QUAN THUẬT

- Chú Kim muốn nói là Bí thư nhậm sẽ vào thường vụ tỉnh Thiên Vân? Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, việc này còn chưa có định luận cuối cùng, chú cũng không tiện nói. Đương nhiên, một số tình hình của Nhậm Thời Mãn, chú vẫn có thể nói với cháu.

Ở thủ đô có Nhậm gia, ông nội của đồng chí Thời Mãn Nhậm Xương Đạt là một trong những khai quốc công thần.

Cuối cùng ngồi ở vị trí Phó thủ tướng rồi về hưu. Hơn nữa, phụ thân của đồng chí Thời Mãn Nhậm Đàm Đông cũng nguyên là Viện trưởng viện kiểm sát tối cao.

Mà đồng chí Thời Mãn còn có một anh trai, một em trai và một em gái nữa. Những đồng chí này hiện tại chức vụ cũng không thấp.

- Đúng là không tầm thường. Diệp Phàm nói.

- Ừm, cho nên, cháu phải chú ý cách ứng xử khi làm việc cùng ông ta. Kim Thụ Dương nói. Buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi cũng về luôn.

- Chúc mừng nhé chú em. Thiết Chiêm Hùng gọi điện đến chúc mừng. - Tuy nhiên, cậu cũng giữ bí mật giỏi đấy, trước đó không lộ ra chút tin tức gì. Trong khẩu khí của lão Thiết hàm chứa vẻ bất mãn.

- Thật sự xin lỗi anh Thiết, việc này, nói ra chắc anh không tin, nhưng trước đó em không hề biết gì cả. Nếu mà có thì sao có thể không nói với anh được. Vả lại em cũng không quan trọng chuyện này đâu. Diệp Phàm nói.

- Tôi tin lời nói của chú. Tuy nhiên, được đề bạt một cách bất ngờ như vậy chú phải vui mừng mới đúng chứ? Trở về thủ đô để các anh em chúc mừng một chút. Nếu không tốn mấy chục ngàn thì các anh em không chịu đâu. Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Đó là bắt buộc rồi, nên làm mà. Đến lúc đó anh Thiết lên tiếng là được, đi chỗ nào thì tùy các anh em. Diệp Phàm cười nói, hắn tâm trạng cũng rất tốt.

- Được được, chú bây giờ cũng ngang nhiên vào hàng ngũ phó tỉnh rồi. Lão Thiết này cũng thấy vui lây. Vì thế, gần đây chú phải dùng thái độ đối với công việc để giành được sự tín nhiệm của mọi người mới được. Tôi cảm thấy nếu không có gì đặc biệt thì chú đừng có lên thủ đô nữa. Thiết Chiêm Hùng lời này ý tại ngôn ngoại. Diệp Phàm vừa suy nghĩ đã nghe ra chút ý vị.

- Haiz, anh Thiết, em đang định mấy hôm nữa về thủ đô hoạt động một chút vì chuyện của anh đây. Cái này, xem ra Diệp Phàm cảm thấy xấu hổ.

- Ý vừa rồi của tôi chú đã nghe ra rồi, lần này chú có thể đi lên, chắc hẳn cha vợ chú và Bí thư Ninh đều đã ra tay mạnh mẽ. Hơn nữa, chỗ chú hoạt động giúp tôi cũng chỉ có mấy nhà đó thôi. Một là Kiều gia, một là Phí gia, còn lại như Triệu gia và Phượng gia thì chắc chú không đi rồi. Vì chuyện của chú mà hai nhà này chắc chắn đã vất vả rồi, nếu vì chuyện của tôi mà đi làm phiền người ta nữa thì không phải phép cho lắm. Cho nên việc của lão Thiết này chú không cần lo lắng nữa. Dù sao để tôi tự làm cũng tốt, cũng muốn nóng người một chút mà. Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Thật sự xin lỗi anh Thiết, em thực muốn giúp anh một tay. Vậy mà lúc này chẳng cách nào mở miệng được nữa. Bởi vì Trưởng ban Kim đã nói với em, đúng như anh đã dự đoán. Mà trong tình huống ngẫu nhiên, chủ tịch Đường mới là nhân vật mấu chốt nhất. Diệp Phàm nói.

- Không sao không sao, qua vài năm nữa rồi nói sau. Thiết Chiêm Hùng cười nói, Diệp Phàm cũng hiểu, trong lòng lão Thiết cũng không thoải mái lắm. Nhưng lần này Diệp Phàm cũng chẳng có lời nào để nói nữa cả, tài nguyên này tự mình đã dùng hết rồi.

Tiếp theo là điện từ khắp nơi gọi đến chúc mừng.

Còn Diệp Phàm cũng mau chóng gọi điện cho đám người Bí thư Ninh, Bí thư Phí để cảm ơn. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng tiết lộ cho Ninh Chí Hòa một tin tức trọng đó, đó là bộ máy Tỉnh ủy Thiên Vân không lâu nữa sẽ được điều chỉnh.

Ninh Chí Hòa vừa nghe đã giật mình, dù sao bộ máy Tỉnh ủy cũng liên quan rất lớn đến bản thân mình.

Buổi tối Ninh Chí Hòa vừa về đến nhà, Phí Hương Ngọc liền cười nói: - Hôm nay Diệp Phàm thăng chức, trong lòng Chí Thăng chắc cũng không thoải mái. Vừa rồi gọi điện đến đây, tâm sự với tôi một lúc lâu.

- Bản thân mình làm không tốt thì còn ganh tị làm gì. Muốn thăng quan cũng được thôi, cứ làm ra thành tích đi. Tôi thấy nó chỉ biết suốt ngày lải nhải với bà thôi. Chức Phó Chủ tịch tỉnh này không phải chỉ dựa vào khua môi múa mép mà có thể đạt được. Đó cần phải dựa vào thành tích thực sự mới có thể thực hiện được. Ninh Chí Hòa vừa nghe, hừ nói.

- Đó là đương nhiên rồi, ông là Ninh đại lão hổ, ai dám lải nhải với ông chứ? Tuy nhiên, trong lòng Chí Thăng bất bình cũng là chuyện bình thường. Phỏng chừng hôm nay tỉnh Thiên Vân cũng có rất nhiều đồng chí không thoải mái trong lòng có đúng không? Phí Hương Ngọc nói.

- Không có mới là lạ, chuyện này đến cả tôi cũng không nghĩ rằng Diệp Phàm lại lên được. Mà cho rằng phải dăm ba năm nữa mới thực hiện được, không ngờ lại nhanh như vậy. Tuy nhiên, cũng tốt, ít nhất thằng nhóc này cũng được thăng quan rồi, lòng dạ thoải mái rồi, phấn khởi rồi thì làm việc sẽ càng hiệu quả hơn. Ninh Chí Hòa cười nói. - Hơn nữa, chuyện này đối với Chí Thăng mà nói cũng là không tưởng mà.

Ngay cả cho nó một cơ hội cũng vô dụng, ghế Bí thư Thành ủy ngồi chưa nóng đít mà đã muốn lên chức Phó Chủ tịch tỉnh rồi, đó là chuyện không thể. Lần này có thể để nó vào ghế Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý đã là tốt lắm rồi. Làm người phải biết chừng mực mới được. Bà xem, đồng chí Kiều Báo Quốc còn là trợ lý Chủ nhiệm thì sao? Người ta là đồng chí Phó bộ tham chiếu đấy.

- Cũng phải, tuy nhiên, nhìn thấy Chí Hăng thì mặt mày ông cũng đừng hoằm hoằm. Dù sao hai người cũng là anh em họ, có một số việc cứ để chú ấy nói một chút thì trong lòng sẽ thoải mái hơn, có đúng không? Phí Hương Ngọc cười nói.

- Đừng có nói với tôi những điều này, nếu như nó dám lải nhải trước mặt tôi tôi tuyệt đối sẽ cho một bài học ngay. Không thể để nó có tật xấu như vậy được. Ninh Chí Hòa hừ nói.

- Ha ha, ông xem, vừa nói cái là ông đã bực mình rồi. Chí Thăng đâu có dám nói chuyện trước mặt ông. Phí Hương Ngọc cười nói, một lúc sau lại nói tiếp: - Diệp Phàm thăng chức, haiz, người trẻ tuổi, thật không đơn giản. Lão Ninh, ông phải giữ quan hệ tốt với nó nhé, nếu tôi không đoán sai thì tiền đồ của chàng thanh niên này không thể đo lường được đâu.

- Cái này tôi hiểu hơn bà nhiều bà xã ạ, bớt dông dài đi. Ninh Chí Hòa hừ nói, rồi đi lên lầu luôn.

