QUAN THUẬT

- Chúng tôi chỉ là một nơi nhỏ, thành phố Mặc Hương lớn như vậy, lãnh đạo thành phố làm sao để mắt đến chứ, anh Vu nói đùa rồi.

Diệp Phàm cười ha ha, khẽ nhúc nhích đầu, trong bụng hiểu Vu Kiến Thần muốn dẫn mình vào Quỷ Anh Than, chẳng qua Diệp Phàm không muốn rơi vào đó.

-Địa phương nhỏ, địa bàn của cậu không nhỏ đâu! Ngay cả báo tỉnh cũng bị kinh động.

Phí Ngọc cười nhạt, xen vào nói.

-Báo tỉnh, chuyện này là thế nào?

Vu Kiến Thần có vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Diệp Phàm.

-Tôi cũng không biết?

Diệp Phàm cũng ngạc nhiên, thật sự không biết Phí Ngọc nói vậy có ý gì, cho nên nhìn Phí Ngọc muốn nghe cô ta giải thích.

-Tiểu tử này, cậu còn muốn giả vờ hồ đồ với tôi có phải không?

Vu Kiến Thần cho rằng Diệp Phàm đang giả bộ mơ hồ, cười mắng.

-Em thật sự không biết mà anh Vu.

Diệp Phàm cứ lắc đầu, nhìn Phí Ngọc nói:

-Xin thư ký trưởng Phí nói giúp cho tôi, nếu không anh Vu thực sự trách tôi rồi. Nếu bị cục trưởng Cục Công An thành phố theo dõi cũng không phải là một chuyện tốt, mới nghĩ đến cả người đã nổi da gà rồi.

-Hừ!

Phí Ngọc hừ lạnh một tiếng, rõ ràng tỏ vẻ không vui rồi. Diệp Phàm càng khó hiểu, liếc mắt nhìn Phí Ngọc, không biết có chỗ nào chọc giận vị Thư ký trưởng này.

-Ha ha ha..Diệp lão đệ, cách xưng hô của cậu có vấn đề rồi, mới vừa rồi còn gọi là chị Phí, thoáng cái đã biến thành thư ký trưởng Phí, có phải đang chơi đùa hay không. Phạt! phạt ba chén.

Vu Kiến Thần cười khan nói.

Tuy nhiên, từ thái độ tự nhiên của Vu Kiến Thần đối với Phí Ngọc, Diệp Phàm rất là nghi ngờ, không biết Vu Kiến Thần và Phí Ngọc có quan hệ gì, nói hai người có quan hệ tình yêu nam nữ có vẻ không giống.

-Xin lỗi chị Phí, lời vừa nói ra lại bị uy tín của lãnh đạo hù dọa, cho nên trong người vẫn còn chút sợ hãi. Dù sao chị là thường ủy, em không sợ hãi lãnh đạo sao được. Rượu này em xin uống ba chén trước.

Diệp Phàm vội vàng giải thích một phen rồi uống ba chén.

Phí Ngọc đương nhiên biết tiểu tử này đang giả bộ hồ đồ với mình, chẳng qua cô ta cũng không bóc trần, thần sắc trên mặt lại hòa hoãn một chút, mỉm cười nói:

-Vậy thì gọi nhiều mấy tiếng, sau này sẽ thành thói quen.

Phí Ngọc mới vừa cười xong lời nói xoay chuyển, thu lại nụ cười, vẻ mặt đứng đắn, nói:

-Chú Phàm, chú đã gọi tôi một tiếng chị Phí, tôi cũng sẽ gọi chú một tiếng chú Phàm, hôm nay chị gái này mặt dày muốn đến thương lượng với chú.

-Chị Phí xin cứ nói.

Diệp Phàm giả bộ thật tình lắng nghe.

-Chú là người quản lý trực tiếp Quỷ Anh Than có phải không?

Phí Ngọc tiếp cận chủ đề. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Đúng vậy.

Diệp Phàm trả lời dứt khoát, hắn biết có muốn đẩy tới người khác cũng đẩy không được.

-Vậy thì tốt. Ài, đứa cháu Vũ Vân của chị có chút không ra hồn, nhất thời sơ suất. Sau khi tiếp nhận công trình san bằng nền đất Quỷ Anh Than bởi vì quá sức vui mừng, buông tay không để ý, dẫn đến công trình xuất hiện sơ sót lớn. Hiện tại Ủy ban kiểm tra và Viện Kiểm sát thành phố đang điều tra chuyện này, chị tin chú Phàm cũng biết rõ chuyện này.

Phí Ngọc cuối cùng cũng phun ra mục đích tối nay.

Tuy nhiên lời nói thốt ra từ miệng Phí Ngọc, Phí Vũ Vân trái lại biến thành người không có trách nhiệm gì cả, đây chỉ là chuyện bọn thủ hạ làm thôi.

- Ý tứ của chị Phí là…

Diệp Phàm hỏi Phí Ngọc, giống như đang đợi chỉ thị.

