- Còn có ai vào đây, anh thử nghĩ xem, người nào có tư cách gõ mình? Hừ.
Phí Ngọc tức giận.
- Chu Càn Dương! Chẳng lẽ là y, làm sao có thể? Y chính là Bí thư thị ủy.
Phí Mặc thiếu chút nữa hô to lên tiếng.
- Làm sao không thể nào. Hiện giờ hai thường vụ trong phái bản địa Ngư Dương đều không cùng cái nhìn với Chu Càn Dương.
Chuyện lần trước ở sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia chẳng phải cũng đã làm cho Ngọc Hoài Nhân gần đây trên hội nghị thường vụ im lặng đi nhiều.
Lần này không phải là đến phiên Phí gia chúng ta rồi, Ngọc gia chính là giết gà, nếu không Ủy ban Kỷ luật thành phố biết rất rõ ràng công ty Võ Thần là sản nghiệp gia tộc họ Phí ở Ngư Dương, làm sao không hề để lộ phong thanh mà đột nhiên đề xuất.
Hơn nữa trực tiếp liên hệ Viện Kiểm sát thành phố nói niêm phong chính là niêm phong. Theo lý thì phải nói trước một tiếng mới đúng. Tình huống phức tạp như vậy, xem ra Chu Càn Dương đã có cái nhìn đối với các thường vụ Ngư Dương.
Phí Ngọc nói vẻ lo lắng.
- Trong hồ lô của lão hồ ly Tào Anh Bồi rốt cuộc đang bán thuốc gì? Không phải là nghe nói y bất hòa với Chu Càn Dương sao, hơn nữa cũng mới tiền nhiệm không lâu, dưới mông còn ngồi chưa vững sẽ không chọc tới chúng ta. Nói không chừng quả thật là Chu Càn Dương bày mưu đặt kế, điều này lại có điểm không đúng, y đã không hòa hợp với Chu Càn Dương thì tại sao nghe Chu Càn Dương, chẳng lẽ là La Hạo Thông làm, có lẽ là người khác.
Phí Mặc ngưng trọng, cảm giác trong chuyện này càng nghĩ càng rối, từ huyện lại lên thành phố rồi lại đến khúc mắc giữa các thường vụ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- La Hạo Thông, có khả năng. Anh không thấy Tiếu gia cũng xui xẻo. Đương nhiên, chúng ta thọc chuyện của bọn họ chỉ là một ngòi dẫn thôi.
Nghe nói Tiếu gia gần đây có quan hệ khá chặt chẽ với Chu Càn Dương. Chẳng qua Tiếu gia tại thành phố trong thường vụ không có một ghế nào, chưa chắc làm La Hạo Thông đố kỵ, việc này thật sự là phức tạp, càng ngày càng rối loạn.
Không cần để ý tới cái gì khác, anh cứ động viên Vũ Vân ra đầu thú. Trên này em tìm cơ hội nói chuyện với Tào Anh Bồi.
Hơn nữa ở bên Ngư Dương anh phải tích cực dọn dẹp, đặc biệt là với lãnh đạo khu công nghiệp Quỷ Anh Than, là Diệp Phàm mà anh nói.
Nghe nói người này vẫn luôn đối phó với chúng ta, em xem chúng ta hay là cứ nhịn một chút, lùi một bước trời cao biển rộng, cứ giải quyết chuyện Vũ Vân rồi hãy nói!
Chỉ cần lãnh đạo chủ quản khu công nghiệp Quỷ Anh Than của Lâm Tuyền không đề cập khởi tố thì có thể bí mật giải quyết chuyện này, Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng không dậy nổi sóng gió gì.
Mấu chốt là anh nhất định phải dẹp yên được Diệp Phàm, nếu không hai bên kẹp vào, Ủy ban Kỷ luật thành phố muốn điều tra, Diệp Phàm muốn ồn ào thì Vũ Vân phiền rồi.
Phí Ngọc thở dài cúp điện thoại.
Cùng lúc, Tiếu Tuấn Thần cũng xám mặt điện cho chú út là Tiếu Chính Đông.
- Loạn cái gì?
Tiếu Chính Đông hỏi.
- Hướng Phi tiếp nhận công trình nhà giáo viên ở trường trung học Ngư Dương, thật ra tiền xây dựng là do anh học Tiếu Phi Thành, lúc ấy xây dựng kém nên chất lượng không đảm bảo. Lúc chiều có người của Viện Kiểm sát thành phố trực tiếp xuống, bảo là muốn niêm phong công ty Nhật Thăng của chúng ta.
Tiếu Tuấn Thần tương đối lo lắng.
- Vấn đề có lớn hay không?
Tiếu Chính Đông cũng hốt hoảng.
- Cũng không phải là vấn đề rất lớn, chẳng qua, bởi vì khu nhà giáo viên liên quan đến an toàn của học sinh an toàn nên chuyện không lớn cũng thành việc lớn. Đương nhiên, cháu hoài nghi sau lưng cũng có người nhân cơ hội để đả kích Tiếu gia.
Tiếu Tuấn Thần tức giận.
- Chưa đủ lớn? Tuấn Thần a Tuấn Thần, phòng học nếu như sập xuống có thể đè chết một đống học sinh. Cháu bảo vấn đề chưa đủ lớn, lớn đến trời ạ? Hiện giờ chỉ cần trường học chết một người thì lập tức sẽ ầm ĩ, thậm chí lên cả trung ương. Chuyện này không cần thương lượng, cần xây lại thì xây lại, cần bồi thường thì bồi thường, ai.
Tiếu Chính Đông thiếu chút thì văng tục, cảm giác việc này rất nghiêm trọng.
- Nếu xây lại thì tòa nhà này trị giá đến hơn 300 vạn. Chúng cháu lúc đầu cũng đã tính qua, nếu như tu bổ lại cũng vẫn có thể sử dụng, khoảng 70 vạn là có thể xong. Lúc chiều Vệ Sơ Tinh cũng nói chuyện với cháu, có ý bóng gió bảo Hướng Phi đầu thú.
Tiếu Tuấn Thần cũng cảm thấy sự việc nghiêm trọng.
Nhưng nếu muốn xây dựng lại cả tòa nhà này sẽ tốn tới 300 vạn, cảm thấy rất đau lòng. Tuy nói bốn đại gia tộc ở Ngư Dương cũng là hào phú một phương.
Nhưng lợi nhuận gia sản cũng không vượt quá 2000 vạn, thoáng cái đã mất đi 300 vạn, hơn nữa còn là tiền mặt, biết đâu kéo dài sẽ làm suy sụp cả công tý.
Tiếu Tuấn Thần lo lắng cũng là bình thường.
- Cho dù công ty suy sụp thì gầy dựng lại. Tuấn Thần, cháu dù gì cũng là Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy rồi, làm sao không có đầu óc như vậy. Nhân mạng của phòng học không đùa giỡn được, nếu quả thật sập xuống thì Tiếu gia ở Ngư Dương chắc sẽ xong rồi, chuyện này cần phân biệt nặng nhẹ.
Giọng Tiếu Chính Đông trở nên nghiêm khắc.
- Chuyện Hướng Phi làm sao bây giờ?
Tiếu Tuấn Thần không đành lòng, bởi vì Hướng Phi dù sao cũng là em rể mình, nếu như vì chuyện này mà ngồi tù thì phiền toái.
- Tự thú đi, bên thành phố để chú đi lo, bên Ngư Dương chúng cháu đi lo, chúng ta hai bút cùng vẽ để trừ họa! Chú nghĩ chỉ cần hoãn thi hành án là xong rồi.
Tiếu Chính Đông ra vẻ chắc chắn.
Sau đó còn dặn thêm:
- Tuấn Thần, cháu phải buông bỏ mới được, chuyện cần làm thì cứ làm, không phải do dự.
- Cháu hiểu rồi thưa chú, chỉ là có chút không đành lòng thôi. Tuy nhiên chuyện lần này là do ai làm, thật có chút quỷ dị?
Tiếu Tuấn Thần cũng thấy bực tức.
- Bất kể ai làm, biết đâu còn là chuyện tốt. Nếu không nếu phòng học đổ thì chúng ta hết cách. Chẳng qua đã là Ủy ban Kỷ luật thành phố gây ra thì nói rõ thành phố đã có một số người nhìn Tiếu gia chúng ta ở Ngư Dương không vừa mắt rồi, trong khoảng thời gian này càng phải cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cây lớn thì gió mạnh, những lời này cháu phải nhớ kỹ.
Tiếu Chính Đông tương đối quyết đoán.
- Ừ! Chẳng qua Phí gia ở Quỷ Anh Than cũng đã xảy ra chuyện, nếu chuyện này là chúng ta làm thì chuyện chúng ta là ai, khó có thể là Phí gia? Chẳng lẽ là chúng ta ngầm chơi nhau.
Tiếu Tuấn Thần cũng chỉ biết nghi ngờ
- Các cậu đấy, đồng thời gặp chuyện không may. Thật là một lũ ngu xuẩn, rốt cuộc là vì cái gì? Cứ như vậy thật ra khiến Ngọc gia và Tạ gia nhìn vào cười to, cũng làm cho một số người trên thành phố bắt được cơ hội hạ thủ, hoàn toàn thành con cờ người khác, ngu ngốc một đôi!
Tiếu Chính Đông giận mắng một câu.
- Ai, chắc Hướng Phi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, còn không phải là Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền làm cho loạn.
Huyện không phải là đặc biệt từ tổng tài chính Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền rút ra một ngàn vạn để cho công ty Ngư Dương chúng ta nhận thầu.
Hơn nữa, trong các công ty có thể sửa đường ở Ngư Dương thì chỉ có Nhật Thăng của Tiếu gia chúng ta và Vũ Thần của Phí gia. Một ngàn vạn có thể kiếm không ít màu mỡ, nếu như có thể nhận thầu thì có thể thu vào không ít hơn 300 vạn.
Cho nên, có lẽ là chúng ta chơi bọn họ rồi bọn họ phải đòn.
Tiếu Tuấn Thần bất đắc dĩ.
Diệp Phàm say, hoàn toàn mê say, cứ như vậy đi ngủ.
Nửa đêm tỉnh dậy thấy chị em họ Phạm cứ vậy ôm mình đi ngủ, chị gái ôm đầu, em gái ôm châm, miệng còn nói mơ ngọt ngào gì đó.
" Ai! Diệp Phàm này có tài đức gì có thể hưởng thụ chị em thuần khiết như hoa như nước này. Diệp Phàm tuyệt đối không thể hưởng thụ được như vậy, bỏ đi."Diệp Phàm yên lặng nói mấy câu rồi đứng lên lặng lẽ đi.
Sáng ngày hôm sau, công tác gọi thầu bắt đầu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, công ty Võ Thần của Phí gia và công ty Nhật Thăng của Tiếu gia đều không phái người tới, xem ra đã buông bỏ, 150 vạn đặt cọc đương nhiên chuyển vào sổ sách của khu kinh tế..
Thật ra thì công ty hai nhà cũng rất bất đắc dĩ, hiện giờ lo chuyện công trình hư hỏng vừa rồi còn chưa xong, sức đâu mà lo chuyện khoản tiền 150 vạn.
Đương nhiên, công ty hai nhà cũng đau lòng không dứt, chỉ là không thể làm gì, chỉ sợ nếu như đi đòi hỏi khoản tiền đặ cọc thì lại càng phiền toái.
Bởi vì vụ án của Ủy ban kiểm tra và Viện Kiểm sát vẫn còn tiếp tục, nếu như xử lý làm đánh tụt khả năng xây dựng công trình của hai công ty thì lớn chuyện.
Vất vả mãi mới có thể nhận được công trình cấp ba cấp bốn lại bị hạ về không, sau này chắc không nghĩ tới việc nhận công trình lớn.
Chỉ là công trình bên trong Ngư Dương cũng không có bao nhiêu màu mỡ, hơn nữa trải qua chuyện như vậy thì dù huyện có đầu tư, muốn đem công trình cho bọn họ cũng phải cân nhắc
Công trình Quỷ Anh Than, nguyên Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình bây giờ còn đang trong đại lao, chắc là lần này cộng thêm tội giám thị công trình Quỷ Anh Than bất lực, rõ ràng phạm vào tham ô, không làm tròn trách nhiệm.
Hoàng Hải Bình muốn thoát ra là tuyệt đối không thể, cộng thêm tội tham ô trước đó thì tử hình cũng là có thể, vụ án của y đã chấn nhiếp một số đầu sỏ.
Chuyện phát sinh từ việc xây phòng học của công ty Nhật Thăng Tiếu gia thì từ Hiệu trưởng, cho tới lãnh đạo chủ quản ngành giáo dục đều có trách nhiệm.
Rốt cuộc sẽ lòi ra bao quan viên vẫn chưa biết cụ thể, chỉ phải xem quyết tâm của Ủy ban Kỷ luật thành phố có thể hạ bao lớn.
Nếu như thuận gậy tre tra được, đoán chừng trong đó có thể dẫn ra một số cán bộ cấp Phó phòng hay không cũng khó nói, nhưng theo suy đoán thì cũng có vài chục quan viên muốn té ngựa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn này bởi vì vụ án của Tiếu gia và Phí gia mà hơn một ngàn quan viên Ngư Dương đều thấy sợ hãi. Chỉ sợ Tiếu gia, Phí gia gặp họa thì tiếp theo đó là mình.
Hơn nữa chủ yếu nhất chính là sợ chọc giận Diệp Phàm, chuyện Quỷ Anh Than Phí gia còn phải cầu hắn nên càng không dám lên tiếng.