QUAN THUẬT

- Vậy thì mời pháp sư đến, phái Võ Đang chúng tôi có đạo sĩ chuyên đi trừ tà.

Trương Thiên Lâm nói.

- Những người đó đều là lừa đảo, không cần phải gọi đến đây. Việc này, ngươi biết, ta biết, mọi người cũng biết.

Diệp Phàm nói.

- Ừm, đúng là như thế.

Trương Thiên Lâm đành phải thừa nhận, nhìn Diệp Phàm,

- Vậy thì phải làm thế nào?

- Hôm qua đến Ảnh Lâu, ta phát hiện bức tượng Tam Hóa đại sư phía trước Ảnh Lâu rất có uy thế. Nhiều năm như vậy lại thêm hương hỏa, còn có các đệ tử, con cháu phái Võ Đang lễ bái, toàn thân ông ta tràn đầy chính khí, chi bằng chuyển bức tượng đó đến, có lẽ có thể trấn áp được tà khí ở đây.

Diệp Phàm nói.

- Việc này làm sao mà được, đó là bức tượng của tổ tiên. Tuy chỉ là một bức tượng nhưng không thể tùy tiện di dời. Đó là phạm vào đại kỵ của môn phái.

Triệu Thanh Thanh nói.

- Đúng vậy, muốn di dời dù là nhỏ nhất cũng phải được sự đồng ý của Hội nghị các trưởng lão, còn phải tổ chức một nghi thức long trọng mới được. Nếu không, dù là chưởng môn cũng không có quyền động đến ông ấy.

Lưu trưởng lão gật đầu nói.

- Các người đồng ý di chuyển không?

Diệp Phàm chằm chằm nhìn Lưu trương lão và Triệu trưởng lão, tuy nhiên, bọn họ không lên tiếng, Diệp Phàm “hừ” nói,

- Việc này đều là vì việc chữa bệnh cho Trương chưởng môn.

Nếu những trưởng lão như các người một chút tấm lòng cũng không có, thì làm sao có thể bảo vệ duy trì môn phái lâu dài được? Có những việc, có thể biến hóa đi mà.

Chỉ là di chuyển để dùng, nhờ hào quang của đại sư trấn áp tà khí mà thôi. Khi đã dùng xong thì mời trở về, giữ nguyên hiện trạng thì có gì mà không được.

Nếu chưởng môn bệnh mà ngã xuống, bây giờ Vô Trần đại sư không ở đây, còn đại sư huynh, tứ sư huynh của các người đều đã vào tù, vậy thì phái Võ Đang do ai chủ trì?

Nói trắng ra thì những người ngoan cố không thay đổi tư tưởng như các người đã hại phái Võ Đang.

- Thế thì… nhẹ nhàng di chuyển thì được.

Lưu trưởng lão bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm đành phải gật đầu nói, Triệu Thanh Thanh cũng gật đầu.

- Các người thì sao?

Diệp Phàm hỏi mấy trưởng lão Chu Thông, mấy trưởng lão dưới ánh mắt sáng quắc của Diệp Phàm, nghĩ tới chỉ mấy quyền cước của hắn mà đã khiến cho Tông Thành Sơn thập nhị đẳng bay đi rất xa giống như là đang đá bóng vậy, đến cả đại sư huynh Bán tiên thiên cũng không chịu nổi mấy quyền của người ta.

Nếu động đến lông của hắn thì người ta sẽ cứng rắn, thế thì mấy người mình cũng biến thành bao cát thịt mất.

Hơn nữa, hắn còn có lệnh bài chưởng môn của Trương Vô Trần. Dù có ngoan cố cũng phải phục tùng. Đến khi đó nếu thực sự bị đánh thì ngay cả chỗ ngồi để khiếu nại chẳng còn.

Phái Võ Đang ai có thể làm gì được hắn, Vô Trần sư huynh nhất định sẽ không quản việc này. Vì thế, “hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt”, những người này đều có thể làm trưởng lão, đó đều là những tên giảo hoạt.

Cuối cùng, tất cả đều đã gật đầu.

Trương Thiên Lâm dẫn người quay về, may là bức tượng Tám Hóa đại sư chỉ là khắc dựa theo tỷ lệ của người thật.

Tuy nặng đến 5 tấn nhưng đối với những trưởng lão thập nhất đẳng thì chẳng là gì cả.

Những vị trưởng lão cũng có đã cách để tránh cho mọi người biết. Đã lấy một mảnh vải che hết lại, sau đó nói dối là Ảnh Lâu dang phải duy tu.

Cứ như thế, bức tượng của Tam Hóa Đại sư được chuyển ra khỏi Võ Đang mà thần không biết quỷ không hay. Đương nhiên, là cũng thừa dịp đêm trăng không thanh gió không mát để di chuyển.

- Lũ bất hiếu này. Ôi…chưởng môn không ra chưởng môn, trưởng lão không ra trưởng lão, phái Võ Đang, lẽ nào…

Triệu Thanh Thanh không nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ trong Tàng Thư Các.

Sau khi thắp hương đã đưa tượng của Tam Hóa đại sư ra.