-Ha ha, thư ký trưởng Phí sau khi về nhà đã nghiêm nghị phê bình Phí Vũ Vân, giao đãi công ty Võ Thần gánh chịu tất cả trách nhiệm. Hôm nay các giám đốc của công ty Võ Thần đã mở cuộc họp, tính toán một lần nữa chi phí công trình san bằng nền đất Quỷ Anh Than. Đương nhiên, tất cả chi phí làm lại này đều do công ty Võ Thần gánh chịu. Hơn nữa để bảo đảm chất lượng, công tác giám sát san bằng sẽ do khu kinh tế các cậu phái người giám sát, chỉ đạo phương diện san bằng cũng do khu kinh tế các cậu phái người thu xếp, công ty Võ Thần chỉ thi hành là được, cậu thấy thế nào Diệp lão đệ?

Vu Kiến Thần ném ra tính toán của Phí gia.

"Hừ! Đã xảy ra chuyện mới nghĩ đến đền bù, bên này lại không muốn gánh chịu trách nhiệm. Người ta nói mất bò mới lo làm chuồng vẫn không xem là muộn, thế nhưng các người cũng làm thương tổn nghiêm trọng đến lợi ích nhân dân Lâm Tuyền."

Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, ngoài mặt ra vẻ khó xử.

- Chuyện này sợ rằng không dễ xử lý. Một là công trình lần này chúng tôi đã đồng ý cho Công ty Thiên Lạc tới từ Đức Bình độc lập gánh vác.

Thứ hai Khu kinh tế Lâm Tuyền vì thế chịu tổn thất lớn, mượn Nhà máy giấy Lâm Tuyền mà nói, bởi vì chuyện này mà phải bỏ lỡ công trình một tháng.

Một tháng này có thể sản xuất bao nhiêu trang giấy, có thể mang đến bao nhiêu ích lợi cho nhà máy. Nói thẳng ra, khu kinh tế chúng tôi ngay cả phí quản lý cũng có thể thu thêm một chút.

Còn nữa, Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông hạn định cho chúng tôi trong vòng 25 ngày phải làm xong tất cả, tổn thất này tương đối lớn, ài…

-Hừ! Xem ra cậu còn chưa xem tôi là chị Phí rồi. Người ta nói, mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn, chẳng lẽ Khu kinh tế Lâm Tuyền không thể cho công ty Võ Thần thêm một cơ hội đền bù.

Đương nhiên, đối với những cấp dưới có liên quan tạo thành chuyện này, công ty Võ Thần cũng sẽ nghiêm nghị xử lý, tôi cũng đã nói với đồng chí của Ủy ban kiểm tra, nếu phải chịu trách nhiệm luật pháp thì phải chịu trách nhiệm, quyết không chối bỏ.

Đương nhiên, sau này trong một số công tác của Chủ nhiệm Diệp ở Lâm Tuyền, tôi tin tưởng một số đồng chí trong Đảng ủy vẫn ủng hộ có phải không?

Phí Ngọc nghiêm mặt

Ý tứ là nói, trong Đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền, Phí gia tôi đã chiếm mấy phiếu, anh nên suy nghĩ kỹ. Phí Tiểu Nguyệt của thị trấn Vũ Khê và bí thư Phí Quốc Tư của Khanh Hương đều là người của Phí gia, trái lại đoạt được hai phiếu.

"Người phụ nữ này lại có thể đưa ra điều kiện như vậy, hình như điều kiện này cũng không tồi, nếu có thể nhận được hai phiếu của Phí gia, cộng thêm phiếu vốn có của mình là có thể ổn định nắm trong tay Khu kinh tế Lâm Tuyền rồi."

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy khoản giao dịch này tuyệt đối có lợi.

- Chị Phí, không phải là em không tin công ty Võ Thần, chỉ là làm ăn cũng nên có thành tín có phải không? Về chuyện san bằng nền em đã thương lượng xong với công ty Thiên Lạc, bây giờ đột nhiên lại không để cho người ta làm, Khu kinh tế Lâm Tuyền nói chuyện không giữ lời. Sau này còn có thương gia nào dám đến Khu kinh tế Lâm Tuyền, tổn thất ít tiền chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ mất danh dự.

Diệp Phàm khổ sở nói.

-Chú cũng không cần thiết giả bộ ngớ ngẩn để qua mặt tôi, như vậy đi, chuyện này do công ty Võ Thần và công ty Thiên Lạc hợp tác san bằng nền đất căn cứ Quỷ Anh Than thì thế nào? Chi phí do công ty Võ Thần toàn diện gánh chịu, coi như là Võ Thần đền bù khuyết điểm trước kia.

Phí Ngọc lui một bước nhỏ, nhưng là vẫn ép tới.

-Được rồi, chị Phí đã giao đãi, em còn lời gì để nói. Phía bên Thiên Lạc, em sẽ đi nói chuyện, tuy nhiên Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chỉ cho chúng ta thời gian 25 ngày, hiện tại chỉ còn lại hơn mười ngày, phải nắm chặt thời gian, nếu không làm nhỡ chuyện này thì không ai đủ sức gánh nổi trách nhiệm. Còn có chuyện này, lần này chuyện san bằng nền đất công ty Thiên Lạc sẽ chịu trách nhiệm chính, công ty Võ Thần chỉ ở bên cạnh phối hợp giúp đỡ. Nếu không, em sẽ không đáp ứng.

