước, "Hắn đụng tới ngươi sao?""


Mạc Phi Trần ngẩn người, quay đầu nhún vai, "Cũng không chỉ một lần đâu."


"Ta thật sự muốn giết hắn." Lông mày thẳng tắp nhíu lại.


Mạc Phi Trần chỉ thấp giọng nói: "Ta muốn gặp Hà Uẩn Phong. Hiện tại thật sự muốn gặp hắn."


"Hắn đi Tây Vực tìm ngươi rồi."


"Ta biết, hắn cho rằng người của Bái Huyết giáo bắt ta đi...."


"Vậy chúng ta làm rõ một việc khác, theo như lời Quân Vô Sương vừa nói, sư huynh của ta đến Kính Thủy giáo?"


Mạc Phi Trần ngẩng đầu lên, lấy tay lau tròng mắt thiếu chút đã chảy nước mắt, "Ta không biết sư huynh ngươi vì sao lại tìm Quân Vô Sương, khi ta thấy hắn, hắn và Quân Vô Sương đã đánh nhau. Ta.... Còn nghe nói một việc, nhưng nếu ta nói, có lẽ ngươi cũng sẽ không tin ta."


"Ngươi nói gì, ta cũng tin." Lục Khinh Mặc vỗ vỗ vai hắn.


"Vậy nếu ta nói sư huynh ngươi căn bản không như vẻ ngoài chính nhân quân tử của hắn thì sao? Nếu ta nói sư huynh ngươi luôn ham muốn Thiên Vân kiếm của Lạc Liên Vân nên lấy cớ tốt để danh chính ngôn thuận có được nó thì sao? Nếu hắn lập mưu khiến phu thê Điển thị trộm đi Thiên Vân kiếm sau đó hạ độc với hai ngươi bọn họ thì thế nào?" Mạc Phi Trần nói xong, liền hối hận. Hắn không nên giận dỗi muốn đem mấy lời này nói ra với Lục Khinh Mặc... chỉ vì xác thực một câu 'Ta tin ngươi' kia.


"Cũng không phải ai trên đời này cũng tốt như ngươi." Lục Khinh Mặc quay lại, hơi nghiêng đầu, "Ôn sư huynh tự nhiên có bí mật của hắn. Ngươi nói những điều ấy, ta cũng tin đó có thể là sự thật."


"Ngươi.... ngươi không khó chịu sao? Ôn Tiềm Lưu mà ngươi một lòng kính yêu không phải người tốt!" Mạc Phi Trần mở ra hai tay.


end chương 50

Bình luận

Truyện đang đọc