- Chết tử tế còn hơn sống thừa, mạng của ông đây rất lớn, không chết được.
Thiên Thông không ngờ tức giận, ngẩng đầu đi vào bên trong. Bên này Triệu Thanh Ngọc cũng không chậm, buộc hơn mười viên đạn lại với nhau, không lâu sau, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cửa hang đã sụp xuống.
- Bọn họ đang làm gì đó? Đồ hỗn láo.
Tông Vân vẻ mặt đần ra hỏi.
- Hình như cửa hang đã bị bọn họ nổ sụp, quái lạ, đây không phải là tự tìm đường chết sao. Hầm Xà Quạt này bên trong chưa nghe nói là có một đường ra khác.
Tông Hà cũng không hiểu được vẻ mặt nghi ngờ.
- Có lẽ là còn có chút ảo tưởng, ảo tưởng bên trong có một đường ra khác. Tuy nhiên, cửa hang đã bị bọn chúng nổ rồi, chúng ta cũng không vào được.
Tông Phù Phong có chút tức giận nói.
- Vào được cũng đừng có đi vào, bên trong thối muốn chết vào đó có gì hay. Hơn nữa không cẩn thận còn trúng độc. Chúng ta chỉ cần trấn thủ ở bên ngoài là được, sau đó lại khoét lại cửa hang này.
Tông Vân nói.
- Trước tiên ngắt hết điện.
Tông Hà hạ lệnh.
- Bên trong tối thật, hơn nữa hình như rất thối.
Thiên Thông đi trước ngửi một chút vội nói.
- Đội hết mặt nạ phòng độc lên, nếu gọi là Xà Quật, số lượng rắn độc cũng không phải là ít.
Diệp Phàm nói.
- Mang thứ đó không tiện, độc rắn mặc dù độc nhưng cũng không phun trào nọc độc trong không khí, nên trong không khí hẳn không có bao nhiêu độc tốt, thật ra không cần lo lắng nhiều. Chỉ với thân thủ của chúng ta, cũng không cần lo lắng quá về rắn độc.
Thiên Thông lắc đầu từ chối đeo mặt nạ phòng độc. Tuy nói mặt nạ phòng độc so với mặt nạ phòng độc bình thường đơn giản hơn nhiều. Nhưng đội trên đầu vẫn có cảm giác không tiện. Ngay cả Diệp Phàm cũng biết thế cho nên, cũng không đeo. May mắn tất cả mọi người đều có đèn pin nên nhìn thấy rõ đường. Hang này không phải hướng lên trên mà là hướng xuống dưới đáy. Bên trong tối đen căn bản không thể nhìn được xa. Cách đó không xa dưới ngầm sâu là một căn phòng bí mật. Một làn sương mù màu đỏ tím tràn ngập toàn bộ mặt đất của căn hầm. Lờ mờ có thể thấy được một bóng người đang ngồi xếp bằng trong sương mù. Không lâu, bóng người đột nhiên mở rộng miệng khẽ hấp lên trên. Toàn bộ sương mù màu đỏ tím giống như trăm sống đổ về biển đổ hết về phía bóng người. Ngoài cửa hầm một người thanh niên hai tay ôm vai giống như một pho tượng Bồ Tát đứng canh ngoài. Người này chính là một trong tứ đại kim cương của Tam độc giáo Mã Thạch, bản lĩnh là cửu đẳng trình tự người thứ ba. Thiếu chút nữa đến cửu đẳng đại viên mãn chi cảnh rồi. Không lâu sau sương mù trong căn phòng bí mật hao hết.
- Tiểu Nhi, ta muốn rút da uống máu con.
Tông Vô Thu rống lớn một tiếng trong mật thất, nhấn một cái trên vách đá, tiếng động cơ chuyển động vang lên, cửa căn phòng bí mật được mở ra rồi. Mã Thạch đang muốn chào, không thể tưởng tượng được Tông Vô Thu đột nhiên vươn một bàn tay ra, một chưởng vỗ vào vai Mã Thạch. Mã Thạch tối sầm mặt muốn tránh, tuy nhiên, y lại đứng bất động. Cảm giác một luồng lửa nóng truyền vào trong cơ thể mình. Luồng lửa nóng này giống như dung nham bùng nổ, cháy sạch mọi thứ, kiên nghị như Mã Thạch cũng muốn hét lên, nhưng y vẫn không hé răng. Lửa nóng chảy trong cơ thể Mã Thạch hai vọng Mã Thạch đột nhiên cảm giác cơ thể rất thoải mái, y hiểu được lập tức mừng như điên. Bụp một tiếng. Mã Thạch đã quỳ xuống đất, vui sướng nói:
- Cám ơn giáo chủ!
- Cơ duyên thôi, vừa rồi từ căn phòng bí mật ra, thấy tinh thần của cậu vừa lúc thích hợp đột phát. Nếu tôi nói trước cho cậu biết, cậu chắc chắn không thể đột phát. Mà bất ngờ một kích cậu không đề phòng sẽ gia tăng lực phản kháng. Cho nên mới thúc đẩy cậu đạt đến Cửu đẳng đại viên mãn. Tông Vô Thu nói qua Có lẽ vài năm nữa Thập đẳng sẽ đến với cậu. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu.
Tông Vô Thu cười ha hả nói.
- Giáo chủ khôi phục công lực rồi hả?
Mã Thạch đứng lên cung kính hỏi.
- Cũng chưa khôi phục hoàn toàn, một đao kia tôi không hề phòng bị, hơn nữa lại đang mệt mỏi. Tên giặc này, mất công tôi bồi dưỡng y như vậy, không ngờ nuôi một con sói cái mắt trắng.
Tông Vô Thu hừ nói, nhìn Mã Thạch một cái:
- Tuy nhiên, hiện tại còn có 12 người đẳng cấp khai nguyên, đủ sức ra ngoài giải quyết mấy tên nhóc đó rồi.
- Chúng tôi thực sự cũng không nghĩ tới Xe Thiện có thể phản bội giáo chủ, tên giắc này thực sự bị dầu mỡ làm cho hôn mê rồi, giáo chủ đối với chúng ta như cha, sao y có thể làm việc đó. Một khi gặp y, tôi sẽ băm nát y.
Mã Thạch trừng mắt nói.
- Tông Lạc cũng phản rồi, có lẽ hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ, không phải là muốn chiếm lấy Tam độc giáo của chúng ta sao? Quả thực là buồn cười, chỉ với hai người cửu đẳng bọn họ cũng muốn khống chế Tam độc giáo, đơn giản chỉ là trò cười lớn nhất thiên hạ thôi. Buồn cười, thật sự là buồn cười, không cần nói đến những cái khác, lão Cung Thu của Ngũ Độc giáo cũng có thể giải quyết hai người bọn họ.
Tông Vô Thu hừ nói.
- Đó là đương nhiên, chính giáo chủ đồng ý để bọn họ kế thừa giáo vị, chúng tôi chắc chắn không đồng ys.
Mã Thạch nói.
- Đã điều tra ra tung tích của Xe Thiên chưa?
Tông Vô Thu vẻ mặt không thay đổi hỏi.
- Chưa, tuy nhiên, máy người Tông Hà phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, trong đám người Ngũ độc giáo có một người cao lớn luôn đeo trên lưng một bao tải, Tông Hà cẩn thận quan sát thì hình như là một người.
Mã Thạch nói. Chẳng lẽ là Xe Thiên bị chúng bắt? quái, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tông Vô Thu nói. Tông Hà nói là đến đó thì căn phòng bí mật đã bị hủy, hình ảnh đã không còn gì để điều tra được.
Mã Thạch nói.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Tông Vô Thù hừ lạnh nói, vẻ mặt đen như than.
Nguồn: http://truyenfull.vn- Nghe nói bị ép vào Xà Quật, tuy nhiên cửa hang đã bị bọn họ lấy lựu đạn nổ sập.
Mã Thạch nói.
- Vào Xà Quật? bố phải làm cho bọn chúng thành thức ăn cho rắn.
Tông Vô Thu nói xong đi lên phía trước. Càng đi vào trong, Diệp Phàm phát hiện những tảng đá bên trong đúng thật là có chút kỳ lạ. Màu sắc rực rỡ giống như màu của cây cối. Tuy nhiên trên vách hang thật sự không có bất luận cây cối gì. Mọi người đi xuống gần trăm mét là lúc bên cạnh có tiếng khẽ nhúc nhích.
- Cẩn thận!
Diệp Phàm vội vàng quay người dùng chân đá Triệu Ngọc Thanh sang một bên. Mà trước mắt một bóng xanh chợt lóe, Diệp Phàm tùy tay dùng một chưởng chụp xuống. Cạch một tiếng. Một con rắn nhỏ toàn thân xanh biếc bị Diệp Phàm đánh vào vách động, lập tức cả người rắn cắt thành mấy đoạn. Con rắn nhỏ vô cùng hung hãn, chỉ còn một đoạn đầu nhỏ, không ngờ há miệng nhe răng hướng về phía Triệu Ngọc Thanh.
- Súc sinh.
Nhu cực đao trong tay Vương Nhân Bàng chợt lóe, đầu rắn lập tức bị cắt đôi. Con rắn nhỏ không càm lòng động động rồi chết. Đúng lúc đó, tiếng chuông của Thiên Thông vang lên, ném tới đầu một con rắn lớn. Con rắn này thật là dũng mãnh, không ngờ không chết, đuôi vung lên trời.
- Mẹ kiếp! tiểu dẹt như mày không làm gì được bố còn được gọi là Tiểu Thiên sao?
Thiên Thông tức giận, cảm thấy có chút mất mặt. Gã đã một cái phốc vào đuối rắn, cái đuôi rắn bị đá bay đi. Tuy nhiên, trong nháy mắt chuyện khiến Thiên Thông kinh ngạc đã xảy ra. Đuôi rắn kia không ngờ đột nhiên nứt ra, két một tiếng liền cắn ống quần của Thiên Thông, nọc độc cứ thể phun ra. Thiên Thông sợ tới mức vội vàng đạp mấy cái xuống đất mới làm cho đuôi rẵn vỡ ra nát thành một khối mỏng con rắn mới không cử động nữa.
- Quái, đuôi rắn cũng phun nọc độc, chẳng lẽ có hai miệng sao? Thật là lạ.
Vương Nhân Bàng và mấy người Diệp Phàm cảm giác có chút lạ, bước lên cẩn thận quan sát con rắn, mấy người cười ra tiếng. Vương Nhân Bàng còn không vừa, cắn miệng rắn dựng lên, nói:
- Mẹ nó, thật là lạ, con rắn này hình như hai miệng, phía trước một miệng chính, cái đuôi cũng có cái miệng này, hình như nhỏ hơn một chút.
- Đây đúng là đáng sợ, thường thường chúng ta hay sơ xuất không để ý đến đuôi, may mán là Thiên Thông bản lĩnh chứ không thì thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.
Diệp Phàm nói.
- Đây gọi là Xà Quật, không phải nghe nói nuôi mấy nghìn con rắn độc sao, sao hiện giờ lại ít vậy. Hơn nữa, rắn ẩn nấp rất sâu, trong vách đá kia bề ngoài lại giống hòn đá thật sự khiến người ta khó đề phòng.
Triệu Thanh Ngọc nói, có chút sợ hãi nhìn lướt qua thành hang, sợ có cái gì đó nhảy ra. Con gái chính là như vậy, thân thủ cao đến đâu thì đối với rắn vẫn rất sợ hãi. Đây là cảm giác sợ hãi trời sinh.
- Có lẽ còn chưa đến trung tâm của hang, những con rắn này chỉ là thử các cậu thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mẹ ơi, chỉ thử đã đáng sợ như vậy rồi, nếu thật sự gặp rắn độc thì làm sao.
Vẻ mặt Tiểu Thiên có chút khó coi.
- Không có cách nào, chúng ta tiếp tục đi vào trong.
Diệp Phàm khoát tay áo, đột nhiên giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước. Hắn lập tức kề sát đất dùng đôi mắt ưng để dò xét. Không lâu hắn đứng lên, vẻ mặt có chút âm trầm.
- Làm sao vậy?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.
Diệp Phàm nói.
- Dù sao cũng là chết mau nói ra, mọi người biết sớm cũng tốt.
Thiên Thông không kiên nhẫn kêu lên.
- Đúng vậy, nếu phải chết cũng phải biết.
Vương Nhân Bàng cũng nói, mấy ngày nay đều bị đánh bại, cơn tức khá lớn.
- Nếu tôi quan sát đúng mà nói thì người của Tam độc giáo đang dọn dẹp cửa hang
Diệp Phàm nói.
- Chẳng lẽ thật sự muốn vào đây cùng chúng ta sống chết. Tuy nhiên, sụp đổ cũng không nhỏ, hơn nữa, tảng đá rất lớn, bọn họ có lẽ mất khá nhiều thời gian.
Lam Tồn Quân nói.
- Không hẳn thế, tôi hình như nghe được tiếng cười lạnh của Tông Vô Thu.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tông Vô Thu?
Thiên Thông giọng thống khổ kêu lên, đầu giống như bị người ta giáng cho một quyền cả người ngồi xổm xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người một cái nói:
- Tông Vô Thu vào được chúng ta còn lăn lộn cái bóng cọng lông, có lẽ bị lão bắt lấy làm cho sống không bằng chết.