QUAN THUẬT

- Có lẽ Huyết cương là Đán Phi Tử luyện ra, mà Vũ Vương chưa từng thấy cho nên đã đi con đường lầm lạc.

Nhưng, cuối cùng tôi cảm thấy Vũ Vương nếu là người duy nhất đến hiện giờ đột phá đến cảnh giới Thoát thần cảnh, thì Đán Phi Tử cũng còn lấy mọi cách để tồn tại.

Vũ Vương chẳng lẽ chết như vậy sao? Không thể nào. Vũ Vương đột phá đến một tầng rất cao, trình tự kia gọi là gì, có năng lực gì.

Có lẽ, người ta căn bản không dùng cách chuyển khí, tùy tiện lấy một cách chúng ta không thể tưởng tượng được chuyển sang kiếp khác.

Mà Đán Phi Tử tôi cảm thấy người này không chỉ có năng lực Thoát thần cảnh, có lẽ y cũng đột phá đến cảnh giới của Vũ Vương rồi.

Hai người có thể nói là đối thủ.

Hồng Tà nói thật sự có chút có lý.

- Ôi, theo cách của đạo phật thì như Tam Hóa đại sư nói, tôi căn bản không dám tưởng tượng sẽ có sự thần kỳ đó. Nếu không phải Tam Hóa đại sư nói, thì không thể nào tìm được khuôn mặt người đó. Hơn nữa, cách để sống sót của người này cũng kỳ lạ thật sự.

Diệp Phàm nói.

- Thế giới rộng lớn như vậy, rất nhiều sự lạ. Trước kia chúng tôi thấy mình một quyền có thể giành được chính quyền, hiện giờ xem ra, lợi hại hơn chúng ta còn khối người. Làm người phải khiêm tốn một chút mới được.

Lệ Vô Nhai tự dưng cảm thán.

- Đúng rồi, hai vị tiền bối, hai ông xem có tác dụng với hai người không.

Diệp Phàm lấy ra dung dưỡng hoàn.

Hai lão già nhận lại sau đó thử thử.

- Quái, tôi thấy chút hương vị quen thuộc.

Hồng Tà nói.

- Hình như có chút mùi vị của Lục Tinh Thủy mà hình như lại không giống, mùi rất nồng.

Lệ Vô Nhai nói.

- Ha ha, đây là dung dưỡng hoàn…

Diệp Phàm giới thiệu một chút.

- Tam Hóa làm ra hàng thật tốt, nếu đã là cô lọc thì chúng ta chỉ cần ăn vào một viên có thể kiên trì mấy tháng.

Hồng Tà cười tủm tỉm.

- Hay là thử một chút.

Lệ Vô Nhai nói.

- Tuyệt đối không có tác dụng phụ. Tôi đã thử qua một viên. Nhưng, hai vị tiền bối nên tiết kiệm một chút, chỉ có mười viên. Hơn nữa, Tổ dặc nhiệm còn muốn lấy hai viên để nghiên cứu, tôi cũng phải giữ lại một chút. Sau này có rơi xuống biển cũng không cần sợ.

Diệp Phàm cười nói.

Đúng lúc này, Ngô Tuấn đầu đầy mồ hôi chạy vào, từ xa đã kêu lên

- Không xong rồi.

- Chuyện gì hốt hoảng như vậy?

Diệp Phàm tức giận nói.

- Đúng vậy, chỗ ở của hai vị tiền bối đã nổ tung.

Ngô Tuấn nói.

- Cái gì, nổ tung, ai dám nổ chỗ ở của tôi?

Hồng Tà vừa nghe nhổm lên định chạy, lão già này cho đến bây giờ vẫn nóng vội, mấy người Diệp Phàm vội vàng chạy nhanh đuổi theo.

Từ xa đã thấy thấp thoáng ánh sáng giống như đang cháy.

Mà Đường Thành đã dẫn người đển từ trước để canh giữ không cho người đi vào.

- Những người khác lui về.

Diệp Phàm nói, mấy người nhanh chóng bỏ chạy.

Diệp Phàm vội vàng đi vào trong.

Nhất thời có chút ngây người.

Phát hiện Lục tinh thủy trong ao như đang bị đun sôi, Lục tinh thủy đang rầm rầm sôi trào.

Trên nó là ngùn ngụt khói bốc cao. Mà Hải Bá đang nhìn chằm chằm vào cái ao không chịu đi.

Nó căn bản là nhìn chằm chằm vào trứng rắn Phí Thanh Sơn lấy trên đảo Thủy Tinh về.

- Nước này không ngờ có thể tự sôi, việc lạ.

