QUAN THUẬT

Thanh tra cảnh sát không do dự đưa tay nhận lấy tờ văn kiện, nhìn nó, thật là quen thuộc. Đây không phải là giấy chứng nhận công an sao?

Người này có vẻ nghi ngờ, mở ra xem, nhất thời run run tay, y không dám tin vào mắt mình, y dụi lại mắt, lật lại một lần nữa, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

Anh ta nhất thời xấu hổ mà ngây ngẩn cả người.

- Còn dám rống lên với chúng tôi, còng tay anh.

Hai tên cảnh sát dưới đất phản ứng lại, ngồi dưới đất bắn lên, còng tay hướng về phía trước muốn bắt Diệp Phàm.

- Dừng lại!

Một gã thanh tra khuôn mặt tối sầm, hô lớn.

- Ngọc Đội, chuyện này?

Hai tên cảnh sát mơ hồ, quay đầu nhìn Ngọc Nhất Quần.

- Thu quân, trở về!

Ngọc Nhất Quần chỉ nói hai câu, vung tay, muốn mang người đi. Hơn nữa, lúc đi ngang qua Diệp Phàm, hai tay y cầm lấy tờ văn kiện, cung kính chuyển qua cho Diệp Phàm, nói:

- Xin lỗi Diệp tổng, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Chúng tôi sẽ nghiêm túc kiểm tra.

- Không phải hiểu lầm, mà có người cố ý trong chuyện này. Sau khi trở về phải điều tra rõ cho tôi, phải kiểm tra đến cùng, điều chỉnh những người nói xấu.

Bằng không, Diệp Phàm tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Diệp Phàm hừ một tiếng, cầm lấy văn kiện đặt vào trong cặp.

Trong lòng vẫn khâm phục tên này rất thông minh, không trực tiếp gọi ra một thân phận khác của mình ở Bộ.

- Đúng vậy! Nhất định phải điều tra rõ ràng.

Ngọc Nhất Quần đứng nghiêm, có điều, Diệp Phàm không đi trước, Ngọc Nhất Quần không dám xê dịch bước chân, lãnh đạo phải đi trước.

- Ha ha, tổng giám đốc Chung, xem diễn đủ rồi đấy, có phải là đã nghiện rồi không. Không sao, còn có màn báo cáo đằng sau nữa, nhất định sẽ khiến cho cậu phải nghiện đấy.

Diệp Phàm cười nhạt, nhìn Chung Húc một cách khó hiểu, xoay người muốn đi.

- Tôi thích nhất là xem diễn trò, tin rằng sau này sẽ còn hay hơn. Đời người, phải nhìn với ánh mắt muôn màu mới có thú vị.

Chung Húc cong miệng nói.

- Đúng rồi, nhất định rồi. Đến lúc đó, đùa giỡn với cuộc đời, cũng phải diễn thôi.

Trong lời nói của Diệp Phàm ám chỉ, tin rằng Chung Húc khó mà hiểu được ý của câu nói này.

Đúng lúc này, Ngọc Nhất Quần đứng nghiêm trang, nhiệt tình chào hỏi:

- Mâu Đội đến rồi?

Tổng thanh tra cấp ba, lai lịch cũng không phải vừa, Diệp Phàm nhìn quân hàm của Mậu Đội, trong lòng nói những tài năng đều tập trung ở văn phòng chính phủ tỉnh rôi, thật vui nhộn.

- Ừm, Ngộc Đội cũng ở đây.

Đồng chí Mậu Minh Xuân đội trưởng trung đoàn phòng cảnh sát an ninh công an tỉnh Thiên Vân vẻ mặt nghiêm túc khẽ gật đầu.

- Cậu chẳng phải là tổng giám đốc Chung Húc sao? Tôi là....

Mâu Minh Xuân vượt qua Ngọc Nhất Quần hướng về phía Chung Húc.

- Là tôi đây, Mâu Đội có chuyện gì không?