Diệp Phàm lúc này mới nhìn kỹ và sờ vào bức tượng, phát hiện dường như không chỉ được chế tạo từ đồng mà còn có những thứ đặc biệt bên trong nữa.

Nếu không thì một chút Hồn Khí của Tam Hóa đại sư không thể giữ lại ở trong đó được. Đồng không phải là một nơi tốt để lưu giữ Hồn Khí, thứ như quả Ô Vân Lạc Cơ mới là chất liệu tốt.

- Tiểu tử ngươi đang làm trò gì thế?

Giọng nói của Tam Hoá Đại sư tức giận hỏi.

- Chẳng phải đã nói với ngươi rồi, đừng có quấy rầy ta, ngươi cứ quấy rầy thế này vài lần thì một chút Hồn Khí còn lại của ta cũng sắp hết mất rồi.

- Đại sư nhìn xem phía trước, chẳng phải là có người ở đó đang thi triển kỹ thuật giống với Thái Cực Phong Giới của các ông hay sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không thể nào đâu, dù là ở thời đại đó của bọn ta thì kỹ thuật này cũng tương đối khó thực hiện, huống chi là xã hội hiện đại, tìm ở đâu ra cao thủ Thoát Thần Cảnh?

Tam Hoá vẫn không tin.

Tuy nhiên, chỉ một phút sau. Tam Hoá rất ngạc nhiên. Nói:

- Đúng là giống với pháp môn Phong Giới. Ai đã làm?

- Tôi đâu có biết, ngay cả tầng của Phong Giới tôi cũng nhìn không rõ. Chỉ là cảm thấy hình như có một thứ giống như đám mây đang che phía trước sườn núi đá.

Hơn nữa rất mờ ảo. Về cơ bản chính là một cảm giác. Nếu như chưa học Phong giới thuật thì căn bản tôi cũng không dám tin có thứ này.

Diệp Phàm nói,

- Nếu không cũng chẳng quấy rầy ông có phải không nào?

- Thuật Phong giới không sai, nếu công lực của ngươi cao dùng mắt có thể nhìn thấy đó là một đám mây.

Tuy nhiên, hình thức thể hiện cũng rất đa dạng. Nhưng ta vừa nhìn là có thể thấy được.

Loại thuật Phong giới này không hề cao minh. Hơn nữa, không phải là người hiện đại tạo ra, có lẽ cũng là cao thủ cổ đại tạo ra.

Tam Hoá nói.

- Cao thủ cổ đại làm, làm sao có thể bảo tồn đến tận bây giờ?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Ngươi đúng là ngốc, ngươi nói xem ta đã chết từ 3000 năm trước rồi, làm sao còn có thể có linh hồn nội công bảo tồn cho đến bây giờ.

Nếu bây giờ ta còn có thể nói chuyện với ngươi, vậy vì sao Phong Giới Thuật dùng nội công để thi triển lại không thể bảo tồn đến bây giờ.

Nhất định là có thứ đặc biệt nào đó có thể bảo tồn những thứ này. Hơn nữa, còn có cách khởi động, vừa khởi động người bên ngoài có thể vào cũng có thể ra.

Lẽ nào thứ khiến cho Thiên Lâm trúng độc chính là đang nằm ở trong đó?

Tam Hoá dường như cũng có hứng thú.

- Thuật Phong Giới này đúng là thứ tốt, có thể bảo tồn mấy nghìn năm liền. Việc này dường như có chút giống như là tấm màn chụp lên bên ngoài mà thôi, chỉ là người ta không nhìn thấy tấm màn này.

Mà chỉ có cao thủ mới có thể cảm nhận được. Còn về con giun kia, có lẽ ở bên trong mà thôi. Đây chỉ là điểm nghi ngờ mà chúng ta phát hiện ra mà thôi.

Đúng rồi, tiền bối, con giun to đó là giun thật hay sao? Hình như có gì đó không như giun bình thường, trên thân con giun không thể có lông được.

Mà trên thân con run đó lại có lông giống như con rết. Chẳng lẽ là con giun biến chủng hay sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên không phải là giun, nhưng lại là giun.

Tam Hoá cười nói.

- Đại sư, tôi đã làm cho ông trở nên không còn minh mẫn nữa hả, thế nào là phải mà lại không phải?

Diệp Phàm hỏi.

- Tên đầy đủ của thứ này là Cửu U Ngô Công Khâu, là một loại tạp chủng lai tạp giữa loại giun đặc biệt với loại rết có độc tính đặc biệt mạnh ở dưới lòng đất rất sâu.

Cũng có người gọi nó là Hỗn Mao Ngô Công Khâu. Tuy nhiên, người gọi nó là Cửu U Ngô Công Khâu thì nhiều hơn. Thứ này sau khi được lai tạp thì đầu nó có thể to đến mức khiến cậu phải sợ hãi.

Hơn nữa, bình thường thì không thích sống ở trên mặt đất. Cho nên, trên mặt đất rất khó nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng thường sinh sống ở dưới lòng đất ở độ sâu hơn 100 mét.

Giống như là loại trường trùng đến từ Cửu U địa phủ, cho nên, mọi người gọi chúng là Cửu U Ngô Công Khâu. Sức tấn công rất mạnh, thứ to như thế một miếng có thể nuốt gọn một cao thủ thập nhất đẳng.

Còn nói nếu cứ để nó quấn lấy thì ngay cả cao thủ Tiên thiên thậm chí Niệm Khí Giai, Hồn Ly Giai cũng khó mà thoát thân.

Đương nhiên, ta nói chính là vua của Cửu U Ngô Công Khâu, uy lực của con nhỏ còn bình thường thì nhiều lắm cũng chỉ có thể tiêu diệt được cao thủ tầm thập đẳng thôi.

Chỉ là thứ này thực sự là rất hiếm thấy, cho nên dù là lợi hại, nhưng nó cũng chẳng có nhiều người sợ chúng. Bởi vì căn bản không nhìn thấy chúng.

Tam Hoá nói.

- Theo như Trương chưởng môn nói nó ở trong quan tài rất to, đầu của nó to phải bằng cái xô đựng nước. Uy lực của loại Cửu U Ngô Công Khâu này thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, ta cũng chưa từng đấu với chúng. Có điều cái đầu rất to ta nói rất đáng sợ.

Nói thế này đi, thân người chúng to đến khi cuộn lại có thể to như một ngọn núi nhỏ. Rõ ràng con trong quan tài chắc không to như thế.

Ta nghi ngờ bên trong liệu có phải là một cái ổ của độc giáo. Bên trong nuôi dưỡng toàn là độc vật.

Tam Hoá đại sư nói.

- Nếu triệt để giải được độc trên người của Trương chưởng môn thì phải phá được Phong giới này. Việc này, tiền bối, sao ông không dạy cho tôi làm thế nào để phá nó?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, chỉ cần công lực của ngươi đủ, nhiều lần tấn công thì đương nhiên có thể phá được nói, dĩ nhiên phải xem Phong Giới này do mấy người hợp sức tạo nên.

Nếu giống bảy người Thái Cực Thất Đạo bọn ta cùng tạo nên thì một mình ngươi muốn phá thì có tấn công đến 10 năm có lẽ cũng khó.

Nếu là do một mình ta tạo nên, công lực chúng ta tương đối thì ngươi cần khoảng 1 tháng chắc có thể sẽ phá được nó.

Tam Hoá cười nói.

- Còn nói cái quái gì nữa, dựa vào tiểu thân thủ Tiên Thiên của tôi, làm thế nào để có thể đánh phá được Phong Giới lớn như thế mà chỉ có cao thủ Thoát Thần Cảnh mới có thể tạo nên được. Nhìn là biết chính là do cao thủ Thoát Thần Cảnh tạo nên, nếu là Niệm Khí Giai làm thì có lẽ có thể che chụp được một người thì đã là không tồi rồi phải không?

Diệp Phàm tức giận nói.

- Nào nào nào, ta mượn chút lực để nhìn tình trạng thực tế của Phong Giới này cho ngươi.

Tam Hoá đại sư đột nhiên nói,

- Trợn mắt thi triển phóng nội công ra ngoài.

Diệp Phàm cũng làm theo, cảm thấy có luồng sức mạnh truyền đến mắt. Không lâu sau, cảm giác rất mơ hồ của Phong Giới lập tức đã nhìn rất rõ.

Nó đúng là một đám mây, tổng thể giống như một cái lò điện hạt nhân chụp lên. Còn đám mây chụp của tầng Phong Giới giống như có màu của cây Ma Hoàng.

Diệp Phàm thử đi theo hướng ánh mắt nhìn thấy. nhưng khi vừa đến trước nó thì rẽ, vòng đi.

- Chuyện gì thế, rõ ràng tôi nhìn thấy nó rồi, sao vừa đi đến lại nhiễu đi.

Diệp Phàm sợ hãi.

- Chẳng phải đã nói với ngươi rồi, đây là chỗ kỳ diệu của Phong Giới. Nếu không, để cho người bình thường đụng phải Phong Giới lại chẳng phát hiện ra Phong Giới, thế chẳng phải cho là ở đây có ma quỷ hay sao.

Vì thế, Phong Giới sẽ tràn ra một vài thứ khiến ngươi tự quay vòng quanh Phong Giới rồi đi ra. Hơn nữa, ngươi sẽ không cho rằng mình đang đi đường vòng.

Dường như là vẫn đang đi thẳng tới.

Tam Hoá cười nói,

- Đương nhiên, khi công lực cao ngươi sẽ làm chủ được mình mà sẽ không rẽ vòng quanh nữa.

Phạm vi của Phong Giới này không lớn, chỉ khoảng 100 mét đổ lại. Có lẽ là một cao thủ tự mình tạo ra.

Hơn nữa, năm tháng đã lâu như vậy, chỉ cần cao thủ đỉnh cao của Niệm Khí Giới thì có thể trực tiếp phá nó.

- Đi đâu tìm? Lô Định Tông có được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hắn không được, hắn không phải là thể sống. Trên thực tế không thể phát huy được sức mạnh đỉnh cao của Niệm Khí Giới.

Tam Hoá nói.

Bình luận

Truyện đang đọc