Hồng Tà cũng ngơ ngác nhìn, Lệ Vô Nhai dùng tay thử thử, nói

- Thật đúng là sôi, phỏng tay. Không phải Thiên Sinh Bát xảy ra chuyện gì gây ra phản ứng nhiệt chứ? Việc này sao có thể?

- Thiên Sinh Bát cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Nếu có phản ứng nhiệt, hoa cỏ trong này chẳng phải đã chết cháy sao?

Xa Thiên trả lời.

- Phản ứng nhiệt năng, chẳng lẽ đây là khả năng có thể ấp trứng?

Diệp Phàm nói.

- Làm sao có thể, trứng này đã mấy ngàn năm rồi. Đã hóa thạch rồi, còn ấp trứng, đây đúng là trứng thần. Việc này, không phải thần tiên sao?

Ngưu Bá lắc đầu, căn bản không tin việc này.

Ngư Bá vừa dứt lời, tách một tiếng vang lên, dưới đôi mắt ưng, Diệp Phàm phát hiện trứng kia nứt ra một chút.

- Trứng nứt ra rồi, có thể bị sức nóng làm vỡ ra.

Diệp Phàm chỉ vào quả trứng nói.

- Có thể có cái gì chui ra không? Người xưa làm ai nói được rõ ràng. Có lẽ là cao thủ dùng cách gì đó làm cho trứng này có thể bảo tồn, sau đó ấp trứng ra. Người xưa cách đây mấy ngàn năm cả phong giới đều có thể bảo tồn, một quả trứng cũng không có gì là khó khăn có phải không?

Hồng Tà nói.

Lại tách một tiếng giòn tan vang lên, lần này tiếng vang lớn hơn.

Vỏ trứng thật sự nứt thành rãnh rơi xuống Lục tinh thủy.

Moin người đều nhìn chằm chằm vào quả trứng.

Đúng lúc này, Lục Tinh Thủy hình như máy bơm hút vậy, bị hút hết vào khe nứt của quả trứng.

Sau đó không lâu nước màu xanh đã biến thành không màu. Cứ như vậy Lục tinh thủy bị hút vào sao đó biến sắc. Hình như lúc này quả trứng biến thành một bình lọc màu nước.

- Xong đời, trứng này hút hết Lục tinh thủy của chúng ta rồi chúng ta sống bằng gì?

Hồng Tà tức giận, trừng mắt định ra tay với quả trứng.

- Từ đã, chúng ta nhìn xem, có lẽ sẽ có kết quả không tưởng.

Lệ Vô Nhai kéo lấy Hồng Tà.

Nhìn nửa Lục tinh thủy lúc này đều biến thành nước màu trắng, Hồng Tà thật sự buồn bực.

Lúc này, trứng nhảy lên vài cái, vết nứt cũng không lớn hơn nữa.

- Hay là Lục tinh thủy không đủ dinh dưỡng, chung ta giúp nó?

Diệp Phàm nói.

- Lấy cái gì giúp, chúng ta không có Lục tinh thủy.

Hồng Tà tức giận nói.

- Dùng cái này.

Diệp Phàm lấy dung dưỡng hoàn ra.

- Tôi đang muốn nó, cũng đừng ném vào hết.

Hồng Tà nói nhanh, Diệp Phàm vung tay, dung dưỡng hoàn được Diệp Phàm ném đúng chỗ nứt trên vỏ trứng.

Tách tách…

Một biên dung dưỡng hoàn không lâu toát ra nhiều khí màu trắng, mà vỏ trứng lại nứt lớn hơn một ít, to như sợi len.

- Có cửa rồi.

Đường Thành kêu lên.

- Có cửa thì có cửa đáng tiếc là tôi hết dung dưỡng hoàn.

Diệp Phàm tức giận nói.

- Vứt nữa đi, không chừng đúng là có thể có được con rùa con.

Đường Thành cười nói

- Đây chính là rùa mấy ngàn năm, nhất định làm người ta ngạc nhiên.

Diệp Phàm lại ném thêm một viên, vết nứt càng lớn hơn, nhưng vẫn không thể lập tức liền vỡ ra.

- Tôi giúp nó một chút, sắp vỡ rồi.

Hồng Tà đau lòng dung dưỡng hoàn, tức giận kêu lên.

- Đừng xằng bậy, muốn chết sao. Đây chính là trứng lấy từ đảo Thủy Tinh về, có lẽ còn mang theo một ít bí mật của đảo Thủy Tinh. Đó là một manh mối lớn, chúng ta phải bảo vệ.

Lệ Vô Nhai nói.

Diệp Phàm thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt, ước chừng mười viên dung dưỡng hoàn vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng hắn cắn răng một cái, cho Hồng Tà và Lệ Vô Nhai mỗi người hai viên, trong túi còn bao nhiêu đều ném sang đó. Đương nhiên vẫn giữ hai viên cho Tổ, và vài viên cho mình.

Lần này có hiệu quả.

Tách một tiếng giòn tan.

Bên trong xác xuất hiện một vật động đậy bằng nắm tay.

- Sao thế, là rắn, không phải là rùa.

Đường Thành nhìn thấy.

- Đúng là rắn, nhưng, rắn này hình như chúng ta chưa từng thấy.

Ngưu Bá kêu lên, bởi vì trên đầu rắn không ngờ còn có hai bướu thịt.

Giống như hai cái mụn vậy. Đôi mắt nhỏ trợn tròn, giống như rất ngạc nhiên đối với thế giới này. Đầu nhẹ nhàng thò ra thăm dò rồi rụt về.

- Ông đã từng thấy con rắn này chưa?

Diệp Phàm hỏi Hồng Tà.

- Chưa từng.

Hồng Tà hừ nói, bởi vì nó chiếm Lục tinh thủy của lão Tà, lão già này không có tình cảm.

Hai tiếng sau, rắn cuối cùng đi ra hoàn toàn.

- Còn có bốn chân, sao có thể, sợ là rồng đi.

Đường Thành mắng.

- Long chắc chắn không phải, trên đời này nào có rồng, nếu tôi đoán đùng thì con rắn này có thể là kết quả tạp giao giữa thằn lằn và vật nào đó. Cho nên, rắn này có đặc điểm của rắn, mà hình dáng lại hơi giống thằn lằn.

Lệ Vô Nhai phân tích đúng là có lý. Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến con dơi của mình thầm nói “Chẳng lẽ là ý trời, xung quanh mình đều là các vật tạp giao”.

Thấy trứng nở ra một quái vật như vậy, hơn nữa không có chút đặc điểm nào của rùa, Hải Bá có thể là nghi hoặc khó hiểu, mình đã vất vả ôm nó lâu như vậy, không ngờ sinh ra quái thai.

Oa oa oa…

Hải bá tức giận rống lên.

- Ha ha ha…mày đã như vậy còn muốn sinh con, đây là con của rắn.

Đường Thành cười vang.

Không thể tưởng tượng được há bá không ngờ biết Đường Thành chọc mình, tên kia đột nhiên tiến lên phía trước, Đường Thành không kịp tránh, bị hải bá đẩy xuống ao.

- Mẹ kiếp, mày muốn chết có phải không?

Đường Thành tức giận nhảy lên muốn kéo Hải Bá xuống ao.

Nhưng Diệp Phàm đang cười, Đường Thành cũng ngượng ngùng đối với vật mà con trai Diệp Phàm yêu quý, đành vỗ mông vài cái rồi nhảy lên kêu xui.

Việc lạ đã lại xảy ra. Con rắn vừa sinh ra không ngờ bơi đến chỗ hải bá, nhắm thẳng vào bụng nó.

Hải Bá tát một cái kéo nó ra, nhưng con rắn nhỏ này không buông ra cứ bò lên người Hải bá.

Hái Bá tốt bụng, không tát nữa, kệ cho con rắn nhỏ lấy lưng mình làm giường.

- Việc kỳ quái.

Ngưu Bá cười nói.

- Tiền bối, Lục tinh thủy của ông đã bị hủy, sau này nghĩ cách khác, nhưng, may mắn có hai viên dung dưỡng hoàn, có thể kiên trì mấy tháng. Nhưng, chỗ này ông có thể ở không?

Diệp Phàm nói.

- Ở cái rắm, để rùa và rắn này ở đi.

Hồng Tà tức giận vung tay áo.

- Tiền bối đừng tức giận. Con rắn nhỏ này sau khi lớn lên có khi có manh mối tiến vào đảo Thủy tinh.

Diệp Phàm an ủi.

- Đúng rồi Diệp Phàm, Xa Thiên không phải có thể đột phá sao?

Lúc này Lệ Vô Nhai nhìn vào ao thật lâu sau đột nhiên nói.

- Chủ yếu là chưa tìm được địa điểm thích hợp, dược vật có, chỉ còn thiếu hoàn cảnh.

Diệp Phàm nói, Xa Thiên đã dỏng tai nghe.

- Nếu không đi Tuyết gia thôn thì chỗ này của chúng ta không tồi.

Tuyết Nha đứng bên cạnh nói nhanh.

- Các cậu đó, thật là, không có bảo sơn, không biết tác dụng.

Lệ Vô Nhai nói.

Bình luận

Truyện đang đọc