Chung Húc vẫn nhìn với vẻ mặt bình tĩnh.

- Có một vài việc tỉnh ủy yêu cầu anh quay về giúp đỡ điều tra.

Mâu Minh Xuân vừa nói vừa đưa ra giấy tờ giống như giấy chứng nhận của chính mình.

- Mâu Đội, cậu có nhầm không?

Lưu Lâm xen vào hỏi.

- Cậu chính là đồng chí Lưu Lâm của phòng xây dựng của tỉnh, có phải không?

Lúc này, tên cảnh sát bên cạnh Mâu Đội nhìn vào bức ảnh trong tay, hỏi.

- Đúng vậy, có việc gì vậy?

Lưu Lâm hỏi.

- Thật may, anh cũng có liên quan tới vụ án này, cùng đi thôi.

- Vậy là có ý gì. Ta nói Mâu Đội anh có ý gì?

Chung Húc mặt u ám, hỏi, nhưng mà nghĩ rằng đại ca đang làm ở trụ sở lớn của tỉnh ủy thì sợ gì chứ.

- Có ý gì thì anh cứ tới tỉnh ủy khắc rõ.

Mâu Đội vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.

- Thật xin lỗi, những chuyện không đáng nói này tôi không có hứng thú. Mâu Đội, tôi cong có chuyện, xin phép đi trước.

Chung Húc đùa giỡn.

- Đồng chí Chung Húc, nếu anh có ý muốn quấy nhiễu sự chấp pháp của cảnh sát tỉnh, chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế thôi.

Đội trưởng Mâu vẻ mặt càng nghiêm túc, ra hiệu tay cho hai tên cảnh sát tiến lên, chiếc còng tay trong tay hai tên cảnh sát trừng trừng nhìn Chung Húc.

Ngọc Nhất Quần trợn tròn mắt.

- Ngọc Nhất Quần, anh mau lên hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, thật là khó hiểu.

Chung Húc vừa nhìn, có chút chột dạ, kêu lên.

- Chuyện này, Mâu Đội, chuyện này?

Ngọc Nhất Quần kiên trì hỏi, nhưng không dám nói thẳng ra.

- Đứng sang một bên.

Không ngờ rằng lúc bình thường Mâu Đội vẫn còn khách sáo với chính mình, vậy mà hôm nay lại thay đổi. Vẻ mặt nghiêm nghị giống như khêu giục kẻ dưới.

- Ngọc Nhất Quần, dầu gì anh cũng là Phó đội trưởng, đúng không. Anh là một viên chức nhà nước, không phải là kẻ tôi tớ.

Chung Húc vừa thấy, lập tức châm chọc nói.

Sắc mặt Ngọc Nhất Quần cứng đờ, hỏi lại:

- Mâu Đội, chỉ là tôi muốn hiểu rõ xem tình hình như thế nào, là một phó đội trưởng đội tổng thanh tra tôi vẫn còn quyền lực mà?

Nhưng mà, Ngọc Nhất Quần luôn cả thấy trong lòng có chút chột dạ, nói ra lời này đúng là nghiêm trọng.

- Anh muốn biết phải không, đợi về tới văn phòng sẽ cho anh biết. Lúc đó, chỉ sợ anh lại không muốn biết nữa.

Mâu Đội hừ lạnh một tiếng, trong câu này nhất định có hàm ý.

Ngọc Nhất Quần vừa nghe xong, sắc mặt biến thành khó nhìn, đứng bên cạnh không dám gây tiếng động. Y đã dự cảm ra điều gì rồi.

- Đi thôi, đồng chí Chung Húc.

Mâu Đội vẫn còn khách khí, biết gốc gác của y. Không chừng giờ này y đang ở cửa sổ trong vườn nhìn ra.

- Không đi, chuyện chưa rõ ràng, tôi làm sao phải đi. Tỉnh ủy các anh cũng không thể xằng bậy, muốn gọi người đi thì cứ gọi. Cậu chằng phải nói rằng muốn quay lại giúp phá án sao? Bây giờ tôi không rảnh, không muốn giúp các cậu phá cái án nào.

