QUAN THUẬT

Vương Nguyên Thành hiện giờ rất hối hận, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Đỗ Bằng thỉnh thoảng còn ở trước mặt y bực bội, nói là lúc trước mù quáng nghe theo y, nếu cứ một mực theo Diệp Phàm thì tiền đồ vô lượng a.

Cùng thời kỳ với Đỗ Bằng thì Đoàn Hải đã đề bạt lên cán bộ cấp Phó phòng đến kho khu nhậm chức chủ nhiệm, tuy nơi đó có vắng vẻ một chút nhưng dù gì cũng là một chủ nhiệm, nghe nói dầu đèn cũng không thiếu.

Trịnh Lực Văn thì càng không cần phải nói, vừa thăng lên đã là Phó cục trưởng Cục Chiêu thương, hiện giờ còn chưa có cục trưởng, chuyện trong cục là do một tay gã định đoạt.

Nghe nói sở trưởng Sở Công an thị trấn Lâm Tuyền Triệu Thiết Hải thăng lên Phó cục trưởng Cục Công an cũng là Diệp Phàm đề nghị.

Đúng thật là một người có khả năng, xứng đáng để người ta đi theo.

Hiện tại Đỗ Bằng chỉ có thể cay đắng âm thầm nuốt khổ vào bụng.

- Mạng tốt cái rắm! Sự do người làm. Lão Vương, chớ nhụt chí, chúng ta khi có cơ hội thì trả hết mọi uất ức.

Lưu Trì trong đi guốc vào bụng Vương Nguyên Thành, làm sao không hiểu tính toán của y.

- Có chút quái lạ! Phó Chủ tịch thành phố Lô thật giống như đặc biệt tới để tạo thế cho Diệp Phàm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cổ Bảo Toàn thầm hoảng sợ bởi vì lời của Lô Trần Thiên cũng quá lộ liễu.

Liên tưởng đến Lô Vỹ là cháu của Lô Trần Thiên cứ một mực đòi xử Vương Tiểu Ba theo pháp luật, Cổ Bảo Toàn cũng bình tâm trở lại, đoán là hai người có quan hệ, nếu không Lô Trần Thiên tuyệt sẽ không tạo thế như vậy cho Diệp Phàm.

- Tiểu tử này lợi hại nha! Lúc nào lại dính vào Lô Trần rồi.

Vệ Sơ Tinh cũng buồn bực.

Phí Mặc lại tức tối:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ ba vị lão đại thành phố rất chú ý đến họ Diệp này sao, chắc là không thể nào, có lẽ là Diệp Phàm vì bản đồ quy hoạch lôi khá nhiều khoản tiền làm cho ba vị lão đại cảm giác hắn lợi hại, là một cao thủ hoá duyên thôi.

Mấy vị đầu lĩnh trấn, xã của Ngư Dương cũng cảm thấy mờ mịt, hết thảy đều nhìn lại đồng chí Diệp Phàm, phân lượng của hắn trong lòng bọn họ tăng lên không ít.

Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà cũng rất khó coi, mắng thầm:

- Tiểu tử này quả thực chính là một cây hôi không nói nổi que kẹo, hình như mấy vị lãnh đạo thành phố đều chú ý đến hắn, nếu thật sự là vậy thì muốn triệt hạ nghe chừng khó khăn.

- Các vị lãnh đạo, các vị khách mời, các đồng chí ở Ngư Dương, các người mạnh giỏi. Hôm nay đứng ở nơi này, nói thật, trong lòng tôi vừa hưng phấn vừa thấp thỏm.

Hưng phấn là vì việc thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền biểu thị việc kinh tế Ngư Dương chúng ta bắt đầu bay lên, lãnh đạo cấp trên coi trọng, Phó Chủ tịch thành phố Lô đặc biệt dẫn một đoàn nghiên cứu xuống nói rõ thành phố cũng hạ quyết tâm trợ giúp Ngư Dương chúng ta thoát khỏi nghèo khó làm giàu.

Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đối với việc hồi phục kinh tế Ngư Dương cũng tràn đầy lòng tin. Quyết định loại bỏ tất cả nhân tố bất lợi, muốn tiền đưa tiền, muốn người cấp người, bật đèn xanh thiết lập Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Chẳng qua!

Hai vị Huyện thái gia đem trọng trách này để lên người tôi, đồng thời cũng đưa ra chỉ tiêu phát triển là Khu kinh tế Lâm Tuyền trong vòng hai năm phải từ năm phần trăm trở lên.

Tôi cũng biểu thị quyết tâm nếu không làm được như vậy thì về nhà bán hồng. Tôi nghĩ mỗi quần chúng, cán bộ của Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc chắn sẽ vì mục tiêu này mà phấn đấu. Mục tiêu chỉ là biểu tượng, mọi người cùng giàu lên mới là thật sự.

Cho nên, để thực hiện mục tiêu tôi nghĩ đầu tiên phải thực hiện bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn.

Nếu như có thể thực hiện mục tiêu này thì có thể thành lập một tiểu khu vực lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, toàn bộ đường xá thông thương sáu trấn hai xã. Có động mạch chủ, tôi tin tưởng kinh tế bay lên không còn là mơ ước. Nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền giàu có cũng không phải là giấc mơ.

Đương nhiên, mục tiêu này thực hiện cũng khó như lên trời, nhưng người Ngư Dương chúng ta không sợ, mọi người đều là hảo hán có thể lên trời.

Nói thật, nói những lời này tôi còn chưa nói với Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ câu thông, là người đầu tiên quyết định

Được Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cho không gian rộng lớn để phát triển, tôi đã quyết định dốc hết sức lực để làm.

Tôi tin Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ ủng hộ công tác của tôi, mới vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Lô nói tới bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, nghe ngài nói thì cũng có chút cao hứng, đã cao hứng khẳng định sẽ ủng hộ rồi

Hôm nay tôi lấy thân phận chủ nhiệm Ban quản lý và bí thư Đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền đề đạt yêu cầu với Phó Chủ tịch thành phố Lô mong thành phố ủng hộ viện binh cho Ngư Dương chúng ta, ủng hộ bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, tôi tiền trảm hậu tấu như vậy không biết các ngài có thể chi trì bao nhiêu?.

Diệp Phàm sau khi nói xong lập tức quay sang Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên chắp tay một cái, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Lô Trần Thiên.

Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều cảm thấy hơi hoảng hốt, vốn định ngăn lại nhưng lại khó có thể mở miệng.

Cả hai thầm nghĩ:

- Xong rồi! Tiểu Diệp a Tiểu Diệp, cậu chẳng phải là cưỡng éo Phó Chủ tịch thành phố Lô, cho dù là mặt ngoài đồng ý nhưng sau này sẽ có ấn tượng xấu. Hơn nữa… Ai

- Hừ! Tiểu tử này rất khí thế a! Trước mặt mấy ngàn người còn dám bức vua thoái vị, người ta đường đường là Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, xem ra cuộc đời Phó Chủ tịch huyện từ đây chấm dứt.

Phí Mặc và Chu Trường Hà lẫn trao đổi ánh mắt, lộ vẻ vui mừng.

Phần lớn cán bộ ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm, cũng rất hưng phấn để xem thường vụ Thị ủy Lô Trần Thiên như thế nào xuống đài.

- Ha ha ha, tiểu tử, muốn ép tôi có phải không?

Lô Trần Thiên cười sảng khoái.

, liếc mắt nhìn mọi người trên đài dưới đài còn đang sững sờ:

- Nói đi, cậu muốn tôi ủng hộ thế nào? Tuy nhiên nếu muốn tôi ủng hộ vậy cũng có điều kiện, bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền của cậu tôi cũng đã xem rồi.

Muốn đánh thông sáu trấn hai xã hình thành một vùng thống nhất với tiêu chuẩn đường công lộ thì ít nhất cũng phải có kinh phí 3000 vạn.

khoản tiền 3000 vạn trên tay ta cũng là một khoản tiền lớn, đối với cả Ngư Dương mà nói số lượng này cũng không nhỏ, ta giống như nghe nói tổng thu tài chính một năm của Ngư Dương không quá 4000 vạn.

Bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền của cậu muốn hoàn thành chắc sẽ phải hao tổn hết một năm thu nhập tài chính của huyện. Cho nên, trong mắt của tôi tạm thời là không thể nào thực hiện,có chút không thực tế.

Cơm ăn còn chưa đủ lấy đâu ra đến tiền sửa đường. Dĩ nhiên là tôi còn muốn nghe cậu nói về tính toán tìm nguồn tài chính của mình, tôi chỉ nghe thực tế thôi, những chỗ nào là báo cáo láo hay không thể thì thôi.

Lô Trần Thiên trên mặt tuy đang cười, nhưng ngôn từ tương đối sắc bén, những câu đưa ra đều trúng vào chỗ yếu hại. Nếu như Diệp Phàm không giải trình được tài chính vậy thì thật là mất mặt, sẽ lưu lại ấn tượng trong các quan viên ngồi đây là một kẻ bốc phét.

Nghe y vừa nói như vậy thì những cán bộ có mặt bất giác hít một hơi khí lạnh. Con số 3000 vạn là khá lớn, đối với Ngư Dương là con số trên trời, gần bắng thu nhập tài chính một năm.

Cho dù đối với một vài người tay nắm trọng quyền thành phố cũng có thể nói là một con số lớn.

Ánh mắt mọi người nhìn tập trung cả vào Diệp Phàm, xem hắn làm sao đáp lại.

Hiện trường chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là yên tĩnh!

Chỉ nghe thấy tiếng thở của mọi người.

- Ha ha ha, không có bản lĩnh sao dám lên Lương Sơn. Câu tục ngữ này tôi chắc mọi người đang ngồi đây chắc đều nghe cả rồi. Hôm nay, có lẽ….

Diệp Phàm nói tới đây thì dừng lại nhìn quanh một lát:

- Rất nhiều đồng nghiệp sẽ nói Diệp Phàm tôi càn rỡ. Cũng không còn cách nào, vì Ngư Dương, vì cuộc sống của mười mấy vạn quần chúng của Khu kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm tôi sẽ càn rỡ một lần rồi. Chủ tịch thành phố Lô, nếu như tôi có thể làm ra 2000 vạn tài chính thì thành phố tính toán ủng hộ bao nhiêu?

Diệp Phàm đấu khí dâng trào, nhìn vào Lô Trần Thiên, xem ra hình như là ngang bằng.

- Đồng chí Diệp Phàm, làm sao có thể nói lãnh đạo thành phố có thể làm ra bao nhiêu, đương nhiên là căn cứ tình hình thực tế mà định ra. Thành phố Mặc Hương không chỉ có một mình Ngư Dương, thành phố có chỗ khó xử của thành phố. Suy nghĩ của Chủ tịch thành phố Lô chính là toàn bộ thành phố, không phải chỉ ở trong cục bộ.

. Lúc này Cổ Bảo Toàn cảm thấy nếu không lên tiếng thì tình hìnhh có thể xấu đi nên nghiêm túc lên tiếng.

- Ha ha ha, Bí thư Cổ, không có chuyện gì, Chủ nhiệm Diệp. Lúc này tôi gọi chức danh của cậu. Đã là hạng mục lớn liên quan đến mấy ngàn vạn, chúng ta thận trọng một chút, nếu cậu có thể làm ra 2000 vạn tiền mặt thì tôi đại biểu thành phố cho 200 vạn ủng hộ bản đồ quy hoạch xây dựng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, nếu như cậu có thể làm ra nhiều hơn thì thành phố thì theo như tổng giá trị trợ cấp mười hai phần trăm, như thế nào đây?

Lô Trần Thiên cười nói.

- Thành!

Diệp Phàm gật đầu.

Nói xong hắn quay đầu nhìn Trịnh Lực Văn dưới đài hô:

- Phó cục trưởng Trịnh, mang thức ăn lên!

- Mang thức ăn lên!

Nghe Diệp Phàm kêu gào, mấy ngàn người toàn trường toàn bộ mù mịt, chẳng lẽ Chủ nhiệm Diệp chuẩn bị trên đài chủ tịch chiêu đãi khách nhân, sao chỉ nhìn thấy ở đây được một hàng dài bàn ghế.

Mười mấy hàng lãnh đạo ngồi trước đều là ghế dựa, còn các cán bộ cấp Phòng, cấp ban đều là ngồi ghế băng của trường trung học Ngư Dương.

Không có cái bàn làm sao ăn cơm, khó có thể bắt những lãnh đạo đứng ăn. Hơn nữa hiện trường còn có hai ba ngàn quần chúng từ sáu trấn hai xã chạy tới xem náo nhiệt, làm sao có thể chuẩn bị nhiều cơm ăn như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Ừ!

Trịnh Lực Văn dứt khoát đáp, không lâu sau có một điệu nhạc chầm chậm vang lên rồi có mấy cô gái ăn mặc y phục kiểu dân tộc chia làm ba hàng đi ra.

Tất cả đều dùng khay gỗ trang nhã, bên trên dùng khăn lụa đỏ che kín, cũng không biết bên trong đựng cái gì.

- Chẳng lẽ đây chính là khay đựng món ăn, có lẽ là không thể, chẳng lẽ Chủ nhiệm Diệp làm thịt rồng tổ yến rồi đấu giá sửa đường, vậy thì có thể được bao nhiêu tiền, quả thực là ngu ngốc.

Phần lớn những người ở hiện trường đều nghĩ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc