- 30%, hạ nữa tôi không đến đâu.
Khẩu khí của Mai Phán Nhi tỏ rõ sự cứng rắn.
- Được rồi, 35%. Em dám không đồng ý thì em biết sự lợi của anh rồi đấy, cứ như thế mà quyết định đi.
Diệp Phàm tỏ rõ khí phách.
- Anh cho rằng mình đang ở cuộc họp Thường vụ có phải không? Cứ như thế mà quyết định. Tôi thấy anh làm quan mãi thành ra hồ đồ rồi.
Mai Phán Nhi tức giận nói.
- Em không đồng ý?
Giọng của Diệp Phàm trầm xuống.
- Đồng ý còn chưa được sao? Tôi sợ anh rồi, Diệp đại quan nhân của tôi ạ. Chỉ biết ăn hiếp phụ nữ không quyền không thế chúng tôi thôi.
Mai Phán Nhi nói.
- Xin lỗi, tuy nhiên, bọn em có thể tới trong vòng hai, ba ngày nữa được không? Bên đài truyền hình tỉnh Tấn Lĩnh có làm một đoạn phim tuyên truyền, bọn em cần tư liệu gì thì anh sẽ bảo phóng viên Lan Trúc đưa cho bọn em.
Diệp Phàm hỏi.
- Lan Trúc, có phải là cô gái rất xinh đẹp không?
Không ngờ Mai Phán Nhi lại nhắc đến chuyện gì đó.
- Em lại nói cái này làm gì, cô ta xinh đẹp hay không thì liên quan gì đến anh nào.
Diệp Phàm hơi giận.
- Không xinh đẹp mà người ta lại cam tâm tình nguyện làm việc vì anh như thế, các người có phải đã có gì rồi không?
Mai Phán Nhi không sợ Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Không liên quan, lúc mới bắt đầu cô ấy còn ghét anh. Sau đó anh đã cứu cô ta ở trên vách đá, có lẽ là trả ơn nên mới giúp bọn anh tuyên truyền.
Diệp Phàm nói.
- Trả ơn à, lấy thân báo đáp là được rồi.
Mai Phán Nhi ẩn dụ nói.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Em lại thế rồi.
Diệp Phàm nói to.
- Được rồi, không nói nữa, ngày kia đến nhé.
Mai Phán Nhi nói.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm cùng với trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt đi thẳng đến khu Phong Châu.
khu Phong Châu có thể gọi là một Balliacủa Tấn Lĩnh. Nằm ở phía Tây Nam của tỉnh Tấn Lĩnh. Còn những thành phố phát triển của Tấn Lĩnh lại ở trung bộ và bắc bộ, vùng phía nam lại trái ngược. tương đối lạc hậu.
Đặc biệt là khu Phong Châu, là khu vực đứng cuối cùng ở tỉnh Tấn Lĩnh. Lạc hậu hơn so với Đồng Lĩnh cả chục năm.
Nhưng dân ở đây lại rất đông, hơn nữa địa bàn cũng không nhỏ. Chỉ có điều vì nguyên nhân địa lý không có khoáng sản nên khu vực này tương đối lạc hậu.
Bí thư tỉnh ủy La lần này cũng hạ quyết tâm vực Phong Châu dậy, thực ra trong lòng cũng đã chuẩn bị tâm lí được mất.
Phải biết rằng, muốn kéo một khu vực lớn với mấy triệu dân lên thì cũng tương đối không dễ dàng.
Dù có dốc toàn bộ tài lực của tỉnh Tấn Lĩnh cũng không thể một miếng mà béo ngay được. Nếu những khoản tiền này mà như muối bỏ biển thì La Khảm là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm bởi sự chỉ huy quyết định sai lầm.
Vì thế, về việc này, Lam Khảm Thành không thể coi thường. Đích thân phái tâm phúc của mình là Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vạn Đạt Thành đến phối hợp cùng với trợ lý chủ tịch tỉnh Diệp Phàm cống hiến chođại nghiệp đầu tư vào Phong Châu.
Mức độ hiện đại hóa trong nội thành Phong Châu rất thấp, những tòa nhà cao 10 tầng trở lên rất khó nhìn thấy. Đường phố cũng rất hẹp, hơn nữa, hàng quán hai bên đường xem ra không thể bì được với phía nam.
Toàn bộ Phong Châu nhìn tổng thểcũng chỉ ngang với một huyện thành nhỏ ở phía Nam. Đương nhiên địa bàn lại không phải nhỏ.
Sự tiếp đón của Bí thư địa ủy Thái Lượng được tổ chức rất long trọng, dẫn đầu Địa ủy và bộ máy Ủy ban nhân dân địa khu đứng ở bên ngoài tiếp đón. Khi xe của Diệp Phàm dừng lại, phát hiện Thái Lượng và Vạn Đạt Thành có vẻ như đang nói chuyện rất sôi nổi.
- Trợ lý Diệp, nhân dân Phong Châu đang trông mong ánh trăng, sớm đã ngóng trông anh đến rồi.
Thái Lượng mặt cười vui vẻ đưa tay ra bắt tay.
- Tôi cũng sớm muốn đến thăm phong cảnh ở Phong Châu, quả nhiên không tồi.
Diệp Phàm cười và đưa tay ra bắt tay Thái Lượng, sau đó dưới sự giới thiệu của Thái Lượng đã bắt tay với cả bộ máy thành ủy.
Xe chạy thẳng đến hội trường họp Địa ủy, các cán bộ cấp phó sở trở lên của địa khu Phong Châu đều tụ tập ở đây rồi.
- Trợ lý Diệp, mời anh lên trên ngồi.
Thái Lượng rất khách khí làm động tác mời.
- Như thế sao được, tôi và đồng chí Đạt Thành đều là đến để phối hợp với các anh triển khai công việc. Ở đây, anh là chủ, chúng tôi là khách.
Diệp Phàm cười nói từ chối.
- Trợ lý Diệp, anh và trưởng ban thư ký Vạn đều là lãnh đạo trên tỉnh xuống. Ngồi ở đây là đương nhiên rồi.
Thái Lượng vẫn kiên trì tỏ ra khách khí.
Diệp Phàm giả bộ khách khí một lát rồi không từ chối nữa ngồi lên trên. Bởi vì hôm nay thân phận của Diệp Phàm là trợ lý Chủ tịch tỉnh. Thái Lượng ngồi phải, Phó trưởng ban thư ký Vạn ngồi bên trái. Còn ngồi ở hai bên đều là ủy viên địa ủy Phong Châu.
- Chúng tôi hoan nghênh trợ lý Diệp phát biểu.
Trưởng ban thư ký địa ủy Phong Châu Khâu Hàm Tiếu vừa dứt lời thì lập tức một tràng pháo tay vang lên.
- Lần này xuống chủ yếu là được sự ủy quyền của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh xuống phối hợp với các đồng chí ở Phong Châu triển khai công việc, trọng tâm chính là đầu tư.
Các anh xem tôi như các đồng chí của Cục Xúc tiến tỉnh là được rồi. Tuy nhiên, các lãnh đạo tỉnh như Bí thư tỉnh ủy La, Chủ tịch tỉnh Tề, Chủ tịch tỉnh Điền đều hết sức quan tâm đến sự phát triển của Phong Châu.
Không phải nói là Phong Châu phát triển không tốt, việc này, trong lòng mọi người đều rõ,nó có liên quan đếnđịahình. Thái Lượng và các đồng chí đã làm rất tốt rồi.
Mà lần này lãnh đạo tỉnh quyết tâm rất lớn, các đồng chí ấy thực lòng muốn làm cho Phong Châu phát triển. Mà sự phát triển của Phong Châu lần này là xoay quanh con kênh Thiên Phong, lấy con kênh Thiên Phong làm trung tâm để hình thành một khu phát triển sinh thái.
Còn lần này tôi xuống cũng là vì sự phát triển phù hợp của con kênh Thiên Phong, coi đây là cơ hội tạo nên môi trường đầu tư ở xung quanh.
Theo tôi được biết, sản lượng da ở Phong Châu tương đối lớn. Tuy nhiên, sản lượng lớn không đồng nghĩa với lợi nhuận cao.
Kỹ thuật gia công vật liệu da của Phong Châu vẫn còn tương đối lạc hậu. Vì thế, lời thừa tôi không nói nhiều nữa. Sau đây tôi muốn nghe các đồng chí báo cáo về tình hình vật liệu da của Phong Châu.
Đương nhiên, có các phương diện hạng mục đầu tư tương đối quan trọng khác và tình hình biến đổi môi trường cũng có thể kết hợp báo cáo luôn trong đó.
Chúng ta cứ nói thoải mái, mục đích chính là hiến kế vì sự phát triển của Phong Châu.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, trợ lý Diệp nói là thực tế. Trước kia Phong Châu chúng tôi luôn cho rằng vật liệu da làm ăn rất tốt, là vùng dẫn đầu Tấn Lĩnh về vấn đề này.
Thực tế không như vậy, sản lượng của chúng tôi tuy là chiếm số lượng lớn, nhưng lợi nhuận sản sinh của nó lại không cao bằng người khác. Nguyên nhân vướng mắc trong đó là gì, nguyên nhân chính là công nghệ sản xuất lạc hậu, các hộ kinh doanh vật liệu da chưa hình thành một quy hoạch thống nhất, không đoàn kết, độc lập làm ăn.
Dẫn đến vật liệu da chưa thể hình thành một dây chuyền sản xuất kinh doanh có hiệu quả. Sức cạnh tranh trên thị trường bị hạ xuống rất thấp.
Sau đây Phó chuyên viên được phân công phụ trách đầu tư và vật liệu da đồng chí Lý Quải Minh sẽ báo cáo tình hình cụ thể.
Thái Lượng giới thiệu người tiếp theo phát biểu.
- Lần trước tôi đã liên lạc với trợ lý Diệp rồi, cũng đã phái chuyên gia đến Đồng Lĩnh báo cáo cơ bản với trợ lý Diệp rồi.
Ý của trợ lý Diệp là có thể đưa một người dẫn đầu đến được không, người này chính là Hoa Đông Thành của Hoa gia.
Vì thế, khi trưởng ban bí thư Khâu mang theo lời nhắn trở về tôi đã lập tức tổ chức nhân viên có liên quan cùng đi tiếp xúc với Hoa gia.
Chuyên viên Lý Phó nói đến đây chợt dừng lại một chút, sắc mặt có chút lúng túng, nghĩ một chút rồi nói:
- Ở đây, tôi muốn nói thật với trợ lý Diệp một chút.
Lần này, tuy chúng tôi đã bỏ công sức để tiếp xúc với Hoa gia, nhưng hiệu quả thực tế không hề tốt. Nói rõ một chút là chưa thuyết phục được Hoa Đông Thành. Việc này tôi chưa làm được, xin lãnh đạo phê bình.
- Hoa Đông Thành thể hiện thái độ thế nào?
Trưởng ban thư Ký Vạn hỏi.
- Không gật đầu, luôn từ chối. Chúng tôi cũng đã thuyết phục được một số người có thực lực của Hoa gia đi thuyết phục Hoa Đông Thành. Tuy nhiên, kết quả là càng ngày càng gay go.
Những người giúp chúng tôi đi thuyết phục đều phải trở về, hơn nữa Hoa Đông Thành hiển nhiên là tức giận. Sau đó có vài lần tôi đã đích thân đến. Ông ta cũng trốn tránh không gặp.
Nói ra tôi cũng rất buồn bực, không ngờ một Phó chủ tịch địa khu như tôi muốn đến gặp một dân thường mà còn phải cầu xin. Lẽ nào thói đời đã thay đổi hết cả rồi?
Sắc mặt của chuyên viên Lý tương đối khó nhìn.
- Nguyên nhân là gì? Các anh đã phân tích qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Nguyên nhân chúng tôi cũng đã phân tích rồi, hơn nữa, còn nghiên cứu qua nữa. Thứ nhất, tư tưởng của Hoa Đông Thành quá lạc hậu, tư tưởng của ông ta vẫn dừng lại ở giai đoạn noi theo việc kinh doanh của gia tộc.
Hơn nữa, ông ta cho rằng việc kinh doanh của Hoa gia luôn làm rất tốt, tuy không thể đại phú đại quý. Nhưng ở vùng Phong Châu chúng tôi ông ta làm cũng tương đối tốt.
Thực ra, đó là vấn đềcách nhìn. Thứ hai, có lẽ cho rằng, nếu để ông ta dẫn đầu, sợ là kỹ thuật xử lý vật liệu da của Hoa gia truyền ra ngoài, thế chẳng phải là sẽ mất đi "tuyệt chiêu" lớn nhất sao.
Đến khi đó Hoa gia không còn tuyệtchiêu lớn nhất nữa, vậy thì Hoa gia sẽ mất đi địa vị dẫn đầu về vật liệu da.
Thứ ba, có lẽ là Hoa Đông Thành luôn cho rằng mình chính là truyền nhân chính tông nhất về vật liệu da ở Phong Châu, không muốn hợp tác với người có kỹ thuật loang lổ kém, để tránh vấy bẩn đến kỹ thuật của tổ tiên.
Chuyên viên Lý nói.
- Bế quan tỏa cảng, tự coi mình là giỏi nhất. Tầm mắt của Hoa Đông Thành quá thiển cận, tư tưởng quá lạc hậu. Tất cả cái này tạo nên việc ông ta không muốn phát triển lớn hơn. Thực tế, ông ta còn có tư tưởng bằng lòng với những gì hiện có. Cái này là nguyên nhân lớn tạo nên kết quả này.
Lúc này, chuyên viên cơ quan địa ủy Lâm Cường nhìn Diệp Phàm nói.
- Nếu không thể thuyết phục được Hoa Đông Thành, muốn hệ thống lại vật liệu da ở Phong Châu thì thật là không thể. Ngoài ông ta ra thì tìm không ra đại biểu thứ hai có sức ảnh hưởng lớn như ông ta. Việc này, thật là khó giải quyết.
Thái Lượng cau mày nói.
- Không nắm được Hoa Đông Thành thì không được, lần này sự quật khởi của vật liệu da, có lẽ chính là cơ hội phát triển lớn của Phong Châu.
Việc làm ăn của vật liệu da liên quan đến rất nhiều ngành nghề khác, ví dụ như những ngành nghề có liên quan làm quần áo da, túi da, giầy da..., càng mở rộng ra càng lớn.
Hơn nữa, ngược lại, nếu vật liệu da của Phong Châu đi vào quỹ đạo, hình thành một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, có sức cạnh tranh trên thị trường mạnh, thì ngược lại cũng có thể thúc đẩy sự phát triển mạnh mẽ của ngành chăn nuôi gia súc nông thôn.
Nói về Phong Châu là vùng dựa vào nông nghiệp làm chính sẽ hình thành một tuần hoàn tốt. Cho nên không nắm được Hoa Đông Thành, là tình thế bắt buộc không thể không làm.
Các đồng chí, về cách nghĩ này, tôi cũng đã báo cáo với Bí thư La. Bí thư La cũng rất xem trọng, nếu không cũng không bảo tôi đến tập trung phối hợp với các anh triển khai công việc.
Vì thế, việc này nhất định phải làm được. Trước tiên cùng mọi người hiểu chuyện này. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của Pháp kinh doanh rất phát triển về vật liệu da, rất có sức ảnh hưởng.
Có lẽ không lâu nữa, bọn họ sẽ đến Phong Châu chúng ta một chuyến. Nếu có thể thuyết phục được họ đầu tư, mấy tỉ chắc không thành vấn đề.
Vấn đề mấu chốt là chúng ta phải tạo ra được thứ mà có thể thuyết phục được họ. Nếu không thì không giữ được khách đâu, tất cả sẽ chỉ là nói suông mà thôi.
Vì thế tôi mới muốn tập hợp ngành vật liệu da của Phong Châu thành một thị trường thống nhất, liên kết với nhau, sau khi người Pháp đến chúng ta mới có tư cách đàm phán.
Nếu không, dù bọn họ có thể đầu tư 1, 2 tủ xây dựng nhà máy, nhưng chúng ta sẽ trở nên phụ thuộc vào họ. Cứ như thế, kết quả dẫn đến chính là bọn sẽ lấy đi phần lớn lợi nhuận, còn chúng ta chỉ có thể có được một chút nước thừa canh cặn mà thôi.
Đây là kết cục mà Diệp Phàm tôi không hề mong muốn nhìn thấy, việc này cũng không có lợi đối với việc phát triển vật liệu da ở Phong Châu.
Bởi vì, điểm yếu của chúng ta đã bị người khác nắm được trong tay, yết hầu của chúng ta đã bị người khắc chặn lại, giãy giụa một chút cũng sẽ bị đau, nói gì đến việc phát triển?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.