- Sao chị em họ lại thành chị em ruột rồi, lão Ngô, tôi đã bị ông làm cho hồ đồ rồi.
Dương Chấn Đông đúng là không thể hiểu nổi quan hệ đó.
- Trước kia nhà họ Dương nghèo, nhưng lại con đàn cháu đống. Thực ra đều do cha của Dương Cầm muốn sinh con trai.
Nhưng số ông ấy không được nên cũng không kế hoạch gì, liền sinh ra những 4 cô con gái.
Sinh ra người thứ năm chính là Dương Cầm. Nhung cha cô ấy lại thích Dương Cầm, không nỡ ôm vào.
Cuối cùng người chị Thiết Cúc Hoa đã bị lão Dương biến em gái thành con gái mình, vì thế mà gọi là chị em họ, nhưng chính ra là chị em ruột.
Bằng không Thiết Cúc Hoa sao dám kiêu ngạo những năm nay được. Chẳng phải là dựa vào tầng quan hệ này sao.
Trước kia lãnh đạo tập đoàn đã biết được tầng quan hệ đó của cô ta nên đã nhường ba phần. Nhưng chủ tịch Diệp chắc là không biết mối quan hệ này.
Chuyện này, lão Dương, ông nói có phải là phiền phức không?
Ngô Hồng Sơn nói.
- Thật ra cũng có chút phiền phức, đợi tôi về nhắc nhở Diệp Phàm. Việc này không nói không được.
Dương Chấn Đông chau mày nói.
- Còn thế nào được nữa, lẽ nào lại hỏi tội Thiết Cúc Hoa sao?
Ngô Hồng Sơn thở dài.
Lúc này có một người trung niên đang ngồi trong nhà họ Tống Tinh – phó chủ tịch thành phố Hạng Nam.
- Chị xem, đã nói với các chị rồi, làm công việc thì qua loa, đi công đoàn có phải hơn không, hàng ngày ngồi uống trà, đọc báo rồi lĩnh lương.
Chị đấy, văn hóa không có lại còn đòi lên phòng tài chính, bên tài chính quan trọng như thế nào, nếu có sai lầm tý cũng là chuyện đại sự đó.
Tôi hoàn toàn không đồng ý cho chị ấy đi. Chị ấy làm không nổi đâu, chắc chắn là không lên phòng tài vụ đâu, lần này lại mang chuyện gây rối rồi.
Các anh chị nghĩ rằng Tống Tinh tôi ở Hạng Nam này một tay lên trời được sao, không cần phải nói đến tôi, ngày trước Cái lão hổ thế nào?
Tống Tinh tôi có năng lực như Cái lão hổ không? Các anh cũng không thèm suy nghĩ, một người chưa đến 30 tuổi mà đã ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn Hoành Không, liệu có dễ chơi lại anh ta không?
Việc này, không nói nữa, không nói nữa. Để cô ấy thử đi mấy hôm. Bằng không đúng là đàn bà phụ nữ chiếm nửa thế giới phải không?
Tống Tinh tức giận đến phát run.
Nhưng chồng của Thiết Cúc Hoa cũng đã tìm đến, cộng thêm cả vợ Dương Trân cũng đang gạt nước mắt, Tống Tinh sắp phát điên rồi.
- Lão Tống, đúng là anh không quản sao?
Dương Cầm chảy nước mắt hỏi.
- Không quản, không quản.
Tống Tinh vung tay lên.
- Anh rể, chị Cúc Hoa cũng đã ngoài bốn mươi rồi, cục trưởng Bao là người như hổ, như sói.
Nghe nói anh ta cũng là người luyện võ, một mình có thể đấu lại 7, 8 người. Hơn nữa anh ta lại là thân tín của Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng là người nóng nảy.
Nếu như Hoa Cúc làm chuyện gì thì chắc chắn là phiền rồi. Làm sao bây giờ đây?
Chồng của Thiết Hoa Cúc là Trần Phát cầu xin.
- Ai bảo cô ấy làm bừa, công ty có quy định của công ty, cô không đi làm thì người ta trừ lương của cô là đương nhiên.
Việc này cứ ngồi lại từ từ bàn bạc là được, anh không thể dùng cách cực đoan được, nếu như lớn lên là phạm pháp đó.
Anh đã vô lý lại còn gâp sức ép với người ta, anh nghĩ xem nếu như các cán bộ trong công ty đều như thế thì chủ tịch Diệp sẽ cai quản thế nào được?
Tống Tinh nói.
- Lão Tống, như thế chẳng phải là chị sẽ bị chịu hình phạt sao, không được, không được, ông hãy gọi điện thoại cho chủ tịch Diệp đi, bảo anh ta thả người ra, đền tiền cũng được, nhưng phải thả người.
Dương Cầm sợ hãi nói.
- Làm, làm, làm, cô bảo tôi phải làm thế nào đây, cô nghĩ rằng Diệp Phàm lại nghe lời tôi sao? Người ta là cán bộ cấp Thứ trưởng, còn chồng cô chỉ là cấp Phó giám đốc sở khoogn hơn, chỉ là một cấp phó chủ tịch Tỉnh, cô nói tôi phải làm sao?
Tống Tinh cũng tức, trừng mắt nhìn bà xã.
- Chức phó chủ tịch tỉnh?
Dương Cầm và Trấn Phát đều hỏi, bốn mắt nhìn nhau rồi kinh hoàng.
- Sao có thể, không phải chỉ là chủ tịch một công ty thôi sao? Sao lại có thể đọ với chức phó chủ tịch tỉnh, không thể nào?
Dương Cầm có chút không tin.
- Tôi còn lừa cô sao, tiền nhiệm chức bí thư Đảng ủy Hoành Không là đồng chí Vệ Ngọc Cường còn kiêm cả chức trợ lý chủ tịch tỉnh, là cán bộ cấp phó tỉnh. Vậy Diệp Phàm cũng có cấp bậc như anh ta đúng không?
Tống Tinh hừ nói.
- Lão Tống, lẽ nào phải để chị vào trong nhà tù sao?
Dương Cầm vẻ mặt đáng thương hỏi.
- Tôi có cách gì chứ? Diệp Phàm không phải dễ nói.
Tống Tinh cũng ra vẻ bất đắc dĩ rồi.
- Hừ, anh không đi thì tôi đi tìm chủ tịch tỉnh, anh không nói được Diệp Phàm thì chủ tịch tỉnh cũng có thể nói được.
Dương Cầm tức giận rồi.
- Cô muốn làm gì?
Bốp một cái, Tống Tinh đã đập lên bàn.
- Tôi không thể để chị tôi phải ngồi tù được.
Dương Cầm nức nở nói.
- Được rồi, thật là phiền phức, để tôi nghĩ cách.
Tống Tinh xua tay, ngồi lên sô pha.
Cách nhau vẻn vẹn nửa tiếng đồng hồ, Dương Chấn Đông cũng đến văn phòng của Diệp Phàm. Nói chuyện mà Ngô Hồng Sơn nói ra cho Diệp Phàm nghe.
- Lão Dương anh nói xem, việc này không giết một người để răn trăm người thì đâu có được?
Diệp Phàm đưa điếu thuốc cho Dương Chấn Đông rồi hỏi.
- Theo lý mà nói thì làm như thế bằng không những con người kia cũng sẽ thế. Chỉ là việc này, cũng không dễ dàng xử lý.
Dương Chấn Đông nói, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi còn có việc, xin về trước.
Cáo già, vừa mới động vào người có kẻ đứng sau cứng một cái là chuồn mất.
Đang lúc ăn trưa thì Lam Tồn Quân gọi điện đến hỏi:
- Anh Diệp, chuyện của Thiết Cúc Hoa đã xử lý xong chưa?
- Chưa.
Diệp Phàm nói
- Có phải Tống Tinh đã mời khách anh rồi phải không?
- Ha ha, đều là đồng nghiệp mà, người ta đã cầu cứu đến cửa nhà mình rồi, đều muốn truyền đạt đến anh.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Ông ta có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đầu tiên ông ấy thay Thiết Cúc Hoa nhận sai, là bà ấy làm không đúng. Nhưng ông ta cũng hy vọng anh có thể tha cho bà ta lần này.
Mấy hôm nữa ông ấy sẽ nghĩ cách để đưa bà ấy ra khỏi Hoành Không. Đối với ông ta mà nói thì cũng không khó.
Chẳng qua người đàn bà này cũng kỳ lạ, lại cứ muốn ở lại Hoành Không, ngày trước muốn để bà ta đến Phòng tài vụ nhưng sau đó không biết thế nào mà cứ đòi ở lại Hoành Không.
Cho nên việc khác đều không làm được, chỉ nhận lương thôi. Nhưng lần này thì đã được giáo huấn rồi chắc chắn là người ta cũng sẽ không dám làm nữa.
Lam Tồn Quân nói.
- Chuyện lần này không thể nể mặt cậu em được rồi, tôi nhất định phải xử chuyện của Thiết Hoa Cúc này.Bằng không hơn chục nghìn công nhân trong tập đoàn sẽ không phục.
Nếu như không xử lý thì gần nghìn người không làm gì mà cứ nhận lương vẫn sẽ tiếp tục. Công ty không thể quản lý được, cậu em việc này cũng mong cậu sẽ hiểu.
Mà càng muốn chúng ta thả thì chúng ta càng phải làm. Như thế hiệu quả mới tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Tuy Tống Tinh cũng có giúp tôi chút ở thành phố nhưng quan hệ của chúng tôi cũng bình thường.
Việc này anh Diệp muốn làm thế nào thì làm, tôi cũng chỉ là nói vậy thôi.
Mà tôi thấy hoàn toàn có thể lấy chuyện của Thiết Cúc Hoa ra làm văn được. Bằng không Hoành Không sẽ không quản nổi hơn chục nghìn người đâu.
Tập đoàn Hoành Không quá lớn rồi, nhiều người quá. Nhiều khiếm khuyết quá.
Lam Tồn Quân tỏ vẻ lý giải, sau đó hỏi:
- Nhưng anh Diệp, anh đã chuẩn bị phải xử lý bà ta thế nào chưa? Tôi có chút hiếu kỳ.
- Khai trừ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Khai trừ, có hơi quá không. Việc này sẽ để lại hậu quả không nhỏ đâu, nghe nói hậu đài của Tống Tinh là lão chủ tịch đó.
Hay là trừng phạt chút rồi lại cho bà ta đi làm là được, nếu như khai trừ thì nghiêm trọng quá. Dù gì thì trong mấy ngày nữa Tống Tinh cũng sẽ điều bà ta đi nơi khác mà.
Đừng nên gây thù chuốc oán với Tống Tinh có phải không, nếu như khai trừ tức là đã gây thù rồi đó. Tuy ông ta không có quyền gì với anh nhưng thực lực của lão chủ tịch kia ở Thiên Vân không phải là nhỏ đâu.
Lam Tốn Quân kinh ngạc nói.
- Mặc kệ, chuyện này cứ thế đi. Tống Tinh muốn thế nào tôi tiếp chiêu là được rồi. Nếu như cứ để loại người như Thiết Hoa Cức mà an nhàn làm việc ở thành phố thì xã hội này còn là xã hội gì nữa?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi, việc này anh cũng phải chú ý đó.
Lam Tồn Quân thở dài nói,
- Dự án đại lộ Tinh Huy tỉnh đã có phê duyệt chính thức rồi đó.
Không lâu nữa thành phố sẽ triển khai đấu thầu, công ty Thiên Mã của anh cúng phải nắm bắt cơ hội này, để có thể có được công trình này.
Tôi cũng là dễ làm ăn hơn đúng không?
- Được, việc này tôi lập tức thông báo cho đồng chí Khương Quân.
Diệp Phàm nói.
Buổi chiểu ngày hôm đó, Diệp Phàm đến văn phòng của Cái Thiệu Trung.
- Bí thư Cái, sáng nay đã xảy ra chuyện này. Tôi đang nghĩ không thế kéo dài thêm, chiều chúng ta sẽ đi, bằng không chục nghìn công nhân của Hoành Không chúng ta sẽ có vấn đề lớn về mặt quản lý đó. Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho các công nhân đang ở vị trí lo lắng, vì chính những công nhân không còn vị trí cũng sẽ vẫn nhận được lương như thế.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế đối diện với Cái Thiệu Trung nghiêm túc nói.
- Được, chuyện xảy ra buổi sáng tôi cũng đang chú ý đến. Vốn muốn đi một chuyến nhưng sau nghe nói là anh đi nên tôi tin rằng anh cũng sẽ xử lý tốt chuyện này, nên cũng không đi nữa.
Cái Thiệu Trung nói, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Quả nhiên đồng chí Diệp Phàm đã không làm tôi thất vọng. Việc này không làm lắng xuống thì tôi cũng sẽ làm.
- Bí thư Cái, tôi cũng cần anh ủng hộ.
Diệp Phàm nói.
- Tôi luôn ủng hộ công việc của anh, nếu là việc để phát triển Hoành Không tôi lúc nào cũng đồng ý.
Cái Thiệu Trung nói.
- Lần này đi giải quyết việc của Thiết Cúc Hoa, ý tôi là giết một người để răn trăm người, ý anh thế nào bí thư Cái?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh muốn xử lý thế nào?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Khai trừ.
Diệp Phàm nói ra hai chữ.
- Ha ha, Thiết Cúc Hoa chỉ là một công nhân bình thường trong số mười ba nghìn công nhân ở Hoành Không.
Tôi đã tìm hiểu rồi, người này không cấp bậc cũng không có chức gì cả. Mà mấy năm nay còn không đi làm.
Muốn xử lý thế nào đều có thể do chủ tịch của Hoành Không giải quyết, việc nhỏ này không cần phải hỏi tôi.
Cũng không phải là vấn đề lớn về nhân sự của Hoành Không phải không? Bí thư Đảng ủy như tôi quản nhân sự là được rồi.
Cái Thiệu Trung cười nói, nếu như người này là cấp bậc, chức vụ chính thì tôi có thế có đề nghị.
Cái Thiệu Trung rõ ràng là không muốn phiền phức, có thể đã nghe ngóng được quan hệ của Thiết Cúc Hoa. Lại nói ra việc qua loa tắc trách của bí thư Đảng ủy.