PHI TRẦN



Đệ ngũ thập cửu chương


"Đúng vậy, bất quá Bạch huynh có thể yên tâm, ta cũng chưa lấy mạng nàng đâu."


"Đa tạ." Bạch Cảnh Khê đứng dậy, đi tới hướng Ngọc Lân trấn.


Mạc Phi Trần mơ hồ nhìn về phía Lục Khinh Mặc, "Bạch Cảnh Khê này cùng Diệp Tố có quan hệ gì sao?"


"Diệp Tố giỏi về dụng độc, thường xuyên phát minh ra loại độc mới...."


"Mà Bạch Cảnh Khê lại am hiểu giải dược, Dược thần này có lẽ đã đem Diệp Tố trở thành địch thủ của mình, nếu nữ nhân kia chết trên tay Lục đại ca ngươi, vị Dược thần này sẽ cảm thấy rất cô đơn?"


Lục Khinh Mặc gật gật đầu, chính là đạo lý này.


Mạc Phi Trần bỗng nhiên đối Bạch Cảnh Khê có vài phần hảo cảm, chính hay tà trong mắt hắn cũng không có ý nghĩa gì, hắn chỉ thuần túy theo đuổi cảnh giới cao nhất của y thuật, cho nên mới cần cao thủ chế độc như Diệp Tố.


Hai người tiếp tục lên đường, Mạc Phi Trần nhìn Khúc Hi Nhược gục trên bàn thở dài một cái, đem nàng đặt vào trong xe.


Hắn cùng Lục Khinh Mặc đánh xe, Mạc Phi Trần trêu ghẹo nói, "Lục đại ca, ngươi xem muội muội ta ngàn dặm truy phu (chứ không phải ngươi à =))), ngươi thật sự không cảm động hả?"


Lục Khinh Mặc dựa sát mặt vào hắn, "Nếu là ngươi ngàn dặm truy ta, ta hiện tại nhất định đem ngươi kéo vào trong xe hảo hảo yêu thương đó." (Ai kêu anh không biết tán tỉnh? =)))


Mạc Phi Trần biết y là nói đùa, vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.


"Bất quá, ta hiện tại không phải là đang giúp ngươi ngàn dặm truy phu sao?" nụ cười Lục Khinh Mặc thực vui vẻ, Mạc Phi Trần mấp máy miệng.


Y đang giúp hắn đi tìm Hà Uẩn Phong.


Chạng vạng tối, bọn họ cuối cùng cũng tới được trấn kế tiếp, mà Khúc Hi Nhược trong xe cũng chậm rãi tỉnh dậy, nhìn thấy người đánh xe là Lục Khinh Mặc nhất thời đỏ mặt. Ba người bọn họ tìm một nơi ngủ trọ trong khách điếm trên trấn.


Vừa ăn cơm, Lục Khinh Mặc bắt đầu tìm đề tài tán gẫu.


"Khúc tiểu thư là một cô nương mà cứ như thế rời nhà quả thực không an toàn."


"Nhưng.... Ta muốn đi theo Lục đại ca, nhìn xem cái gì là giang hồ, hơn nữa có Lục đại ca bên cạnh tại sao lại không an toàn chứ?" ánh mắt Khúc Hi Nhược có chút ủy khuất, nàng đại khái chỉ nghĩ tới nếu mình luôn luôn đi theo Lục Khinh Mặc, đối phương chắc chắn sẽ cảm động. Hoặc là ngay từ đầu nàng hoàn toàn chưa hề nghĩ tới hậu quả.


"Nếu như vậy, ta sẽ trực tiếp nói cho nàng biết. Lục Khinh Mặc ta không phải là chưa từng thích qua nữ nhân, nhưng ta lại thích nam nhân hơn là nữ." Lục Khinh Mặc liếc mắt nhìn, có vài phần đùa bỡn cũng lười nhác.


Mạc Phi Trần theo bản năng gãi gãi đầu, đại ca, ngươi bày ra tư thế như vậy, chỉ sợ tiểu muội của ta càng đối với ngươi thích không ngừng được a!