Lúc này, Kiều Báo Quốc đang thở phì phì gọi điện cho cha mình, nói: - Ba, chuyện của Diệp Phàm rốt cục là như thế nào vậy? Không phải nói việc này không có hy vọng sao? Sao lại biến thành sự thật như vậy. Hôm nay đọc báo tin tức Thiên Vân, nói về Diệp Phàm là chủ yếu. Ba mươi tuổi, Phó Chủ tịch tỉnh. Chức Phó Chủ tịch tỉnh sao tự nhiên trở nên rẻ rúng như thế? - Con nói lung tung cái gì thế? Phó Chủ tịch tỉnh rẻ rung là thế nào? Hãy bớt cái tính đố kỵ của con đi một chút. Diệp Phàm có thể đi lên là do nó làm xuất sắc, lãnh đạo đều coi trọng. Hãy bớt đố kỵ đi và tập trung vào công việc, đó mới là điều con nên làm đấy.

- Chuyện Phó Chủ tịch tỉnh con không nói, mà chức vụ ở Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không cũng khiến con xấu hổ. Dương Chí Thăng là cái gì mà đòi ngồi lên đầu con. Danh sách của ủy ban quản lý này con thấy không hợp lý, phá vỡ quy củ. Kiều Báo Quốc hừ nói.

- Con còn muốn đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm à? Cán bộ lão thành như Nạp Mãi Đề Lâm cũng chỉ là Phó Chủ nhiệm thôi đấy. Đồng chí Dương Chí Thăng đảm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm đó là bởi vì thành phố Hạng Nam ở trong Khu kinh tế Hoành Không chiếm phân lượng rất lớn, phạm vi cũng rộng nhất, hơn nữa cũng phải suy nghĩ đến một số đồng chí ở tỉnh Thiên Vân. Hơn nữa, người ta là Bí thư Thành ủy, chắc cũng không kém hơn một Phó bộ tham chiếu như con chứ? Kiều Viễn Sơn nói.

- Ba lúc nào cũng nói con, còn đối với Diệp Phàm thì thế nào? Nó nhỏ tuổi hơn con, mà đã là Phó Chủ tịch tỉnh rồi. Ba đừng có nói rằng việc nó đi lên được không liên quan gì đến ba nhé, đó là chuyện không thể. Ba xem xem, con là con ruột của ba mà hình như còn không bằng một thằng con rể như nó đấy. Kiều Báo Quốc tức giận.

- Con xem xon đi, giống như oán phụ vậy. Báo Quốc, phải phóng khoáng một chút. Nếu như để cơ hội trước mặt con thì cũng không có khả năng đâu. Lần này Diệp Phàm đi lên là bất ngờ, hơn nữa, việc nó thăng chức cũng tốt cho con cơ mà, có đúng không?

Kiều Viễn Sơn nói. - Kiều gia chúng ta hiện nay phải dựa vào hai người các con, em trai thì không nên thân rồi. Con và Diệp Phàm ai lên được cũng đều là chuyện tốt mà.

- Chắc vui mừng lắm nhỉ.

Trong một nhà hàng, Ngưu Đắc Toàn cạn một ly rượu, sau đó thở dài nói.

- Cũng chưa chắc. Dương Chí Thăng hừ nói.

- Còn không vui nữa sao? Ba mươi tuổi lên Phó Chủ tịch tỉnh, thật sự quá hiếm. Trong lời nói của Ngưu Đắc Toàn hiện lên vẻ đố kỵ.

- Nói về cấp bậc thì cao đấy, nhưng hắn cũng chỉ là Chủ nhiệm ủy ban quản lý, nhân vật số 2 thôi mà. Người nắm quyền hành cao nhất đâu phải hắn? Dương Chí Thăng nói.

- Bí thư Nhậm từ vị trí Thư ký trưởng của Quốc vụ viện xuống, người có thể ngồi lên vị trí này trước đó có rất nhiều bằng hữu cao tầng. Diệp Phàm lần này gặp phải đối thủ mạnh rồi, nếu luận về quan hệ thì chưa chắc Diệp Phàm đã bằng ông ta. Ngưu Đắc Toàn nói.

- Đừng coi thường Diệp Phàm, thật ra, so với thời điểm trước khi Khu kinh tế được thành lập, tình cảnh sau này của hắn còn khó khăn hơn nhiều. Dương Chí Thăng cười lạnh nói.

Đúng thế, trước kia chẳng có ai dám chống lại hắn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, không những trên đầu xuống mấy bà vợ. Mà, trong mười ba ủy viên hắn có thể bãi bình được mấy phiếu? Diệp Phàm muốn khống chế ủy ban quản lý, thì đồng chí Nhậm Thời Mãn thì sao? Phỏng chừng, sau này có kịch hay để xem rồi. Ngưu Đắc Toàn gật đầu cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc