PHI TRẦN



Đệ thất thập nhị chương.  


Ngọn đèn duy nhất trong phòng bị Mạc Phi Trần thổi tắt trước khi vận công, còn nói cái gì đó liên quan tới 'đốt cháy' cùng 'thiếu oxi' vân vân khiến Lục Khinh Mặc nghe không hiểu gì cả.


Chỉ là y rất hưởng thụ thời gian như thế, mặc dù tại một mảnh tối tăm, y vẫn có thể nhận ra ngũ quan Mạc Phi Trần cùng mỗi một rung động nhỏ nhoi nơi mí mắt.


Hai ba ngày qua đi, Mạc Phi Trần vẫn duy trì tư thế kia.


Lục Khinh Mặc mỉm cười, thiếu niên này thỉnh thoảng không ai biết cũng sẽ có lúc ngồi trầm tĩnh cùng kiên nhẫn đến thế, có lẽ hắn không cần bất cứ ai bồi bên mình, vì hắn cũng không hề vội vàng.


Qua vài ngày, Mạc Phi Trần nỗ lực muốn phá tan một đạo kinh mạch, nhưng chân khí từ khí hải di chuyển tới đích đến lại không đủ kình lực, lại lùi về. Hắn làm lại rất nhiều lần, kết quả cũng không như ý.


Lúc này, ngoài hiên mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau.


Mạc Phi Trần tận lực kìm lòng bảo trì bình tĩnh, Lục Khinh Mặc cũng nhanh nhẹn đưa chân khí tiến nhập vào kinh mạch Mạc Phi Trần, theo sau nội lực của hắn để ngừa vạn nhất khi phân tâm khiến chân khí hắn đi ngược chiều.


Cửa sắt ngoài hiên phát ra tiếng va chạm, xem ra bên ngoài có một vị khách không mời mà đến.


"Tụ vào đan điền, trầm xuống khí hải." Lục Khinh Mặc nhíu mi, hắn biết Mạc Phi Trần mơ hồ có chút bất an.


Lúc này, cho dù Mạc Phi Trần không nóng vội phá vỡ tầng thứ ba, thế nhưng Lục Khinh Mặc biết không thể tiếp tục dây dưa, thời gian càng lâu, tâm tư Mạc Phi Trần sẽ càng thêm rời rạc, đến lúc đó chân khí lộn xộn sẽ không thể thu lại.


Nội lực thuần hậu dọc theo kinh mạch Mạc Phi Trần xâm nhập vào, cùng nội lực Mạc Phi Trần giao nhau ở một nơi, hình thành một dòng thác mạnh mẽ hướng về nơi cần phá vỡ, rồi lại bị đẩy về.


"Phi Trần, ngươi cần hạ quyết định, nếu cứ luôn vì mình lưu lại một con đường lui thì lực đạo chắc chắn sẽ luôn luôn thiếu sót!"


Mạc Phi Trần hô một tiếng, lần nữa cảm giác được chân khí Lục Khinh Mặc kéo theo mình đánh lên.


Hảo, đã không làm thì thôi, cho dù có bị đẩy về khiến khí hải bị thương thì cũng đã có kiếm chủng của hai người hợp lực, không chết được!


Hít sâu một hơi, chân khí Mạc Phi Trần chặt chẽ chế trụ chân khí Lục Khinh Mặc, vọt ra thật nhanh.


Cảm giác thông suốt khiến hắn mạnh mẽ thở dốc, chân khí tản ra từ bốn phương tám hướng, hắn mơ hồ té về phía trước, được Lục Khinh Mặc ôm lấy.


"Ra ngoài xem... rốt cuộc xảy ra chuyện gì...."


Lục Khinh Mặc ôm hắn, mở ra cơ quan trong hiên.


Chỉ thấy một đạo kiếm khí của Trần Quảng Hàn xuyên qua ngực kẻ kia, loạng choảng đảo mình về phía Lục Khinh Mặc cùng Mạc Phi Trần.


Nhìn lại người đó, là xiêm y của Tây Vực, bên hông còn có sáo bằng lá cây.


"Là người của Diệp Tố." Lục Khinh Mặc tinh tế quan sát một chút.


"Người của Bái Huyết giáo thực sự ngày càng kiêu ngạo rồi!" Trần Quảng Hàn thở dài một hơi.


Mạc Phi Trần nhíu mày, hắn biết kẻ kia không phải do Bái Huyết giáo phái tới, mà là người của Ôn Tiềm Lưu. Mục đích của hắn là để tìm Điển Trạo có bị giấu trong Tú Thủy cung hay không. Có lẽ tới khi Mạc Phi Trần rời khỏi Tú Thủy cung, hắn sẽ phái người đến thăm dò thêm lần nữa.


Trình Ngữ Nhiên nhìn Lục Khinh Mặc đang đỡ Mạc Phi Trần đi ra, vội vàng hỏi: "Có phải kẻ cắp lẻn vào quấy rối việc bế quan của cung chủ không?"


"Tiền bối không cần lo lắng, ta đã phá được tầng thứ ba rồi." câu trả lời của Mạc Phi Trần nhất thời khiến Trình Ngữ Nhiên yên lòng.


"Cung chủ chỉ cần dùng bảy ngày đã phá tan được tầng thứ ba sao?"


"Bảy ngày... lâu như vậy.... Trách không được ta vừa đói vừa buồn ngủ." Mạc Phi Trần té xuống một bên, cũng may có Lục Khinh Mặc đỡ lại.


Trở lại phòng, nằm trên giường, Mạc Phi Trần bỗng nhiên không thấy buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Lục Khinh Mặc thay hắn cởi ngoại y, đắp chăn.


"Lục đại ca..."


"Ân?"


"Ta đang suy nghĩ một việc, nếu tháng sau chúng ta phải tới Mộc Vân sơn trang, vì sao không để Bạch Cảnh Khê trả Diệp Tố lại cho Ôn Tiềm Lưu?"


Lục Khinh Mặc cười cười, "Cũng là ý hay, có thể nhìn phản ứng của Ôn sư huynh, nói không chừng còn tìm được Khúc tiểu thư."


"Lục đại ca..."


"Có chuyện gì vậy?"


"Bảy ngày nay ngươi không ngủ sao?" mí mắt Mạc Phi Trần ngày càng nặng.


Lục Khinh Mặc cúi đầu, đụng nhẹ lên môi hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi ở gần ta như thế, ta làm sao ngủ được."


Ngày hôm sau vừa tỉnh, Mạc Phi Trần đã ăn được hết phần ăn của hai người.


Hắn thử sử dụng Thanh Loan kiếm, tuy rằng kiếm thế không mạch lạc như Liễu Phi Doanh, nhưng uy lực lại không nhỏ.


Ba người Trình Ngữ Nhiên hết sức vui mừng.


Mà mấy ngày nay, Lục Khinh Mặc lại rời khỏi Tú Thủy cung, hơn phân nửa là đi liên hệ với Bạch Cảnh Khê, hai người hẹn nhau gặp mặt tại Mộc Vân sơn trang, cho nên Mạc Phi Trần chỉ còn nước mang theo Lạc Thanh Vũ lên đường đi Mộc Vân sơn trang trước.


Hai người cưỡi ngựa bôn ba hết một ngày một đêm, chạy tới một trấn nhỏ không phồn hoa, tìm được một khách điếm bình dân để nghỉ lại. Bởi vì không đủ phòng khác, nên Mạc Phi Trần cùng Lạc Thanh Vũ ở chung một gian phòng.


Dùng xong cơm tối, hai người liền tắt đèn mà đi ngủ liền.


Ước chừng nửa canh giờ sau, Mạc Phi Trần xoay người hỏi Lạc Thanh Vũ, "Ngươi có cảm thấy yên tĩnh quá mức không?"


"Bởi vì.... Tất cả mọi người đều ngủ?" Lạc Thanh Vũ không rõ vì sao Mạc Phi Trần lại hỏi như thế.


Mạc Phi Trần cười khẽ một tiếng, ngồi dậy.


Ngoài cửa sổ có bóng đen xẹt qua, nhanh tới nỗi chỉ như bóng cây bị gió thổi qua, đáng tiếc là ngoài khách điếm này chả có cái cây nào.


Lạc Thanh Vũ hít một hơi, cũng ngồi dậy.


Có người ẩn nấp ngoài gian phòng bọn họ.


Mạc Phi Trần vươn tay ép xuống, ý bảo Lạc Thanh Vũ thở nhẹ làm bộ ngủ.


Những kẻ tới rất có kiên trì, đợi hơn nửa ngày.


Một lúc sau, từ khe cửa xuất hiện một ống trúc nhỏ.


Mùi thảo dược nhàn nhạt lan tỏa trong phòng, cũng may Mạc Phi Trần cùng Lạc Thanh Vũ đã sớm nín thở rồi. Then cửa bị chùy thủ (dao găm) đẩy ra, mấy tên mặc trang phục mã phiến (???) vô thanh vô thức đi đến, chùy thủ vừa đặt ngay cần cổ Mạc Phi Trần còn chưa kịp ấn xuống, cổ tay đã bị người nằm trên giường bẻ ngược, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.


Bên Lạc Thanh Vũ cũng y chang.


Hai kẻ khác phát hiện tình huống bất ổn, cũng ra tay xuất kiếm.


Nhưng bọn hắn làm sao có thể là đối thủ của Mạc Phi Trần, chưa tới ba chiêu đã bị điểm huyệt.


Hai kẻ bị bẻ gãy cổ tay cũng biết không xong, liền trực tiếp dùng chùy thủ tự sát.


Lạc Thanh Vũ đi tới hỏi hai kẻ đã bị điểm huyệt đạo: "Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi tới!"


Bỗng dưng, Mạc Phi Trần đưa tay bóp chặt khớp hàm hai kẻ kia, ý bảo Lạc Thanh Vũ lấy túi độc giấu trong miệng bọn chúng ra.


"Muốn chết sao, chốc nữa sẽ thành toàn cho các ngươi, nhưng trước hết phải trả lời vài vấn đề đã. Đến lúc đó các ngươi muốn chết thế nào ta đều giúp toại nguyện!"


Hai tên kia lại ương bướng cực kỳ, cứ thế nhắm mắt không nói tiếng nào.


"Các ngươi ngụy trang kỳ thực rất kém, người buôn ngựa hiển nhiên là phải cưỡi ngựa, đáng tiếc a, bắp đùi không bị cong." Mạc Phi Trần dùng ngón tay gõ gõ chóp mũi một tên, "Lúc ăn cơm dưới lầu, tiểu nhị hỏi các ngươi dùng gì, ngươi lại chỉ nói tùy tiện, bởi vì các người sợ ta sẽ nghe ra khẩu âm của Tây Vực. Nhưng mà người huynh đệ này, ta biết ngươi có mang huyết thống của Trung Nguyên, nhưng sống mũi này lại rất cao, mang đậm hương vị Tây Vực, làm ta không muốn chú ý cũng khó a."


"Muốn chém muốn giết, tùy các người!"


Lạc Thanh Vũ liếc mắt nhìn Mạc Phi Trần, tựa hồ cũng hiểu muốn biết được tin tức gì từ miệng bọn hắn thực không dễ dàng.


"Ân, người Trung Nguyên chúng ta có một loại hình phạt, tên là thiên đao vạn quả. Chính là dùng lưới đánh cá trói ngươi lại thành một cục, dùng chùy thủ sắc bén chém xuống một miếng, tiếp tục trói chặt một chút, lại chém xuống một miếng. Ước chừng cần chém khoảng chín trăm chín mươi chín đao, một đao cuối cùng thì đâm thẳng vào tim." Dưới ánh nến lay động, dung mạo thanh tú của Mạc Phi Trần lại phảng phất vẻ khủng bố, đến cả Lạc Thanh Vũ đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà rùng mình.


"Ngươi đang gạt ta."


"Cũng không phải, sau khi ta chém được hơn một trăm đao, người kia đã chết rồi." Mạc Phi Trần liếm liếm môi, nhấp ngụm trà, "Kỳ thật các ngươi là do ai phái tới ta cũng đã biết.... Bái Huyết giáo phải không? Hơn nữa không chỉ mình Tú Thủy cung, các ngươi còn phái người đi ám toán các môn phái khác, bởi vì các ngươi không muốn Ôn Tiềm Lưu tập hợp các môn phái lại. Nhưng có một điều giáo chủ các ngươi lại không ngờ tới, nếu việc ám toán thất bại, sẽ chỉ làm võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên càng thêm muốn dẹp yên Bái Huyết giáo."


"Chỉ dựa vào đám người ô hợp (ý là đen tối hoặc là vô dụng) các ngươi, hừ!"


"Đúng đúng rồi, chúng ta là đám người ô hợp. Hiện tại ta muốn hỏi vấn đề của ngươi, kỳ thật võ lâm Trung Nguyên có biết hay không cũng không ảnh hưởng lớn đến việc liên minh lần này. Hà Uẩn Phong có đi qua Bái Huyết giáo của các ngươi hay không?"


"Không biết." Hai người đồng thanh trả lời.


Mạc Phi Trần cảm giác mấy lời này nghe quen tai quá, hình như ở vở kịch nào cũng thường dùng thì phải....


Nhìn lại hai tên tín đồ Bái Huyết giáo này, thật là có vài phần khí thế anh dũng hy sinh a.


Ai, chủ nghĩa anh hùng đã quá hạn rồi.


Mạc Phi Trần phấn chấn, quay đầu nói với Lạc Thanh Vũ: "Đi tìm lưới đánh cá cùng chùy thủ."


"Thật sự phải đi?"


Mạc Phi Trần bỗng nhiên quay đầu nói, "Ai?"


Thậm chí có người vào phòng mà hắn không phát giác ra?


Người kia ngoài miệng hơi chút ý cười, sóng mắt lưu chuyển làm say lòng người, hai tay khoanh trước ngực, tựa hồ đứng nhìn Mạc Phi Trần rất lâu rồi.


"Quân Vô Sương! Là ngươi?" Mạc Phi Trần bỗng nhiên yên lòng.


"Là ta thì có gì kỳ quái sao? Từ Kính Thủy giáo đi tới Mộc Vân sơn trang cũng là đường này mà?" Quân Vô Sương đi tới gần hai tên tín đồ Bái Huyết giáo, bỗng nhiên ấn mạnh một kẻ xuống bàn, hàn quang chợt lóe lên từ tay áo, một miếng thịt trên mặt người nọ đã bị cắt xuống.


Lạc Thanh Vũ hít một ngụm khí lạnh, lùi về sau hai bước.


Mạc Phi Trần ngẩn người mất nửa khắc, đột nhiên sấn tới đè tay hắn lại, "Ngươi làm gì?"


"Không phải ngươi nói muốn 'thiên đao vạn quả' sao? Mềm lòng như ngươi thì không thể hỏi ra được cái gì đâu!" Quân Vô Sương cười cười nhìn về phía tên Bái Huyết giáo đang trợn tròn hai mắt kia, "Vấn đề hắn vừa hỏi ngươi, nếu ngươi không trả lời, ta sẽ cắt bỏ cái mũi của đồng bọn ngươi đó. Còn nếu ngươi vẫn tiếp tục không trả lời, ta cứ tiếp tục cắt, ngươi thật sự không trả lời, chỉ còn nước hắn sẽ bị từng đao cắt tới chết mà thôi."


Tên kia bị đè trên bàn vì quá đau đớn mà toàn thân run rẩy, nhìn đồng bọn của mình, trong mắt chứa đựng cảm xúc không nói nên lời.


Mà Quân Vô Sương đã làm bộ muốn cắt xuống đao thứ hai....


End chương 72.


Hàn: Sao chương này mình làm dở quá nhỉ???!!! >"<~ nhạt nhẽo thế nào ý ~~~ Rõ ràng là rất muốn biểu đạt tình cảm của Mặc Mặc, cơ mà nó.... híc híc :((


Các tình yêu đi học đi làm lại có thấy oải không a~??? Riêng ta thì chỉ muốn nằm nhà tiếp =((

Bình luận

Truyện đang đọc