"Nam... nhân...." Khúc Hi Nhược có chút kinh ngạc, "Nam nhân có gì tốt?"


"Nam nhân hiểu được nam nhân, nam nhân rõ ràng, không rụt rè không ngượng nghịu, cho nên nam nhân vì cái gì không tốt chứ?" Lục Khinh Mặc chống đầu, híp mắt cười nhìn Khúc Hi Nhược.


Mạc Phi Trần đổ mồ hôi, lão đại à, ta nhìn thôi tim cũng đập nhanh rồi, ngươi khiến tiểu cô nương Khúc Hi Nhược chưa từng thấy qua các loại nam nhân thế nào, thì làm sao chống cự lại sức hấp dẫn của ngươi đây?


"Huynh gạt ta, huynh nhất định là chê ta vướng víu mới không chịu mang theo ta đí"


"Nếu nghĩ như thế khiến nàng bỏ qua được, Khúc tiểu thư cứ nghĩ vậy đi." Lục Khinh Mặc kéo Mạc Phi Trần đi về phía chưởng quầy, "Lão bản, hai gian phòng hảo hạng, cấp vị cô nương này một gian."


Mạc Phi Trần quay lại nhìn Khúc Hi Nhược đang cúi đầu ngồi trước bàn, một trận đau lòng, vốn định tới an ủi nàng, lại bị Lục Khinh Mặc không cho cự tuyệt mà kéo lên lầu.


Vào phòng, Mạc Phi Trần tựa như một con đà điểu đi tới đi lui trong phòng.


"Tuy rằng nói tàn nhẫn một chút có thể khiến nàng sớm từ bỏ hy vọng, nhưng có khi nào lại khiến nàng qua không được không?"


"Còn có.... nếu nàng trên đường một mình quay trở về Ngọc Lân Môn gặp chuyện gì rắc rối thì làm sao bây giờ?"


"Xong rồi xong rồi!" Mạc Phi Trần bỗng nhiên dùng sức nắm tóc mình, "Nàng sẽ không cho rằng ta cùng ngươi có chuyện gì chứ?"


"Ta vốn thích ngươi, nàng nghĩ cái gì thì can hệ gì chứ?" Lục Khinh Mặc lơ đễnh sắp xếp lại hành lý, "Ta cũng đâu có làm gì ngươi, rất là quân tử đó...." (Vâng! Anh quân tử! Điểm này em tin ^^)


Mạc Phi Trần vừa nghe y nói thế, càng thêm buồn bực, "Chết rồi chết rồi! Nàng nhất định nghĩ thế, sau đó trong lòng lại hận chết ca ca ta đây! Không được, ta muốn ra ngoài giải thích với nàng!"


Còn chưa đi tới cửa, hắn bị Lục Khinh Mặc ôm lấy từ phía sau.


Thân thể cùng suy nghĩ Mạc Phi Trần nhất thời cứng lại, cách một lớp y phục, có thể dễ dàng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của y.


"Nếu ngươi dám đi, ta làm ngươi ngay tại chỗ này."


"Lục đại ca... ngươi lại nói giỡn nữa...." Mạc Phi Trần không biết phải xoay người thế nào, hơi thở Lục Khinh Mặc phun trên cổ hắn, gợi cảm vô cùng.


"Ngươi nói thử xem?" bàn tay y trượt từ thắt lưng hắn xuống, khiến thân mình Mạc Phi Trần không khỏi cứng đờ.


"Nhưng... ngươi đã nói...."


"Ngươi nếu thực sự muốn ta làm Lục đại ca của ngươi, vậy đừng đi xuống tìm nàng, bây giờ ngoan ngoãn trở về giường ngủ, sáng sớm mai tiếp tục đi."


Mạc Phi Trần nuốt ngụm nước bọt, bất luận Lục Khinh Mặc nói thật hay giả, hắn đều cố gắng cứng người trở lại giường, điều may mắn nhất chính là gian phòng này có hai cái giường, nếu không hắn thực sự không biết làm thế nào.


Nhưng dù nằm trong chăn, hắn vẫn không thể ngủ được. Hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể Lục Khinh Mặc vẫn còn lưu lại trên người, chỉ cần nghĩ tới cũng khiến tim đập thật nhanh.


Lục Khinh Mặc dường như cũng biết hắn không ngủ được, bỗng nhiên nhỏ giọng mỉm cười.


Thanh âm kia thực nhu hòa, khiến thần trí Mạc Phi Trần đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.


"Ngươi cười cái gì a?"


"Ta cười ngươi thật sự nghĩ ta muốn làm gì ngươi sao? Ngươi cái tên ngốc này, ta nếu muốn làm gì ngươi, còn phải chờ tới bây giờ?" Thanh âm y tràn đầy ý cười, có một tia tự giễu không thể phát giác.


Mạc Phi Trần nhất thời cũng cảm thấy mình thật ngốc, "Đùa giỡn ta vui lắm sao...."


"Đừng lo lắng, ta cá với ngươi, ngày mai ngươi vẫn có thể thấy được muội muội bảo bối kia."


....


Quả nhiên như lời Lục Khinh Mặc, ngày hôm sau vừa dậy đã thấy Khúc Hi Nhược chuẩn bị điểm tâm ngồi trước bàn đợi hai người.


"Lục đại ca, Mạc thiếu hiệp, ta gọi chút điểm tâm không biết có hợp khẩu vị các ngươi hay không." Khúc Hi Nhược cười, gương mặt xinh đẹp có vài phần ngượng ngùng, tựa hồ thực sợ hãi bị cự tuyệt.


Trong lòng Mạc Phi Trần nhất thời thất vọng, ta cũng là đại ca nàng, sao nàng không gọi ta?


Lục Khinh Mặc không trả lời, chỉ ngồi xuống ăn chút đồ lót dạ, sau đó lại nói hai câu cùng Mạc Phi Trần.


"Hiền đệ, sáng nay chúng ta trước không cần đi khỏi trấn được không?"


Tuy lúc trước ở Ngọc Lân Môn chậm trễ vài ngày, Mạc Phi Trần đã rất muốn đi không ngừng nghỉ, nhưng nếu Lục Khinh Mặc đã nói cần phải nghỉ ngơi, hắn thân là tiểu đệ cũng phải gật đầu đồng ý.


Lục Khinh Mặc tùy ý xoa xoa tay, khoát lên vai Mạc Phi Trần, "Đi, vi huynh mang ngươi đi hưởng thụ khoái hoạt!"


Tâm Mạc Phi Trần đang nghĩ thế nào là khoái hoạt, ánh mắt liền nhìn tới đôi mắt cô đơn của Khúc Hi Nhược.


Ai, ngươi thích ai không thích sao lại chọn Lục Khinh Mặc chứ?


Khúc Hi Nhược cứ thế đi phía sau cách bọn họ không xa, mà Lục Khinh Mặc tựa hồ cũng muốn nàng đi theo nên không sử dụng khinh công, cũng không bước quá nhanh.


"Đi, ta nhớ rõ nơi này có tiểu quan quán a."


Tầm mắt Mạc Phi Trần nhìn theo đối phương, thấy ba chữ thật to 'Cực lạc hiên', huyệt thái dương bỗng nhiên đau nhức, hắn bị Lục Khinh Mặc kéo một cái, cả linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay lên, hai tay nắm chặt cửa, sử dụng hết khí lực toàn thân.


"Muốn vào ngươi tự vào đi! Ta chờ ở ngoài!" Đừng nói giỡn, vào nơi này mà bị Hà Uẩn Phong biết được, hắn còn không bị đánh tới chết?


"Đi thôi..." Lục Khinh Mặc khẽ cười một tiếng, nội lực rót vào vai Mạc Phi Trần, khiến hắn tựa như bị giật điện mà buông tay, sau đó lại bị kéo vào.


Hắn thấy Khúc Hi Nhược hai mắt đầy nước đứng trước cửa, cực kỳ đáng thương.


Lục Khinh Mặc vừa mới đi vào, một nam hài xiêm y màu lam liền đi tới, "Lục đại gia, thật sự đã lâu không gặp ngài!"


Mạc Phi Trần run rẩy, thì ra Lục Khinh Mặc là khách quen ở đây?


"Ân, hơn một năm không gặp, ngươi càng ngày càng hấp dẫn." Lục Khinh Mặc nâng cằm nam hài kia, ánh mắt phiêu phiêu, Mạc Phi Trần lần đầu tiên thấy vẻ mặt như thế của y, hơn nữa còn là đối với một tiểu quan nhỏ tuổi, trong lòng có chút tư vị. Cánh tay đối phương đặt trên vai hắn, một bộ tư thế ca ca tốt.


"Đây là huynh đệ kết nghĩa của ta, lần đầu ra ngoài hưởng lạc (định để từ đi chơi mà tếu quá! =)))" Lục Khinh Mặc sờ sờ đầu hắn, tựa như sờ con chó nhỏ.


"Ha ha, xem ra là lần đầu tới, hay thưởng chút cầm (đàn) nghệ giúp vui đi."


Lục Khinh Mặc gật gật đầu, "Đúng a, đừng dọa hắn."


Mạc Phi Trần biết Lục Khinh Mặc thường xuyên lui tới nơi trăng hoa, cũng biết có loại tiểu quan quán thế này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại có cảm giác khác. Hai ngươi bọn họ được đưa tới một sương phòng, hai thiếu niên bạch sam bưng rượu tới, ngồi ở hai bên người Lục Khinh Mặc cùng Mạc Phi Trần.


Mạc Phi Trần thẳng lưng, chỉ sợ bọn họ đụng tới mình. Lục Khinh Mặc tựa như đã nhận ra, luôn dùng cánh tay ôm lấy hắn, cả người Mạc Phi Trần cơ hờ đều dựa trên vai y.


Một thiếu niên trong đó nở nụ cười, "Sao ta cảm thấy Lục đại gia căn bản không cần chúng ta, ngài chỉ cần ôm nghĩa đệ của mình uống rượu cũng vui vẻ rồi?"


Mạc Phi Trần cúi đầu, trên mặt sắp tức tới bốc khói.


Lục Khinh Mặc cười mà không nói, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cổ Mạc Phi Trần, có cảm giác như trêu chọc lại như vỗ về.


Lúc này, một nam tử bạch sam cầm đàn đi tới, không một lời dư thừa, chỉ ngồi cách đó không xa đặt đàn xuống, ngón tay gảy lên. Tiếng đàn thanh nhã vang lên, tâm tư khẩn trương của Mạc Phi Trần nhất thời cũng dịu đi hơn nửa.


Ngẩng đầu nhìn người gảy đàn, trên mặt hắn không chút mị thái hay thần sắc hèn mọn, động tác ngón tay lưu lóat sinh động tựa như hành vân, luu thủy (mây bay, nước chảy), mi mắt rũ xuống nhìn từ góc độ của Mạc Phi Trần khiến trái tim không khỏi run lên.


Dung mạo hắn.... có chút giống Quân Vô Sương. Chỉ là không ẩn chứa loại sắc bén cùng tà tứ bên trong.


Nhưng cảm giác trầm tĩnh này, tựa như thật lâu trước kia, người trong tâm Mạc Phi Trần không phải Giáo chủ Kính Thủy giáo Quân Vô Sương.


Đột nhiên cảm giác mình thật ngu ngốc, hiện tại nhớ tới mình thật sự không hề hận Quân Vô Sương, thậm chí mơ hồ còn ẩn chút thương tiếc.


end chương 59.


Hàn: Câu cũ, ta chưa beta ^^~ Vài ngày tới ta không có thời gian với bị bệnh nhẹ ~ có gì thì mọi người cứ comment rồi ta sẽ rep lại sau ~ Chúc vui :)  


Ta đang lục tìm hình minh họa cho mấy nhân vật trong truyện ~ Mà chỉ mới tìm được Mặc Mặc ~ Ta tìm vui thôi ^^ Ai có để cử hok ~?

Bình luận

Truyện đang đọc