- Đừng lo lắng, người dẫn đường của chúng ta tới rồi.
Thiết Cùng cười, cách đó không xa có một người trung niên đi đến. Đó là một người lai, mắt xanh da vàng, tên này là sản phẩm của sự kết hợp đông tây.
- Tát Mãn Kì, bọn họ là...
Thiết Cùng bắt đầu giới thiệu.
- Bọn họ là những người làm khảo cổ, tôi thấy không phải vậy. Các người tới đây để trộm mộ sao?
Tát Mãn Kì không khách khí thành thật hỏi.
- Chúng tôi đưa tiền, những chuyện khác ngươi hỏi ít thôi. Chỉ cần các ngươi dẫn đường và bảo vệ bọn ta là được.
Thất gia hừ lạnh nói.
- Vào trong nói đi.
Tát Mãn Kì nói và đi về phía trước. Không lâu sau, mọi ánh mắt sợ hãi đều chui tọt vào trong rừng Thiết xỉ.
- Mọi người theo sát nhé, chỉ cần làm theo tư thế của anh ta mà đi vào, tuyệt đối không để gai đâm vào bị thương.
Thiết Cùng nói.
- Các người chiếm phần lớn, các ngươi vào trước, bọn ta đi sau.
Thất gia giơ tay, tên này khá là gian xảo.
- Đi.
Diệp Phàm nhìn Vương Nhân Bàng, nói.
Vương Nhân Bàng đi theo sau Tát Mãn Kì, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Về cơ bản là không có đường, sự thật là đã chui vào một khoảng không trong rừng thiết xỉ. Đi vào như vậy khá là nguy hiểm rồi, đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tát Mãn Kì.
Đương nhiên, dựa vào tài năng của Diệp Phàm cũng có thể gặp được người vợ quân chính_____ yêu nữ Liêu Nhân. Nhưng mà mục tiêu làm như vậy thì quá lớn.
Người ta trốn ở một nơi bí mật gần đó, dùng súng ngắm bắn là rất khó phòng thủ. Hơn nữa Diệp Phàm lại không muốn lộ diện tài năng của bản thân.
Dường như Tát Mãn Kì cố ý làm như vậy, mọi người đều bị thương, quay cuồng.
Đúng lúc này, Tát Mãn Kỳ tới một vùng đất trống. Cách cây thiết xỉ xung quanh cũng khá xa.
Lúc này, Tát Mãn Kỳ dừng bước.
- Đến rồi sao?
Diệp Phàm hỏi, hạ sóng rada sinh học, phát hiện thấy bốn xung quanh có nhiều đường sóng kì lạ, nhất định là giấu người rồi.
Diệp Phàm lập tức dùng máy thu thanh thông báo với mấy người, hơn nữa còn nhấn mạnh địa điểm đáng nghi nữa.
Đúng lúc này, chỗ mà Tát Mãn Kì và Thiết Cùng đang đứng đột nhiên thụt xuống, Diệp Phàm vội hô lên:
- Nằm xuống, bắn!
Cát bay mù mịt, Tát Mãn Kì và Thiết Cùng giống như con chuột chui tọt vào trong đống cát. Âm thanh pằng pằng của súng đạn vang lên. Nhưng mà Diệp Phàm rất nhanh tay.
Vì có Diệp Phàm ra tay nên không lâu sau đã dừng lại.
Vừa kiểm tra, trong rừng thiết xỉ đã có tới năm thi thể đầy máu. Có điều, không hề thấy bóng dáng Tát Mãn Kì và Thiết Cùng đâu.
- Cái đồ tạp chủng chết tiệt dám lừa ông mày. Trước đây ông mày còn cứu mạng cha mày. Con mẹ nó chứ dám lấy oán báo ân.
Thất gia buột miệng chửi mắng. Tên này nằm sấp xuống, quan sát bốn phía.
- Giết!
Giọng của Thiết Cùng vang lên, lúc này, tiếng súng lại vang lên, tiếng phi tiêu, tiếng cung tên vang lên, mũi tên hướng về phía đám người Diệp Phàm đang ẩn nấp mà bắn, xem ra, người tới Thập Tam Thanh Y thật không hề ít.
Nhất thời không thể ngẩng đầu lên.
- Con bà mày.
Vương Nhân Bàng buột miệng chửi, cầm lấy súng, ngắm hướng ra ngoài, kéo cò.
Diệp Phàm chui vào trong đống cát, đống cát này tuy nói là khá thực tế nhưng Diệp Phàm dùng hai tay đào bới ra một đường cát đi vào trong. Huyết Cương đã để cho hắn ta làm vậy.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang lên từ bốn phía. Đối với việc chui vào đống cát thì Huyết Cương lợi hại hơn nhiều so với Diệp Phàm.
Bởi da của ả ta dày đầy thịt béo, dùng cơ thể cũng có thể mở ra một con đường cát. Cái chính là ả ta không phải người còn sống, không cần thở, thế nên về căn bản là không cần lo lắng vấn đề hô hấp.
Người của Thất gia cũng tản ra. Lúc này, hai bên đang triển khai chiến thuật đánh du kích và phục kích.
Nhất Tiêu Hồng ra tay, một tên lên tiếng liền chết ngay tức khắc.
Diệp Phàm kết hợp với Huyết Cương, dưới đất và trên mặt đất kết hợp. Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Diệp Phàm toàn thân đầy máu, nhưng đều là máu của phía bên Thập Tam Thanh Y.
- Hừ!
Một tiếng hừ quen thuộc vang lên, một cái chùy đồng bay trên không trung, mấy âm thanh sắc bén giằng xé trong không trung cách xa mấy mét cũng có thể nghe thấy.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy người đang khống chế kia lại là Thiết Cùng.
Ầm...ầm...
Hòn đá bị hút lên từ dưới đất đập vào chùy đồng vỡ tung ra, chùy đồng kêu lên một tiếng rồi trở về trong tay Thiết Cùng.
- Ngươi chính là Mãn Thiên Vân sao?
Diệp Phàm đứng trên ngọn cây thiết xỉ, lạnh lùng nhìn Thiết Cùng.
Giờ phút này tên này dường như đột nhiên biến đổi khí thế, đứng trên một tảng đá, bên cạnh có tới 10 người.
Đám người Vương Nhân Bàng cũng đứng cả dậy, lúc đó, hai bên dường như giao hẹn với nhau không dùng súng ống nữa.
Thất gia đứng ở một chỗ khác.
- Thiết Cùng, ngươi đúng là người đứng đầu của Thập Tam Thanh Y Mãn Thiên Vân sao?
Vẻ mặt Thất gia không thể tin được.
- Ha ha ha....
Thiết Cùng sau khi cười mấy tiếng điên khùng, nhìn Thất gia một cái. Đột nhiên đưa tay tóm một người có da mỏng như cánh ve sầu, ném xuống đất.
- Thiết Cùng chết chắc rồi, ngay cả da mặt của cậu ta đều bị lột ra rồi. Chẳng trách ngươi lại giống cậu ta như thế.
Thất gia hừ một tiếng.
- Loại tài nghệ tuyệt diệu này chỉ có truyền cho những người trong Thập Tam Thanh Y chúng ta. Các người lột một tấm da mặt người cho ta nhìn một cái.
Mãn Thiên Vân cười lạnh.
- Chó chết. Mày là thằng khốn, bố mày thiếu chút nữa sập bẫy của mày.
Hùng Bàng Tử cầm cái bình đá thô lên ném vào Mãn Thiên Vân.
- Bá.
Một tiếng động giòn vang lên, tảng đá kia bị Mãn Thiên Vân kích một cái, tốc độ của nó nhanh hơn gấp mấy lần so với vừa rồi, bay về phía Hùng Bàn Tử. Tuy là tên này có tránh được một chút nhưng vẫn bị hòn đá làm chảy máu. Mà nửa cái tai cũng bay theo những mảnh đá vụn kia rồi.
- Đồ tạp chủng!
Hùng Bàn Tử và đám người hổ xỉ đều giận dữ rống lên một tiếng về phía Mãn Thiên Vân.
- Quay lại!
Thất gia hướng ra sau hừ lạnh một tiếng, một sợi dây thừng bay ra kéo đám người Hùng Bàn Tử lại.
- Nhận ơn mà không báo đáp thì vô lễ quá!
Hiển nhiên là hơi muộn rồi. Mãn Thiên Vân vừa ra tay mà không trung đã bắt đầu xám xịt lại.
Diệp Phàm phát hiện, cái mà Mãn Thiên Vân rải ra không ngờ lại là hạt đậu tương. Thứ này rất nhiều, Mãn Thiên Vân tấn công về phía đám người Hùng Bàng. Nếu số lượng tăng lên một chút, thì thật là có chút cảm giác của Mãn Thiên Vân.
Mấy tiếng lạp lạp vang lên, Thất gia đang tung ra ngoài không trung hai quả thiết đạn đang xoay tròn. Kì lạ là nó hình thành lên một chiếc võng xoay
Két lạp lạp...
Đám người Hùng Bàn Tử ngã hết ra đất, ai cũng bị thương. Tuy nói rằng thiết đản bắn ra toàn là ‘hạt đậu tương”nhưng lại đánh trúng đám người của Hùng Bàng Tử.
Diệp Phàm cũng không lên tiếng.
Thất gia nhìn anh ta một cái, kêu lên:
- Chúng ta là bạn làm ăn với nhau.
- Lời này tại sao tối hôm trước không nói gì.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Nhìn thấy Mãn Thiên Vân lại bắn ra hạt đậu tương.
Vừa mới thò tay ra, một cái đã bị tóm được trong không trung. Lực hấp dẫn cực lớn những hạt đậu đều nghiêng rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Mãn Thiên Vân sửng sốt, nhất thời đồng tử hẹp lại.
Nắm lấy eo. Tung ra ngoài, đồng thời, những người đứng cạnh cậu ta đều đánh về phía đám người Diệp Phàm.
Nhất thời trận hỗn chiến xảy ra.
Vương Nhân Bàng kêu oa oa, Nhu Cực Đao dùng đao khí, đầu của một gã vỡ thành hai mảnh.
- Giết hay lắm. Giết thêm mấy người nữa để Bàng gia ta thử đao khí.
Vương Nhân Bàng hứng khởi ra tay, tên này hét liên tục.
Huyết Trích Tử vừa ra tay, đầu của một tên Huyết Hồ dữ tợn xoay tròn bay tới trước mặt Vương Long Đông, nhanh hơn cả bảo tiêu. Tên này đá một cước, nhất thời đầu cậu ta bay ra giống như quả hồ lô, nện vào tảng đá nở thành hoa rồi.
Phía bên Diệp Phàm tất cả đều là cao thủ. Thập Tam Thanh Y rõ ràng là đang thất thế.
- Để bố mày tới.
Mãn Thiên Vân nhìn thấy Huyết Trích Tử đang nắm lấy Diệp Phàm, liền bay tới, tên này tức giận rống lên, mấy ‘hạt đậu tương’ rơi trên người Diệp Phàm.
- Diễn trò này sao, lừa người cũng được.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, Huyết Trích Tử có vẻ như thu lại hết những hạt đậu tương, mở ra chiến thuật ‘cánh dưa’. Vừa mới hút, ‘hạt đậu’ của Mãn Thiên đều bị thu nạp lại.
Nội khí của Diệp Phàm thuần khiết như lưới trời, kỹ năng đặc biệt của Mãn Thiên Vân căn bản là không được việc.
Hơn nữa, ở hoàng vụ trung, Huyết Trích Tử nháy mắt một cái đã tới trước mặt kéo Mãn Thiên Vân xuống, Mãn Thiên Vân lại hướng lên trên. Có điều phần đùi bị cào rách một tảng thịt, máu mê đầm đìa.
- Đồ cặn bã!
Mãn Thiên Vân đau đớn kêu lên, sờ vào eo, thấy một hạt đậu lớn, rồi ném vào người Diệp Phàm.
Hạt đậu này có chút kì lạ, lượn đi lượn lại trong không trung, chính là Huyết Trích Tử của Diệp Phàm, nhưng mà tạm thời không bắt nổi cậu ta.
Diệp Phàm giật mình, đột nhiên, Nhất Tiêu Hồng ra ngoài. Bước một bước về phía Diệp Phàm và đống hạt đậu. Nhất thời hạt đậu ấy không còn nhảy lên nhảy xuống nữa. Bởi Diệp Phàm đã ngăn cách mối liên hệ giữa nó và MãnThiên Vân.
- Nổ!
Mãn Thiên Vân vừa nhìn thấy liền hét to một tiếng.
- Nổ rất hay!
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Trong nháy mắt hạt đậu này đã nổ ra trong giữa đám người Thập Tam Thanh Y. nhất thời hạt đậu này nổ ra nhỏ vụn giống như những hạt thiết quắc tử.
Thiết quắc tử này đều có hình tam giác, đa dạng nhiều mặt, Thập Tam Thanh Y lại bị mất những 7, 8 người. Tất cả đều ôm bụng sờ chân mà kêu thảm thiết.
Những loại thiết quắc tử này rấ đau, bởi trong thiết quắc tử còn có nước độc. Lát sau những người này chảy máu, sau đó máu biến thành màu tím đen, đau đớn đến mức tắt thở, thi thể đều biến thành màu đen.
- Độc này thật lợi hại.
Diệp Phàm hừ nói, Mãn Thiên Vân vừa nhìn thấy đột nhiên xoay người bỏ chạy. mấy người còn lại của Thập Tam Thanh Y cũng quay đầu chạy ra ngoài.
- Còn muốn chạy sao, chạy đi bà ngoại sao.
Diệp Phàm hừ một tiếng. Xuất ra một trưởng, tiếng thình thịch phát ra, Mãn thiên Vân giống như túi cát nện vào trong cây thiết xỉ.
Tên này kêu lên thảm thiết, lại bị Vương Nhân Bàng cuồng đạp cho mấy đá, giãy dụa trong rừng thiết xỉ, không lâu sau toàn thân là máu.
Bởi vì cái lợi hại nhất của Mãn Thiên Vân là hạt đậu tương, mạng sống trong tay chỉ có thể buông xuôi. Tên này giãy dụa đang muốn chui vào đống cát.
Nhưng mà lúc này thanh kiếm dưới cát lóe lên ánh đao.
A...
Tiếng kêu của Mãn Thiên Vân thảm thiết rung trời. Hai cái lỗ tai bay ra. Kiếm quang lại lần nữa lóe lên kề sát mặt.
Nhưng mà Diệp Phàm liền ra tay hút thanh kiếm qua.
- Trước tiên giữ lại, đừng giết chết.
Diệp Phàm xung phong liều chết.
Một tiếng rống lên vì phẫn nộ, quần áo của Mãn Thiên Vân bị rách kéo hết rồi, ngay cả cái quần sịt cũng không tha, Mãn Thiên Vân trần trụi bị sứa đá cho một cước giống như nên phải cây Thiết xỉ vậy.