QUAN THUẬT

- Bảo Sơn ở đâu?

Ngưu Bá ngây người hỏi.

- Chính là ao này, Lục tinh thủy trong ao tuy nói năng lượng đã tiêu hết, nhưng, vỏ trứng này chắc chắn còn để lại chút năng lượng.

Vỏ trứng này có thể bảo vệ một con rắn nhỏ mấy nghìn năm, cùng với năng lượng còn sót lại của Lục tinh thủy, chẳng lẽ không thích hợp để hỗ trợ cao thủ đột phá sao?

Lệ Vô Nhai nói.

- Đúng vậy, tôi có chút sơ sót.

Diệp Phàm gật đầu, đưa tay ra vớt một mảnh vỏ trứng, đôi mắt ưng cẩn thận quan sát.

Phát hiện bên trong còn giữ rất nhiều vật màu vàng, có lẽ đây chính là dinh dưỡng cho con rắn.

Ngón tay của Diệp Phàm dính chút vỏ trứng kia, nhất thời cảm giác một năng lượng cuồn cuộn xông đến giống như bị say rượu, hiệu quả rất rõ ràng.

Quả nhiên là thứ tốt. Diệp Phàm thầm mừng rỡ nói

- Xa Thiên, nếu muốn đột phá có lẽ phải chịu khổ một chút.

- Không việc gì, khổ gì tôi cũng có thể chịu.

Xa Thiên mắt sáng lên, y là một người cuồng luyện võ, không lúc nào không nghĩ đến đột phá.

- Ăn những thứ bên trong đó.

Diệp Phàm cầm vỏ trứng ném qua.

- Này cũng có thể ăn sao, ghê chết. Vừa rồi con rắn nhỏ còn ở bên trong.

- Anh Diệp, việc này cũng khá khó.

Tuyết Nha cũng nhăn mặt nhìn chồng có chút đau lòng.

- Tôi ăn.

Xa Thiên thấy thế tay trực tiếp cho vào miệng. Mọi người ở đây nhìn đều buồn nôn. Nhưng, Xa Thiên cố chịu đựng, ăn hết mọi thứ còn sót lại.

Ô ô…

Thấy Xa Thiên ăn “phòng ở” của mình, con rắn nhỏ tức giận nhìn Xa Thiên kêu lên.

Hả Bá đã nếm quyền cước của Xa Thiên, biết người này lợi hại, nhanh chóng kéo con rắn tránh đi, con rắn hình như vẫn không phục lắm.

- Trả lại cho mày, đồ hẹp hòi.

Xa Thiên đem vỏ rắn ném trả cho con rắn nhỏ. Nó vừa thấy lập tức chui vào tạm thời yên tĩnh trở lại.

- Ha ha ha, Xa Thiên, cậu dành “phòng ở” của nhà người ta, người ta phản đối cũng phải.

Ngưu Bá cười lớn.

- Các cậu đều ra ngoài hết đi, hai vị tiền bối ở đây tương trợ là được.

Diệp Phàm nói, mấy người Đường Thành lui ra ngoài coi chừng. Mà Hải bá cùng con rắn nhỏ cũng bị Ngưu Bá áp giải ra ngoài.

Ba người tạo thành hình tam giác, Xa Thiên đứng giữa ao.

Bốn người điều khí một tiếng sau cảm thấy đều thuận lợi.

- Xa Thiên, ăn vào, sau đó dùng toàn lực vận chuyển nội tức hình thành vòng tuần hoàn.

Diệp Phàm đem quả Ô Vân Lạc cơ ném qua, Xa Thiên há miệng nuốt vào.

Sau đó không lâu trên đầu Xa Thiên bắt đầu toát ra một luồng khí màu trắng.

Không lâu sau, toàn thân Xa Thiên bị bao phủ bởi luồng khí màu trắng, người lúc ẩn lúc hiện trong làn khí.

Một luồng mây tía toát ra từ đầu.

- Có hi vọng, hai vị tiền bối, cùng nhau ra tay.

Diệp Phàm nói xong đưa con dơi bay ra trên đầu Xa Thiên.

Mà nội lực của ba người bắt đầu hướng về phía con dơi. Diệp Phàm thử hồi lâu cuối cùng tìm được phương hướng, cảm thấy được bảo hai vị tiền bối tăng độ dung hợp của nội tức.

Xa Thiên không thể nhận được nội khí bên ngoài, chỉ có thể trải qua con dơi của Diệp Phàm dung hợp sau đó mới có thể dùng.

Bởi vì, nội khí của Diệp Phàm thì Xa Thiên quen thuộc, hai người đã từng phối hợp trước đây.

Không lâu, một luồng nội tức đi xuống đánh vào luồng mây tía. Một luồng lực mạnh mẽ truyền đến được mây tía hút vào não.

Diệp Phàm dùng phương pháp Khai đỉnh quán khí, phương pháp này có hiệu quả trực tiếp nhất, nhưng độ nguy hiểm cũng cao nhất.

Nhưng, Diệp Phàm thấy mình và Xa Thiên có độ ăn ý cao, hơn nữa còn có hai cao thủ tiên thiên đại viên mãn tương trợ, xảy ra vấn đề hẳn là rất ít.

Cả người Xa Thiên dần dần biến thành màu xanh, có lẽ là do quả Ô Vân Lạc sơn.

Dưới sự hỗ trợ của ba đại cao thủ, người Xa Thiên dần khôi phục bình thường.

A…

Xa Thiên hét lên một tiếng, thở mạnh một hơi, sau đó thu công.

- Đa tạ hai vị tiền bối, chuyện này Xa Thiên sẽ ghi nhớ mãi.

Xa Thiên hướng về phía ba người cung kính quỳ xuống.

- Xa Thiên cậu vừa mới đột phá, tìm một nơi hẻo lánh để gian gân cốt một chút, đánh thuận khí trong cơ thể.

Diệp Phàm nói Xa Thiên đi ra ngoài.

Bởi vì là ban ngày, sợ chạy quá nhanh làm mọi người sợ hãi, Tuyết Nha tự mình lái xe đưa Xa Thiên ra ngoài luyện quyền.

- Diệp Phàm tôi thấy, hay là cậu lập một môn phái. Tên gọi là Phái Diệp Phàm là được.

Lúc này Hồng Tà cười nói.

- Đúng rồi, cấp dưới của cậu không ít cao thủ. Ra ngoài cũng không kém gì so với Thanh Thành hoặc Nga Mi.

Lệ Vô Nhai cười nói.

- Vậy hai vị tiền bối là trưởng lão của phái Diệp Phàm là được.

Diệp Phàm đùa.

- Hai ông lão tàn phế chúng tôi làm trưởng lão của môn phái chính là làm mặt mặt cậu, không ổn.

Hồng Tà không ngờ sĩ diện.

- Hai vị tiền bối tạm thời không đi lại thôi, hai ông cũng có thể dùng nội khí để đánh.

Một khi tôi tìm được vật liệu có thể luyện thành chân giả là có thể hành tẩu.

Diệp Phàm nói,

- Đúng rồi, chính là phương pháp luyện vật kia.

Chỉ là bản lĩnh của tôi còn chưa đủ, nếu không đất đỏ cũng có thể luyện thành thứ khỏe mạnh hơn hợp kim. Chân giả làm ra bằng phương pháp luyện vật không phải lợi hại hơn sao?

Hơn nữa, tôi còn có một giấc mơ lớn, nểu người xưa có thể chế tạo ra người giống như thật, vậy chỉ cần chúng ta nắm được kỹ thuật là được.

Tạo ra cho hai vị tiền bối đôi chân cũng không phải là giấc mơ.

- Việc này quan trọng là công lực, ít nhất cũng phải cảnh giới niệm Thoát thần cảnh hoặc niệm khí mới có thể làm được. Mục tiêu này đối với chúng ta mà nói rất xa xôi.

Hồng Tà có chút buồn bực.

- không hẳn thế, ông xem tốc độ đột phá của Diệp Phàm, chúng ta thúc ngựa cũng khó vượt qua. Cho nên, có lẽ trong năm đến mười nằm, Diệp Phàm thực sự có thể đột phá đến giai đoạn niệm khí.

Chúng ta vẫn có thể hi vọng. Vị trí trưởng lão của môn phái Diệp Phàm Lệ Vô Nhai tôi sẽ làm. Chẳng qua chỉ sợ đến lúc môn phái nhiều cao thủ, hai lão già chúng tôi không còn vị trí.

Lệ Vô Nhai nói.

- Ha ha ha, lão Lệ, ông nói vậy khác nào diệt uy phong của chính mình. Chúng ta tài kém cũng là cao thủ tiên thiên đại viên mãn.

Hiện tại có mấy người trên thế giới được như chúng ta. Giai đoạn niệm khí hình như đến hiện giờ không còn ai sống sót.

Không tính những hồn khí còn tồn tại. Hơn nữa, dù là thế thì người xưa có mấy người còn sống được.

Hồng Tà đột nhiên hào hùng, khí phách cười nói.

- Hai vị tiền bối, tôi luôn luôn nghĩ, tôi hiện giờ đã có thể ngưng tụ nước thành vật. Vậy nên hai vị tiền bối chắc chắn có thể. Cho nên, tôi nghĩ, có thể ngưng tụ nước thành chân giả, như vậy thì tiện cho hai ông tự vận động, tùy ý của hai ông.