Thái độ của Diệp Phàm vừa mềm dẻo vừa cứng rắn.

-Được! Cứ quyết định như vậy đi.

Phí Ngọc gật đầu. Trên mặt lại lộ ra nụ cười hồ ly tinh, làm cho Diệp Phàm không khỏi có chút hoảng hốt. tinh thần

"Ai! Lần này lại để cho Phí Vũ Vân tránh được tai kiếp. Tuy nhiên, coi như mình cũng có thu hoạch. Thế sự vô thường, thật ra con người sống trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tùy tâm, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được."

Diệp Phàm thở dài, đột nhiên lại nhớ tới Phương Viên, trong lòng lại vui mừng, thầm nghĩ:

"Phải gọi Phương Viên đến gây chuyện một chút, ít nhất làm cho Phí Vũ Vân lột da mới được, nếu không tiểu tử này cũng quá khoa trương"

Trở lại Thủy Vân Cư, Diệp Phàm gọi điện cho Vu Kiến Thần:

-Anh Vu, thư ký trưởng Phí và anh có quan hệ gì?

-Tôi biết tiểu tử cậu không nhịn được, thật ra cô ta cũng không có quan hệ gì với tôi, đừng nghĩ sai lệch, người ta làm gì để ý đến một người thô kệch như tôi. Cô ấy là bạn học của bà xã tôi, hơn nữa còn rất thân, tôi chẳng qua cũng bị ép buộc, tối qua chị dâu cậu còn đưa ra thông điệp cuối cùng, nếu tôi không giúp chuyện này. đoán chừng về nhà ngay cả giường cũng không có mà ngủ, ài, làm đàn ông cũng có chỗ khó xử, huynh đệ ạ.

Vu Kiến Thần kể khổ.

-Anh Vu, anh nói em làm như vậy có làm người của Ủy ban Kỷ luật thành phố bất mãn hay không.

Trong lòng Diệp Phàm có chút bất an.

-Có gì phải sợ, Hoa Hạ chúng ta làm gì thiếu chuyện công ty xây dựng vì công trình vấn đề chất lượng mà làm lại còn thiếu sao? Chuyện này rất bình thường. Tôi thật sự có chút lo lắng chuyện này sẽ không đơn giản như thế, chỉ sợ giữa lãnh đạo cấp cao trong thành phố phát sinh tranh cãi, những tiểu nhân vật như chúng ta bị kẹp giữa hai đầu cũng không hay gì.

Vu Kiến Thần nhìn xa hơn Diệp Phàm rất nhiều.

-Cao tầng tranh cãi, được rồi! Muốn xé thì cứ để bọn họ xé đi. Chúng ta cứ quan tâm chuyện trước mắt là được, muốn thay đổi cái gì, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được, giống như chuyện Phí Ngọc tối nay. Anh không trốn được bạn học của chị dâu, em không trốn được tình cảm huynh đệ của anh, rối như mớ bòng bong.

Diệp Phàm thuận miệng nói, dù sao cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ nữa cũng vô dụng.

-Ài! chuyện này anh Vu làm có chút không thỏa đáng, có chút tổn hại đến cậu.

Vu Kiến Thần thở dài, lộ ra vẻ khổ sở.

-Không có chuyện gì anh Vu, thật ra chuyện này em cũng có lợi, chỉ cần trong đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền người của Phí gia vì chuyện này có thể giúp em một tay coi như là có thu hoạch. Chuyện của Quỷ Anh Than đã thành sự thật, cho dù bắt Phí Vũ Vân nhiều nhất chỉ khiến y ngồi tù mấy năm, chuyện này cũng vô bổ, còn không bằng cầm lại tổn thất, coi như làm một chuyện tốt cho nhân dân Lâm Tuyền. Diệp Phàm ngược lại an ủi Vu Kiến Thần.

-Được rồi, đều là chuyện hư hỏng. Tuy nhiên tôi tin tưởng sau khi Phí Ngọc đã tự mình nói ra, sau này người của Phí gia đối với cậu hẳn là khách khí hơn nhiều. Nếu như bọn họ còn trước sau như một, tôi đây cũng sẽ không bận tâm đến bạn học của bà xã nữa, mọi việc cũng phải có chừng mực, vượt qua thì không được.

Khẩu khí của Vu Kiến Thần trở nên âm lệ.

Y lại cười khan nói:

-Tuy nhiên, Diệp lão đệ cậu gọi một tiếng chị Phí cũng không có gì lỗ lả, người ta dù gì cũng là thường ủy, tùy tiện phun ra một câu cũng có thể giúp đỡ cậu chút gì, có phải không?

-Chuyện đó có thể thật không anh Vu, trên bàn rượu làm gì có mấy câu nói thật, chỉ là đùa giỡn mà thôi, em còn chưa đủ cấp.

Diệp Phàm tỏ ra không để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc