Trên bờ của thửa ruộng nước đứng đầy người, ước chừng phải có hơn trăm đang dùng gậy gộc loạn đả phát ra âm thanh chan chát dọa người. Thôn dân người thì cầm cuốc, kẻ cầm đòn gánh, thậm chí có người thuận tay vớ được hòn đá nhảy vào tham chiến.
Bởi vì ruộng nước có trữ rất nhiều nước, nên nhiều nhảy cả vào trong đó đánh nhau khuấy cho bùn đất đục ngầu, nước chảy ào ạt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Phàm còn tưởng đây là cảnh trong phim.
- Dừng tay! Dừng tay......
Diệp Phàm hét to từ xa nhưng không ai để ý đến hắn mà tiếp tục đánh nhau. Đoán chừng cuộc chiến sắp đi vào hồi kịch liệt bắt đầu có đổ máu, nếu để thêm chút nữa e không thể cứu vãn.
- Thằng cụ nó, nếu không dừng tay ông mày đè chết bọn rùa đất các người.
Diệp Phàm như mãnh hổ xuống núi điên cuồng vận thuật dưỡng sinh hét to, thuận tay chộp một cái đòn gánh trong tay một người bẻ ngang.
"Răng rắc" một tiếng, chiếc đòn gánh bằng gỗ tạp đã bị hắn bẻ thành hai khúc.
Đòn ngạnh khí công này vừa được biểu diễn thì làm cả hiện trường chấn động, mọi người ngơ ngác nhìn cây đòn gánh đã biến thành song tiết côn trong tay Diệp Phàm, trong lòng đều rét run:
- Cao thủ! Tuyệt đối giống như đại hiệp trong phim.
Tuy nhiên vẫn còn một nhóm nhỏ ở dưới ruộng nước vẫn còn giằng co, Diệp Phàm xông tới làm mấy đá mới dẹp yên.
- Bành bạch......
Sau khi bị mấy cước đá cho văng lông lốc, rốt cuộc mọi người cũng dừng tay.
- Nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là ai khiêu khích.
Diệp Phàm cũng chú ý không chú ý tới hình tượng văn nhã mà cứ thế gào lên, đối với thôn dân đập Thiên Thủy thì văn nhã phỏng có ích gì, bọn họ chỉ thích dùng quả đấm nói chuyện. Ngay cả mấy cô gái trong thôn tìm chồng cũng thích lấy Schwarzenegger làm hình tượng, càng cường tráng càng tốt. Chỉ có triển lộ uy mãnh mới có quyền lên tiếng trong thôn.
Hiện trường nhất thời im phăng phắc, từ một chỗ hỗn loạn thoáng cái thành chỗ an tĩnh vui chơi.
- Làm sao vậy! Có loại người nào đánh nhau mà không có can đảm lên tiếng sao, hèn thế. Nếu ai không phải hèn nhát đứng ra xem nào.
Những lời này của Diệp Phàm đặc biệt độc ác, chẳng ai muốn làm kẻ hèn nhát, đặc biệt là những người dân quê, vì thế hắn vừa dứt lời đã có hai người đứng ra.
- Tổ trưởng Diệp, tôi tên là Ngô Tín Mãn. Anh xem xem, tôi bỏ rất nhiều công sức đào một cái ao nuôi cá giữa đồng. Gần đây trời không mưa nên mực nước trong ao càng lúc càng giảm xuống, vì thế mỗi ngày tôi đều phải gánh mười mấy gánh nước từ trên khe núi đổ vào mới tạm giữ được. Vừa rồi tôi đi lấy củi trên núi trở về thì thấy Lý Kim Ngưu đang đào ao cá của tôi. Tổ trưởng Diệp, anh nhìn xem, lỗ hổng này đã làm nước chảy ra tới ba phần, không ít cá cũng vượt ra theo. Lý Kim Ngưu, trong lòng ngươi có thuốc chuột à? Đồ con rùa!
Ngô Tín Mãn chỉ vào ao cá của mình, tức giận quát lên như sấm.
- Thả cái con mẹ ngươi ấy! Ông mày thấy cá bên trong ruộng nước lọt đi ra ngoài, có ý tốt mà giúp ngươi một phen lấp lại, ai ngờ đồ con rùa ngươi vừa thấy người thì đã đánh. Lương tâm cho chó ăn rồi có phải hay không?
Lý Kim Ngưu cũng giận rung lên.
- Đừng cãi nữa!
Diệp Phàm quát, trợn mắt nhìn hai người rồi cẩn thận quan sát lại ruộng nước. Hắn phát hiện ruộng nước của Ngô Tín Mãn ở phía trên còn ruộng nước của Lý Kim Ngưu ở phía dưới trồng khoai tây đã mọc lên cao, lập tức hiểu ngay là có người cố ý xuống tay.
Hắn lập tức hỏi:
- Ngô Tín Mãn, khoai tây có chịu nước không?
- Chịu được một chút, nhưng nếu nhiều quá sẽ bị úng thối.
Ngô Tín Mãn đáp rành rẽ.
- Vậy thì rõ rồi, trong ruộng của Lý Kim Ngưu trồng khoai tây, khoai tây không cần quá nhiều nước. Hắn đào ruộng nước của anh để nước chảy sang ruộng mình không sợ khoai tây chết hết à?
Diệp Phàm nói.
- Hắn xấu bụng, nghĩ để cho chết hết cá của tôi. Khoai tây không đáng giá tiền, còn cá giống của tôi mất hơn 600 đồng mới mua được. Đây là tiền để dành một năm của tôi đấy, tổ trưởng Diệp, cậu phải làm chủ cho tôi.
Ngô Tín Mãn ngây người vài giây rồi vẫn cứng miệng.
- Tôi không có đào, tôi vốn có lòng tốt.
Lý Kim Ngưu phản đối:
- Tôi có ăn no cơm ấm cật đâu mà làm ra chuyện để cho khoai tây của mình bị thối đi. Ngô Tín Mãn, anh ngu vậy sao? Mẹ kiếp! Đầu năm nay chưa làm việc tốt, làm một lần thì đã hỏng bét.
- Được rồi! Ngô Tín Mãn. Anh vừa nói vừa đi lấy củi ngang qua thì thấy Lý Kim Ngưu đang đào ruộng nước của anh đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã nói tôi không có đào.
Lý Kim Ngưu bất mãn hét toáng lên.
- Câm miệng! Không có hỏi anh, hỏi ai người ấy nói. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm quát.
- Đúng vậy! Tôi nhìn thấy hắn đang tháo nước. Đồ lang sói, tim gan bị ăn hết rồi.
Ngô Tín Mãn còn thuận miệng mắng một câu, cảm thấy chưa hết giận đã bị Diệp Phàm quát ngưng lại.
- Ngô Tín Mãn, anh không phải vừa nói nước của ruộng bên đã bị tháo đi ba phần, chỉ với lỗ hổng này anh có tin là chỉ trong mấy phút chảy được từng đó nước không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thể!
Ngô Tín Mãn nhìn lỗ hổng đáp ngay.
- Nếu không thì kết luận sau? Lỗ hổng là bị đào lúc anh đi lấy củi nhưng người này khẳng định không phải là Lý Kim Ngưu. Nguyên nhân thứ nhất là ruộng hắn ở ngay phía dưới, dễ khiến cho anh nghi nhất. Thứ hai nếu chính hắn đào sao còn muốn chặn lại, phải trốn rất xa mới đúng chứ, chắc là sợ khoai tây hỏng mất phải không?
Diệp Phàm phân tích rất rõ ràng và có lý.
- Xem...... Xem ra tôi trách lầm Lý Kim Ngưu rồi.
Ngô Tín Mãn gãi đầu ngượng nghịu nói:
- Tổ trưởng Diệp, rút cuộc nước trong ruộng tôi không biết là do đồ con rùa nào tháo ra. Mẹ nó chứ, lương tâm vất cho chó ăn rồi à.
- Chuyện đó sẽ phải điều tra thêm, tuy nhiên nhìn thì tổn thất của anh cũng không lớn. Nước còn nhiều như vậy, cá chắc cũng không chạy mất bao nhiêu. Mọi người cùng nhau giúp một tay, đổ thêm ít nước.
Diệp Phàm vừa nói vừa tiến tới cầm một đôi thùng nhỏ đi gánh nước.
Mọi người xung quanh cũng dần tản mát, theo Diệp Phàm gia nhập vào đội ngũ gánh nước, người trong thôn đập Thiên Thủy tuy nói thô bạo nhưng tâm địa thật ra rất tốt. Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi vài người xấu cố ý khiêu khích để mọi người kích động.
Diệp Phàm vừa gánh nước vừa suy nghĩ, đoán chừng là có người muốn gây chuyện quấy nhiễu cuộc bầu cử để nó trục trặc hoặc thu lợi.
Rốt cuộc là họ nhà nào làm, nếu nhìn từ bên ngoài thì chắc là nhà họ Diệp vì tham gia ẩu đả vừa rồi là hai họ Ngô và Lý. Tuy nhiên cũng không loại trừ là do họ Trương cầm đầu những họ khác tiến hành, chuyện vốn không có chứng cứ nên rất khó xác định.
- Mẹ kiếp! Hao tổn tâm trí a!
Diệp Phàm thở dài
" Chắc là từ giờ thôn đập Thiên Thủy sẽ càng lúc càng phức tạp."Vào lúc năm giờ, Diệp Phàm thấy Diệp Kim Liên đang bận rộn trước bếp lò vì thế ngồi xuống hỗ trợ nhóm lửa, tình cờ lại thấy mắt của dì Diệp sưng mọng lên, đoán chừng là có chuyện thương tâm.
- Dì Kim Liên, dì lại nghĩ đến chuyện gì buồn rồi, người ta sống phải mở lòng một chút, ngày ngày đều sống vui vẻ là được rồi. Chuyện buồn đã qua coi như xong, có gì dì cứ nói cho cháu thử đỡ được chút nào không.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không có...... Không có chuyện gì, cám ơn tổ trưởng Diệp quan tâm.
Diệp Kim Liên chấn động, sắc mặt trắng bệch, tuy nhiên lập tức khôi phục trở lại tránh sang bên cạnh rửa rau.