Diệp Phàm nói.

- Đương nhiên có thể ngưng tụ nước thành vật, nhưng, việc này hao tốn lượng nội khí quá lớn. Cậu cũng biết, trong đánh nhau tạm thời dùng còn được.

Nhưng trang bị cho bọn tôi thì thường xuyên phải dùng, hơn nữa, khi ngủ vẫn phải tồn tại.

Đây chính là nội khí cuồn cuộn đưa vào mới có thể giữ được. Đây đối với chúng ta căn bản là không thực tế.

Trừ phi là đến cảnh giới của Đán Phi Tử, có thể chuyên giao nội khí.

Nhưng, tôi cảm thấy mặc dù là tình trạng này thì vẫn mệt chết người. Không bằng có thể tìm được vật liệu đặc thù dùng phương pháp luyện vật thì hiệu quả vẫn tốt hơn.

Bình thường cũng không cần chúng ta tốn sức có phải không?

Lệ Vô Nhai lắc đầu.

- Tạm thời gặp nguy hiểm vẫn có thể dùng, ví dụ như Diệp Phàm cần trợ giúp chúng ta theo ra ngoài.

Nếu gặp một cao thủ tấn công chúng ta có thể ngưng tụ nước thành chân để chiến đấu vẫn được, tốt hơn trên lưng thằng nhóc Xa Thiên kia.

Chân kia chính là chân của nó, sử dụng không tiện.

Hồng Tà nói, thật sự động tâm.

- Nếu hai vị tiền bối không đủ nội khí cũng không cần làm như vậy có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, một dòng suối nhỏ làm sao so được với sông lớn. Nếu trong cơ thể chúng ta có một dòng sông lớn, dù là dùng một ít cũng không sao.

Nhưng hiện giờ trong cơ thể chúng ta chỉ là một dòng suối nhỏ, dùng một chút để ngưng tụ chân giả thì không phải chỉ có thể thừa một chút sao.

Hơn nữa, trong chiến đầu, phải phân ra ba phần khí lực đi ngưng tụ chân giả, trên thực tế công lực sẽ yếu đi một ít.

Nếu gặp cao thủ đồng cấp với chúng ta chúng ta sẽ bại.

Lệ Vô Nhai nói.

- Tôi có cách tăng nội khí dự trữ của hai vị tiền bối.

Diệp Phàm thản nhiên cười thần bí.

- Cậu có cách, không thể nào. Đan điền chúng ta lớn như vậy cảm giác đã muốn bão hòa.

Nếu trữ thêm sẽ giảm chất lượng nội khí. Một khi thành công chính là cao thủ niệm khí. Dù là muốn đột phá đến giai đoạn niệm khí nhưng quá khó khăn.

Về mặt tinh thần chúng tôi cũng không đạt được. Vả lại, sau nhiều năm như vậy, cơ thể chúng tôi bị tổn thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Không đủ sức đánh vào giai đoạn niệm khí. Hai mươi năm sau có thể hay không cũng khó nói.

Hồng Tà lắc đầu.

- Không cần phiền toái như vậy, tôi có một cách gọi là Cửu cung niệm hồn thuật…

Diệp Phàm nói qua cách này một lần.

- Tên này đúng thật là thiên tài, không ngờ có thể nghĩ ra một cách như vậy. Chín đan điền, vậy lượng nội khí trữ chẳng phải tăng lên chín lần sao.

Hơn nữa, đối với việc đột phá đến giai đoạn niệm khí gia tăng thêm rất nhiều thực lực. Bởi vì nội khí sung túc.

Rất nhiều cao thủ không thể đột phá vì nội khí không đủ.

Hồng Tà thiếu chút nữa kêu lên.

- Nhưng hai vị tiền bối, cách này cần nam nữ phối hợp mới hiệu quả.

Diệp Phàm vừa nói xong Hồng Tà thiếu chút nữa bị nghẹn, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Ha ha ha, lão Tà, nếu không bảo Diệp Phàm thu xếp cho ông một người.

Lệ Vô Nhai cười.

- Nghĩ đến phụ nữ, thật phiền toái.

Hồng Tà hừ nói.

- Tôi thấy, tiền bối, có thể lo lắng. Tiu nói phụ nữ thích hợp với tiền bối không nhiều, hơn nữa cũng phải là người có bản lĩnh. Nhưng, chỉ cần đi tìm, chắc chắn là có. Nhưng, tiền bối có thể luyện trước, luôn có chút hiệu quả có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Phụ nữ, phiền toái…

Hồng Tà thở dài lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc