PHI TRẦN



Đệ thất thập tam chương. 


  Giang nam thanh mộng :X tự nhiên ta thích nghe bài này quá ^^


"Ta nói! Ta nói! Hà Uẩn Phong quả thực có tới Bái Huyết giáo! Y còn đánh với giáo chủ một trận! Sau đó lại rời đi rồi!"


"Vậy hắn có bị thương hay không?" Vừa nghe thấy Hà Uẩn Phong so chiêu cùng Kha Ma La, Mạc Phi Trần liền cả kinh, tuy rằng với công lực ba năm trước đây của Kha Ma La căn bản không phải đối thủ của Hà Uẩn Phong.


"Ta không biết! Chỉ là sau lần đó giáo chủ liền hoàn toàn bế quan, lúc chúng ta rời Bái Huyết giáo, giáo chủ còn chưa xuất quan!"


Mạc Phi Trần thở ra một hơi, nhìn về phía Quân Vô Sương nói: "Thả bọn họ đi đi."


Quân Vô Sương đem người kia xách lên, một kiếm xuyên qua cả hai.


"Ngươi làm gì vậy!" Mạc Phi Trần cũng không kịp ngăn cản hắn.


"Ta nói rồi, mềm lòng chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi." Khóe miệng Quân Vô Sương cong lên, ngón tay muốn chạm tới hai má Mạc Phi Trần, lại bị hắn né tránh.


Lạc Thanh Vũ nuốt nuốt nước bọt, tựa hồ có thể cảm giác được không khí giữa Mạc Phi Trần và Quân Vô Sương có chút quái lạ.


"Quân giáo chủ, nếu hai người kia là do ngươi giết, vậy phiền ngươi đem bọn họ ra ngoài đi. Trời còn chưa sáng, ta cần nghỉ ngơi."


Quân Vô Sương nghe xong hắn hạ lệnh đuổi khách cũng không tức giận, chỉ vỗ tay, ngoài cửa liền có một người thuộc Kính Thủy giáo đem hai cỗ thi thể kia ra ngoài.


Cửa bị đóng lại.


Mạc Phi Trần yên lặng trở về giường lấy mền phủ kín mình.


Trong lòng Lạc Thanh Vũ tuy có chút nghi vấn, vẫn theo chân trở lại giường, không bao lâu liền ngủ.


Nhưng Mạc Phi Trần lại ngủ không được, trong đầu hắn một mực nghĩ nếu Kha Ma La bế quan, không biết Hà Uẩn Phong có phát hiện mình không ở Bái Huyết giáo hay không, y có phải còn ngây ngốc chờ đợi ở Tây Vực không? Y sẽ quay về tìm mình chứ? (Em nó thành hòn vọng phu rồi!!! =='')


Nghĩ đi nghĩ lại, mặt trời đã nhô lên.


Khi Mạc Phi Trần đem hai vành mắt đen thui lên ngựa, Quân Vô Sương đã đứng cách đó không xa đang ung dung nhìn hắn.


"Sao rồi? Nhớ Hà Uẩn Phong tới nỗi mất ngủ rồi sao? (chua >o<~)" Ngữ điệu hơi châm chọc, Mạc Phi Trần quyết định không thèm nhìn hắn, thẳng tay thúc ngựa lên đường. Lạc Thanh Vũ cũng theo sát sau đó.


Quân Vô Sương hất cằm, cao giọng nói: "Nếu Hà Uẩn Phong trở về Trung Nguyên, chuyện đầu tiên muốn làm có lẽ là lấy mạng của ta a!"


Trái tim đột nhiên trầm xuống, Mạc Phi Trần hiểu được, bản thân mình vì bị Quân Vô Sương bắt đi, nên Hà Uẩn Phong mới tới Tây Vực. Nếu để y biết chính Quân Vô Sương làm nên tất cả chuyện này, chỉ sợ....


Khẽ cắn răng, lấy mạng của ngươi cũng do ngươi tự làm tự chịu đi! (Em cứng họng quá =)))


Suốt dọc đường đi, Quân Vô Sương luôn theo sau Mạc Phi Trần, bọn hắn tìm khách điếm trọ, Quân Vô Sương cũng trọ ở đó. Bọn hắn ăn gì, người này cũng ăn theo. Trong lòng Mạc Phi Trần âm thầm nghĩ nếu mình vào kỹ viện, tên này có phải cũng muốn đi tìm cô nương hay không đây? Chờ chút, nếu thật sự là ở kỹ viện, bị phiêu hơn phân nửa là chính mình à.


Rốt cục cũng tới thành trấn gần Mộc Vân sơn trang, khi thấy Lục Khinh Mặc đứng ngay lối vào trấn, trong tay cầm một ngọn cỏ lau, góc áo nhẹ đong đưa trong gió như bức tranh thủy mặc kia, nụ cười như có như không của Quân Vô Sương hoàn toàn bị thay thế bởi vẻ lạnh băng. (chua >"<~)


Mạc Phi Trần lập tức nhảy xuống lao thẳng vào ngực y, "Lục đại ca!" (ôi em ơi =(()


Gương mặt Lục Khinh Mặc nổi lên mạt tươi cươi nhè nhẹ, ôm lấy hắn.


Ngón tay Quân Vô Sương nắm thật chặt dây cương, móng tay đâm vào lòng bàn tay.


"Ta cùng Bạch Cảnh Khê đã thương lượng tốt rồi." Lục Khinh Mặc ghé vào tai Mạc Phi Trần nhẹ giọng nói, tư thế kia cực kỳ thân mật.


Dây cương trong tay Quân Vô Sương run lên, khoái mã chạy ngang qua hai người.


Lục Khinh Mặc liếc mắt qua thân ảnh chạy như bay kia, buông lỏng Mạc Phi Trần, "Quân Vô Sương đi cùng ngươi?"


"Gặp nhau giữa đường." Mạc Phi Trần biết y đang lo lắng gì, "Ngươi yên tâm, hắn không làm gì với ta cả."


.


Sau khi tới Mộc Vân sơn trang, Ôn Tiềm Lưu tiếp đãi hắn phi thường hữu lễ, còn hàn huyên cùng Lục Khinh Mặc vài câu, xem ra cái mặt nạ chính nhân quân tử này đeo thực cẩn thận a.


Khi hắn sai người đưa Mạc Phi Trần tới phòng khách đã an bài ổn thỏa vẫn không quên cười nhắc trước, "Đừng tưởng rằng có thể tìm thấy Khúc Hi Nhược ở đây, ta sẽ không ngốc tới nỗi đem nàng giấu trong sơn trang đâu!"


Mạc Phi Trần không thèm để ý tới hắn, đi thẳng theo người dẫn đường.


Yến tiệc vẫn tổ chức ở sảnh đường. Chưởng môn các phái như thường hướng Ôn Tiềm Lưu kính rượu, một vài môn phái đã tỏ ý chỉ cần Ôn Tiềm Lưu chuẩn bị đi Tây Vực tiêu diệt Bái Huyết giáo, bọn hắn nhất định đi theo vô điều kiện.


Mà Lúc Khinh Mặc khi nhập tiệc vốn định ngồi bên cạnh Mạc Phi Trần, lại bị Ôn Tiềm Lưu đè lại bả vai, "Sư đệ, nếu muốn diễn kịch thì diễn cho tới đi."


"Tất nhiên." Lục Khinh Mặc mỉm cười, cạn chén cùng Ôn Tiềm Lưu, sau đó liền ngồi vào bàn chủ tọa.


Mà Khúc Thiếu Phong sau khi vào yến thính, tự nhiên hào phóng ngồi xuống bên người Mạc Phi Trần, sau đó đem một bao gói giấy dầu đưa cho Mạc Phi Trần, "Phu nhân ta nghe nói Mạc cung chủ thích ăn điểm tâm, nên có làm một ít đậu phộng đường, hy vọng Mạc cung chủ không chê."


"Sao thế được? Xin thay ta cảm tạ Khúc phu nhân." Mạc Phi Trần nhận lấy bao giấy kia, trong lòng nổi lên chút ý ngọt ngào. Lập tức, lại thấy thực nặng nề, điều này làm hắn càng phải thêm quyết tâm tìm được Khúc Hi Nhược.


Mà tên Quân Vô Sương âm hồn không tan kia liền ngồi bên phải hắn.


"Thực có lỗi, vị trí này là ta dành cho Lạc Thanh Vũ." Mạc Phi Trần đè lại ghế ngồi.


"Vậy sao?" Quân Vô Sương chỉ chỉ bàn đối diện, Lạc Thanh Vũ đang cùng bàn với một vị sư muội của Luyện Hà động, chính là nữ đệ ngày trước bị cổ trùng thao túng, hai người nói chuyện trông rất ăn ý.


Mạc Phi Trần buông tay, nghĩ thầm yến hội có nhiều chưởng môn các phái cùng danh sĩ võ lâm như thế, Quân Vô Sương chắc cũng không dám manh động.


Ôn Tiềm Lưu lại nhắc lại tầm quan trọng của việc tiêu diệt Bái Huyết giáo, cũng thỉnh chư vị chưởng môn cùng nhau thảo luận, hy vọng trong vòng ba ngày có thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục.


Mạc Phi Trần từ đầu không thèm nghe Ôn Tiềm Lưu nói gì cả, chỉ một mực đáp ứng nhu cầu cho cái bụng mình.


Mà Quân Vô Sương lại đem chân mình tới gần, không những vậy còn cọ cọ. Trong lòng Mạc Phi Trần thầm khinh bỉ hắn, chỉ đem chân dời đi, liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn. Bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần mình càng để ý, Quân Vô Sương càng có hứng trêu ghẹo mình.


Chân Mạc Phi Trần vô tình đụng trúng Khúc Thiếu Phong, nhất thời xấu hổ ngượng ngùng, đành phải chạm cốc cùng đối phương giảm bớt xấu hổ.


Tiệc rượu tan, chưởng môn các phái sôi nổi cùng về phòng khách, không ít người cùng ngồi thảo luận sự tình liên quan tới Bái Huyết giáo.


Có kịch hay, thì phải lên diễn.


Ôn Tiềm Lưu mới vừa trở lại phòng mình, còn chưa thắp đèn liền nhận thấy được trên giường có người.


"Ai?"


"Trừ ta ra, còn ai sẽ nằm trên giường huynh sao? Chẳng lẽ là lão bà(vợ) đã chết kia của huynh?" Thanh âm quyến rũ từ trên giường truyền đến, mày kiếm Ôn Tiềm Lưu hơi dãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười khẽ khó thấy.


"Tố Tố, muội mất tích lâu vậy, đi đâu thế?" Ôn Tiềm Lưu cũng không đi tới, mà là đứng cách đó không xa, đánh giá thân ảnh trên giường.


Nữ tử xinh đẹp bước ra từ bóng tối, mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Muội bị Bạch Cảnh Khê bắt được."


"Hắn đúng là tử địch của muội a." Ôn Tiềm Lưu tỉnh bơ để hai tay Diệp Tố ôm vai mình, "Vậy sao muội trốn đi được?"


Diệp Tố cười rộ, "Huynh vẫn đa nghi như thế."


"Ta không đa nghi cũng không được a. Bên ngoài đã có người biết chuyện của ta."


"Ai?"


"Đồ đệ của Hà Uẩn Phong – Mạc Phi Trần, sư đệ Lục Khinh Mặc của ta, còn có giáo chủ Kính Thủy giáo – Quân Vô Sương."


"Không ít người biết a, nhưng huynh làm sao bịt miệng bọn họ đây?"


"Muội đoán đi?" Ôn Tiềm Lưu nhéo chóp mũi Diệp Tố.


"Muội đoán không ra huynh làm sao có thể khiến nhiều ngươi như thế im miệng a."


"Vậy muội nói cho ta biết trước đi, làm sao muội trốn thoát khỏi tay Bạch Cảnh Khê?"Ôn Tiềm Lưu một tay ôm ả đi tới giường, hai người nằm lên giường.


"Haha, tên kia quả thực là một tên dược si (si mê thuốc). Muội đánh đố với hắn, hắn thua cuộc, tất nhiên phải thả muội đi rồi." Diệp Tố đưa tay cởi y phục Ôn Tiềm Lưu.


"Đánh đố cái gì?"


"Haha, muội mới nghiên cứu một loại độc dược, vô sắc vô hình vô vị (không màu, không hình, không có vị), có thể khuếch tán trong không khí, người trúng độc sẽ lập tức ngạt thở mà chết. Ta cá rằng Bạch Cảnh Khê kia tronng vòng nửa tháng không thể chế tạo ra thuốc giải."


"Sau đó muội thắng sao?"


"Haha, đúng vậy." Diệp Tố có vẻ rất đắc ý, ngón tay điểm điểm khuôn ngực Ôn Tiềm Lưu, "Vậy huynh thì sao? Huynh làm sao có thể chặn miệng bọn hắn?"


Ôn Tiềm Lưu nắm một lọn tóc của Diệp Tố mà chơi đùa, cười khẽ nói: "Muội có biết tên sư đệ phong lưu kia của ta thích Mạc Phi Trần? Còn nữa, đoạn thời gian trước Hà Uẩn Phong một mực tìm Mạc Phi Trần bị mất tích, nhưng thật ra là bị Quân Vô Sương bắt đi?"


Diệp Tố đang chôn mặt nơi cần cổ Ôn Tiềm Lưu haha cười, "Nam nhân các ngươi sao đều có khẩu vị như thế chứ?"


"Đừng tính cả ta chứ."


"Được rồi, nhưng huynh vẫn chưa nói muội biết vì sao bọn họ một câu cũng không nói ra?"


"Bởi vì muội muội của Mạc Phi Trần – Khúc Hi Nhược nằm trong tay."


"Khúc Hi Nhược không phải khuê nữ của Khúc Thiếu Phong sao?" Diệp Tố liếc mắt nhìn Ôn Tiềm Lưu một cái, "Được rồi được rồi, về phương diện quan hệ phức tạp thế này muội nghe muốn choáng váng rồi. Bất quá huynh sẽ không đem Khúc Hi Nhược giấu trong sơn trang chứ?"


"Muội cho ta là đứa ngốc sao?" Ôn Tiềm Lưu ngẩng đầu, nhìn đỉnh giường.


"Vậy Ôn trang chủ không hề ngốc nghếch của ta còn có chỗ khác giấu nàng được sao?"


Lông mày Ôn Tiềm Lưu nhíu lại, bỗng nhiên đưa tay đánh mạnh vào vách tường sát giường, tiếng nổ vang lên, tấm gạch xui xẻo bị đánh trúng rầm rầm rơi xuống, nơi đó là chỗ Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đứng, phía sau bọn họ chính là Khúc Thiếu Phong.


Ôn Tiềm Lưu xoay người, đưa tay bóp cổ Diệp Tố, hai người lui lại về phía cửa, "Tiện nhân, ngươi dám đến dụ dỗ ta?"


"Sư huynh ngươi cũng không thể trách ả, Bạch Cảnh Khê chẳng những am hiểu dùng dược, mà còn biết dùng độc, ả đã trúng độc của Bạch Cảnh Khê, chỉ có thể tới dụ ngươi nói ra để lấy giải dược." Lục Khinh Mặc đẩy tấm gạch sắp rơi đến nơi đá văng, đi ra.


"Ta sớm nên nghĩ tới các ngươi sẽ thông phu thê Điển thị tìm ra thông đạo tiến vào mật thất, bất quá Khúc môn chủ còn cách tường mà nghe lén người ta, đây là việc không nên làm của một chưởng môn chính phái đi?" Ngón tay Ôn Tiềm Lưu dùng sức, bóp chặt yết hầu Diệp Tố, ả liền ngất đi, té xuống.


end chương 73.


——————————


A ~~~ Tết xong thiết là lười quá đi!!!!! TT^TT




 

Bình luận

Truyện đang đọc