Chung Húc đùa giỡn, bởi khuôn mặt này trước Diệp Phàm đã không còn e dè.

Nể mặt, cũng phải đánh một cái, hơn nữa Chung Húc lớn tiếng kêu lên, cũng là muốn ba nghe thấy.

- Dẫn đi!

Mâu Đội vung tay hạ quyết tâm, hai tên cảnh sát cầm còng tiến lên trước tới trước mặt Chung Húc, không khách khí vặn tay Chung Húc ra sau, đến nỗi Chung Húc phải kêu đau.

- Nhẹ tay thôi, các người muốn giết tôi có phải không? Cha, cha hãy mau tới đây, mau tới đây....

Cảm giác hai người cảnh sát kia hình như là rất hung hãn, hình như là thật, Chung Húc sợ vỡ mật. Bình thường diễu võ dương oai là thế, lúc này không nhút nhát rụt rè thì thật là giả dối.

- Các anh sao có thể, các anh đang làm cái gì vậy? Không hiểu nổi đây là chính phủ tỉnh sao? Chẳng ra thể thống gì!

Lúc này, phó chủ tịch tỉnh Triệu Hướng Vân mới đi ra từ cửa lớn, nhìn thấy cảnh tượng này liền nghiêm mặt giáo huấn.

Kỳ thật là cha của Chung Húc đã gọi điện mời cậu ta ra tay, xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ chút nào.

- Thật xin lỗi chủ tịch Triệu, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, làm phiền anh rồi, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.

Mâu Đội đứng nghiêm, vung tay lên, hô:

- Dẫn đi!

- Chú Triệu! Tôi thật không hiểu, bọn họ hãm hại tôi. Tôi hiện không rảnh rỗi chút nào.

Chung Húc biết rằng quan hệ giữa Triệu Hướng Đông và cha mình không tồi chút nào, nên y vừa tranh luận vừa kêu gào.

- Ừm, là Chung Húc à, xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Hướng Đông vẻ sửng sốt, quay đầu hỏi Mâu Đội.

- Trên tỉnh có bản án yêu cầu anh ta phối hợp giúp đỡ, nhưng mà anh ta cự tuyệt không đi. Chúng tôi không có cách gì, chỉ còn cách cưỡng chế thi hành, đây là giấy triệu tập.

Mâu Đội giải thích.

- Ồ, phối hợp giúp đỡ. Nhưng mà cậu ấy hình như là không rảnh.

Triệu Hướng Đông nhíu mày.

- Thật xin lỗi chủ tịch Triệu, đây là mệnh lệnh do đích thân bí thư Trần đưa ra.

Mâu Đội trưởng vẻ mặt bất đắc dĩ đích.

- Bí thư Trần, là bí thư Trần của bộ Chính trị và pháp luật sao?

Triệu Hướng Vân ngạc nhiên, vội hỏi.

- Ân, chính là bí thư Trần đấy. Ông ấy yêu cầu tỉnh ủy nhanh chóng phá án, ban sáng tới văn phòng tỉnh ủy, đích thân thủ trưởng Bạch đã lập án, vì thế chúng tôi không dám buông nhẹ.

Vẻ mặt Mậu đội trưởng nghiêm trọng.

Triệu Hướng Vân vừa nghe xong, sắc mặt u ám, nói:

- Chung Húc, đã đen thì không thể trắng, mà đã trắng thì không thể đen, đi thôi. Chỉ là phối hợp điều tra thôi, tôi tin rằng đồng chí tỉnh ủy cũng sẽ không làm quá với cậu.

Triệu Hướng Vân vừa nói xong, nhân lúc không để ý, Chung Húc quay người đi vòng ra con đường khác phía sau trụ sở. Kỳ thực, giờ phút này y thật hối hận vì đã tham gia vào vũng nước đục này.

Ủy ban thường vụ tỉnh ủy, Bí thư của Ủy ban Chính trị Pháp luật là Trần Chí Thuận đích thân vào cuộc, trưởng phòng công an tỉnh là Bạch Chí Cường cũng đích thân ra mặt, vụ án này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ cấp trên nhất định có người giao cho rồi, bằng không sao có thể kinh động tới hai vị tôn thần này chứ.

Cấp bậc của Trần Chí Minh như thế, cái đầu y nhận thức thế nào, Triệu Hướng Đông nghĩ trong lòng thấy phát sợ. Lúc tới cơ quan làm việc mà thấy toát mồ hôi lạnh.

Chung Lâm Hà sớm đã ở trụ sở chờ rồi. Vừa nhìn thấy Triệu Hướng Đông tới lập tức lộ diện, hỏi:

- Lão Triệu, có chuyện gì vậy, có thể hỏi tường tận được không?

- Ai, anh Chung, chuyện này tôi cũng không rõ. Theo trên tỉnh thì Mâu Đội trưởng là do bí thư Trần của ủy ban hành pháp đốc thúc, cái án này là do trưởng phòng Bạch nắm giữ. Cái này, lão Chung à, hay là anh thử nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Chung Lâm Hà vừa nghe xong, nét mặt có có vẻ rất không thoải mái, nói:

- Cám ơn anh, tôi lập tức đi thăm dò xem.

Nhìn thấy bóng dáng Chung Lâm Hà đã đi xa, Triệu Hướng Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

- Lẽ nào vận đen phải giáng xuống đầu Chung gia rồi. Cái thứ đồ vô liêm sỉ Chung Húc ấy, thật chẳng là cái gì. Lão Chung, ông cũng quá cưng chiều cậu ta rồi, xem ra đã đến lúc ông nhận được báo đáp rồi.

- Dẫn đi!

Mâu Đội trưởng vung tay lên, lần này lại không có ai ngăn đón.

Thấy Triệu Hướng Đông đi rồi, Chung Húc dường như bị rút sạch da, mềm nhũn người, bị cảnh sát mang đi.

- Đồng chí Nhất Quân, anh lập tức quay về cùng tôi, trưởng phòng Bạch đang đợi anh.

Mâu Đội quay đầu nói, Ngọc Nhất Quân cùng với người đằng sau yên lặng, ý gì thì chỉ trong lòng y mới hiểu được.

- Bọn họ lại có thể mang theo Trần Chí Thuận tới, xem ra phía sau Cái Thiệu Trung không riêng gì chỉ có Kim Nhân Viễn. Đoán chừng còn có người đứng sau cao hơn cả Kim Nhân Viễn.

Bằng không, không thể kinh động tới cả Trần Chí Thuận đích thân ra tay. Chuyện này có vẻ như trả đũa lại chuyện Cái Thiệu Trung bị mất thể diện lần trước.

Lần này nhất định là phải ra tay hung hãn, cho đời sang một trang mới tươi đẹp. Chung gia nguy rồi!

Diệp Phàm đang gọi điện với Trương Cường.

- Nhất định là thế rồi, lần trước không thể kéo giữ Cái Thiệu Trung. Lần này lại muốn chơi đểu.

Cuối cùng cũng hay, cuối cùng khiến Chung gia phải đảo lộn.

Miệng Trương Cường tràn ngập niềm vui, y đang cười trên sự đau khổ của người khác, nói:

- Nếu cần thiết, tham mưu Tề có thể ra làm chứng bất cứ lúc nào. Lần này chuyện muốn làm chính là lật đổ Chung gia. Bằng không, Chung gia mà không đổ thì sau này nhất định có phiền phức.

Có chúng ta ở đây, tham mưu Tề tuy nói rằng không sợ nhưng chỉ e một ngày nào đó chúng ta đều sẽ rời xa tỉnh Thiên Vân.

Vậy nên, tốt nhất là nên làm phiền tới Vĩnh Dật.

Bình luận

Truyện đang đọc