QUAN THUẬT

Đại ca lợi hại a! Nếu như đại ca có thể đem tứ mỹ toàn bộ tới tay vậy thì đại phát rồi, có gia thế hùng hậu của bốn mỹ tương trợ, quân đội, chính giới, hắc bạch hai nhà đều có người, mũ quan của đại ca chẳng phải cứ thế tiến lên ầm ầm.

Lô Vỹ cười dâm đãng, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Chẳng qua bốn con mẫu đại trùng vây bắt một người nào thì chắc người đó cũng rất thảm, Triệu Tứ tiểu thư giống như chị cả, đại ca chắc là khó có thể hàng phục cô ấy rồi. Lan Điền Trúc cũng đầy gai. Diệp Khả Khả là con búp bê, từ phương diện quốc thuật thì nhà cô ấy sẽ tuyệt đối thích đại ca, đáng tiếc đại ca lại không thể nào ngược lại, dạng cưng chiều như vậy còn phải tấn công rất vất vả.

Diệp Phàm đang ngồi ở phòng làm việc Cổ Bảo Toàn tâm sự, Lô Vỹ cũng nói loạn một hồi. Dù sao y là nhân tài từ Phòng Điều tra Bộ Công an điều ra, hiểu rõ nội tình của Thủy Châu tứ mỹ, so với đại ca là cố vấn thượng tá tổ đặc cần còn lợi hại hơn nhiều.

- Đồng chí Diệp Phàm, sau khi hội nghị thường vụ thảo luận thông qua, vì tăng nhanh xúc tiến kinh tế huyện ta toàn diện hồi phục và phát triển mạnh, từ đó triển khai công tác.

Quyết định thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền. Thật ra thì cũng là một khu kinh tế thuộc huyện bao gồm sáu trấn hai xã ở phía nam Ngư Dương, theo thứ tự là thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn Quy Hồ, thị trấn Vũ Khê, thị trấn Giác Lâm, thị trấn Tà Nham. Cộng thêm xã Khê Khanh và xã Sài Mộc.

Trong khu thiết lập một hội quản ủy, anh chính là chủ nhiệm kiêm bí thư đầu tiên của Quản Ủy Hội, đảng ủy viên chia đều do sáu người đứng đầu từ sáu trấn hai xã.

Bọn họ theo thứ tự là Mâu Dũng, Liễu Chính, Phí Tiểu Nguyệt, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, Thái Đại Giang, Phí Quốc Tư, Triệu Đĩnh tám người, cộng thêm hai Phó Chủ nhiệm và anh sẽ là toàn bộ đảng ủy hội, cũng gần bằng thường vụ huyện.

Đảng ủy hội là cơ cấu trọng yếu của Quản Ủy Hội, hi vọng anh có thể sử dụng tốt đảng ủy khiến nó chân chính phát huy ra tác dụng trong yếu, tăng nhanh phát triển Khu kinh tế Lâm Tuyền, kéo các thị trấn, xã quanh Ngư Dương quật khởi.

Cổ Bảo Toàn nói một hồi làm Diệp Phàm lúc đầu thì vui mừng còn sau đó thì cười lạnh.

Hắn thầm nghĩ:

- Xem ra đầu tiên cho mình một củ cà rốt sau đó mới đánh một gậy. Bí thư của sáu trấn hai xã giống như là do mình quản lý, quyền lực không thể bảo là không lớn, chiếm nửa giang san Ngư Dương.

Tổng sản lượng kinh tế chắc chiếm tới sáu thành huyện Ngư Dương, quyền lực có lẽ cũng vượt qua đám Thường vụ Huyện ủy rồi.

Vì thần tài Vương Thiên Lượng, tiền vốn mà Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh bỏ ra không thể bảo là không lớn.

Chẳng qua sau đó chắc sẽ bảo mình phải lấy đại cục làm trọng, từ toàn bộ nghiệp lớn của huyện mà tha cho Vương Tiểu Ba một đường, cái gì mà hoãn thi hành hình phạt, đơn giản là bảo mình đừng làm loạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đồng chí Diệp Phàm, vị trí của sáu trấn hai xã ở Ngư Dương chúng ta là rất lớn, chiếm tới sáu thành sản lượng kinh tế huyện.

Kinh tế toàn huyện có thể tăng tốc hay không phải xem vào Chủ nhiệm Ban quản lý là anh, trọng trách trên vai rất lớn.

Lúc ấy Bí thư Cổ đã chỉ thị tôi đặc biệt làm ra kế hoạch này, trong thường vụ huyện cũng tranh cãi, rất nhiều thường vụ lo lắng anh còn trẻ có cầm nổi lá cờ lớn này hay khôg, đây cũng là chuyện liên quan đến kinh tế toàn bộ huyện phát triển mạnh, nếu không thành công sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ huyện.

Lúc ấy tôi và Bí thư chắc sẽ bị thành phố phê phán, mấy thường vụ Ngư Dương lo lắng cũng có lý do.

Chẳng qua Bí thư Cổ và tôi đều tin tưởng anh có được dũng khí để cầm lấy lá cờ phát triển kinh tế, phát huy đầy đủ tác dụng của sáu trấn hai xã, đẩy mạnh phát triển kinh tế của huyện lên một thời kỳ mới.

Ngư Dương không thể đợi thêm nữa, không thể lại đứng chót thành phố, vấn đề này đã tồn tại mấy năm không được giải quyết, huyện Hồng Tinh bên cạnh cũng đã mở ra con đường. Năm ngoái tại sao nguyên Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Trương vừa đến thành phố thì không ngóc đầu lên được cũng bởi vì kinh tế trong huyện tăng trưởng ở con số lẻ, còn huyện Hồng Tinh tăng trưởng bốn phần trăm, so với con số tám phần trăm của thành phố thì chưa thể gọi là nhiều.

, nhưng so với chúng ta thì đã có khoảng cách lớn. Hiện giờ huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hồng Tinh lại càng ca khúc khải hoàn, vừa đầu năm đã lôi về khoản đầu tư bốn ngàn vạn.

Tôi nghe nói Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông gần đây đã bí mật bàn bạc với thành phố Phúc Xuân, Tiếu Phi Thành chắc là tính toán xây dựng căn cứ dệt tơ ở đó.

Vì thế chuyện nhà máy dệt tơ thảm sợi lần này bọn họ ra điều kiện hà khắc như vậy, thậm chí có thể nói là khó tiếp nhận.

Thường vụ cũng thảo luận chuyện khuếch trương nhà máy, ra sức ủng hộ quyết định của Cục Chiêu thương. Chuyện nhà máy dệt trước mắt cứ giao cho Cục Chiêu thương và Ủy ban kinh tế thương mại huyện.

Bất kể thế nào cũng phải lưu được Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, thâm hụt tiền cũng có thể tiến hành, từ đại cục mà nói thì vẫn là thành công.

Vệ Sơ Tinh nói một tràng dài uyên thâm khiến đầu Diệp Phàm muốn nổ tung.

- Chủ tịch huyện Vệ, cho dù là đáp ứng điều kiện Tập đoàn Phi Vân thì chúng tôi cũng không có gì trong tay a. Đây chính là khoản tiền lớn ngàn vạn a! Đừng bảo là hai ngàn vạn mà hai trăm vạn cũng cầm không ra. Hiện giờ tôi quản lý chuyện xây dựng Khu kinh tế Lâm Tuyền, lại muốn xử lý chuyện nhà máy dệt tơ thảm sợi, không có cách phân thân a!

Diệp Phàm mượn cơ hội kêu khổ, đơn giản là muốn thêm quyền bổ nhiệm nhân sự.

Tuy nhiên khiến Diệp Phàm kỳ quái chính là Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh không hề nhắc tới chuyện Vương Tiểu Ba, chẳng lẽ là mình đoán sai, hai vị Huyện thái gia căn bản là không để ý thần tài Vương Thiên Lượng, chẳng qua Lô Vỹ bị phê bình mà nói tới

Lúc ấy Cổ Bảo Toàn nói Lô Vỹ xen vào chuyện người khác, ý là vụ án của Vương Tiểu Ba đã trình lên Viện Kiểm sát, cục công an đã hết chức trách.

Về phần huyện Viện Kiểm sát và pháp viện xử lý thế nào là chuyện của người ta. Anh lại cứ muốn thông qua cục công an thành phố bức cung hai viện, dường như là hơi có chút mượn chuyện làm loạn.

- Điều này thì không sao, anh là chỉ huy, mọi việc phải nhờ cấp dưới, nếu không chuyện gì cũng tự mình đi làm thì không ổn.

Anh phải thay đổi cách nghĩ, trước kia ở cơ sở thì mọi chuyện đều phải tự mình đi làm, hiện giờ không phải vậy. Anh là Phó Chủ tịch huyện rồi, còn phân quản sáu trấn hai xã, ngoài ra còn có Cục Chiêu thương, mảng khoa học kỹ thuật, Cục Tuyên giáo cho tới kho khu.

Chuyện chính của anh là chỉ huy tốt sáu trấn hai xã, xúc tiến bí thư Chủ tịch thị trấn khai triển tốt công tác, làm tốt chiêu thương và thu hút đầu tư.

Bởi vì Cục Chiêu thương vừa thành lập nên phải phối hợp làm tốt công tác xúc tiến đầu tư nhà máy, quản lý tốt sáu trấn hai xã, xúc tiến kinh tế phát triển mạnh.

Chuyện cụ thể do bọn họ làm, chỉ cần anh chỉ huy là được, mấu chốt là ý tưởng và chỉ dẫn phương pháp làm việc.

Làm một lãnh đạo, phải nhìn chung toàn cục, bố cục hợp lý, thu xếp điều chế thuộc hạ làm tốt công tác.

Không hiểu được vấn đề này thì cho dù anh mệt chết cũng không làm tròn chức trách, còn trách sao người ta không thông.

Lấy ví dụ như tôi và Chủ tịch huyện Vệ mà nói ba, phải nhìn toàn cục huyện lẫn chiếu cố những huyện xung quanh có ảnh hưởng.

Nếu như anh ngay cả sáu trấn hai xã cũng không thu xếp được thì làm sao sau này tiến lên nhìn toàn huyện, thậm chí cả thành phố.

Cổ Bảo Toàn lúc này giống như môt thầy giáo hướng dẫn cho con chim non Diệp Phàm

- Tôi cũng hiểu như vậy, nhưng trong tay không có người thì làm thế nào? Lấy ngay như Cục Chiêu thương mà nói, trước mắt chỉ có một Trịnh Lực Văn làm phó cục trưởng.

Tôi vốn định điều Phó Chánh văn phòng Cục Tuyên giáo Đinh Hương Muội đến Cục Chiêu thương nhậm chức Chánh văn phòng, chẳng qua vừa đưa đề nghị lên còn nói chủ nhiệm của Cục Chiêu là cấp Phó phòng, còn phải cần ban Tổ chức Huyện ủy lập hồ sơ khảo hạch phê chuẩn mới được.

Mấy người của Ban Tổ chức chắc hai vị Huyện thái gia đều rõ ràng, một chức vụ chưa qua nửa năm thì chắc chưa xong.

Đợi đến khi đó thì cơm canh đã nguội hết cả. Trong khi đó chức vụ Chánh văn phòng của Cục Chiêu thương tương đối trọng yếu, việc chiêu đãi khách trong cục rất nhiều, chuyện này mà làm chưa xong còn nói gì tới chiêu thương, nói gì thu hút đầu tư?

Diệp Phàm cũng nói thẳng.

Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đem trách nhiệm nặng như vậy áp cho mình, nếu như kinh tế sáu trấn hai xã không thể đi lên, Cục Chiêu thương hoạt động không hiệu quả thì Phó Chủ tịch huyện là hắn chắc là cũng đi đời, đến lúc đó chẳng phải lại về mấy cục hẻo lánh dưỡng già.

Vốn là vị trí này Diệp Phàm để lại cho Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền Phương Nghê Muội, tuy nhiên bây giờ Phương Nghê Muội đã đính hôn với Tạ Đoan, sao còn sợ không có chức vụ tốt.

Hơn nữa, nếu như chuyện mình can thiệp tới tai Tạ Cường thì sẽ không hay. Mấy ngày trước chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền Vương Nguyên Thành vì chọc vào mình mà mất chức, Tạ Đoan cũng vừa lấy được vị trí Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.

Phương Nghê Muội hiện giờ chắc đang ngắm nghía vị trí Chủ nhiệm Ban Đảng Chính chức. Chẳng qua Tạ Đoan nếu vì tị hiềm sẽ không bổ nhiệm Phương Nghê Muội.

Bởi vì Chủ nhiệm Ban Đảng Chính chính là Đại quản gia thị trấn, Chủ tịch thị trấn và chủ nhiệm ban Đảng – Chính là vợ chồng nhất định là có người nói ra nói vào.

Tuy nhiên Triệu Đoan hoàn toàn có thể thu xếp cho Phương Nghê Muội đến Liên hiệp Phụ nữ nhậm chức chủ nhiệm, một công đôi việc.

- Như vậy đi! Tôi cho anh quyền lực đặc thù, Cục Chiêu thương ngoại trừ chức Cục trưởng còn những chức phó và chủ nhiệm các ban bệ đều do anh toàn quyền chịu trách nhiệm xây dựng, cần điều người nào cứ nói.

Sau khi làm công văn đưa cho tôi ký rồi tới trực tiếp đưa Ban Tổ chức khảo hạch thông qua là được. Về phần Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng có điều chỉnh nhân sự sơ qua, còn phải bổ sung thêm vài Phó Chủ nhiệm mới được.

Phó Chủ nhiệm Thường vụ do đồng chí Trương Quốc Hoa từ thành phố xuống đảm nhiệm, một Phó Chủ nhiệm khác là Trợ lý Chủ tịch huyện Ngọc Xuân Thiền, còn một phó chủ nhiệm khác tôi để anh đề cử.

Tuy nhiên trong hội nghị thường vụ cũng đưa ra chỉ tiêu cho anh trong hai năm phải cho Khu kinh tế Lâm Tuyền tăng trưởng kinh tế năm phần trăm.

Tôi cũng biết áp lực của anh rất lớn, cũng không còn cách nào, áp lực của cán bộ toàn huyện đều lớn, chúng ta đều phải quyết tâm.

Đến lúc đó kinh tế không thể đi lên thì mất mũ quan chắc cũng không chỉ có tôi và Chủ tịch huyện Vệ mà có lẽ là toàn bộ thành viên Ngư Dương

Cổ Bảo Toàn lần này lại vất ra mấy gậy cho đồng chí Diệp Phàm hưởng thụ.

Bình luận

Truyện đang đọc