- Ha ha, đến mặt của Trưởng ban Khổng mọi người cũng không biết thì tôi đương nhiên là cũng không biết rồi. Mặc dù trước kia có làm việc cùng nhau, nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là chủ nhiệm phòng điều tra mà thôi.
Phòng khách nhỏ bé này của chúng ta làm sao lọt mắt một người cấp bộ trưởng như người ta được. Tuy nhiên, thử một chút cũng được, nếu như chúng ta đều làm không được, thì đành phải báo lại cho tỉnh thôi.
Tuy nhiên, chuyện này chưa tới hạn thì chúng ta không cần áp lực quá, không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không nên nói với tỉnh ủy chuyện này.
Đôi khi quanh co cũng không phải là chuyện hay.
Diệp Phàm cho Khổng Đoan một chút hy vọng.
- Vậy được, tôi sắp xếp ổn thỏa rồi đợi anh tới.
Khổng Đoan nói.
Diệp Phàm nói xong liền lập tức bay tới Bắc Kinh.
Trong lúc đợi máy bay, Diệp Phàm gọi điện cho Trương Vệ Thanh, Trương Vệ Thanh hiện là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương.
Tuy nói là làm chủ nhiệm văn phòng trung ương nhưng cũng được thăng chức lên làm phó bộ trưởng rồi. Trương Vệ Thanh vừa nghe đã đồng ý liên lạc với Luyện Bình Sơn.
Khi Diệp Phàm vừa tới sân bay Bắc Kinh thì nhận được điện thoại của Trương Vệ Thanh, nói là Luyện Bình Sơn đồng ý buổi tối cùng ăn một bữa cơm ở khách sạn Hoàng Thành.
- Anh Trương, anh có...anh có nói với ông ấy về chuyện cao tốc Đồng Lĩnh của chúng tôi không?
Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.
- Không nói, tôi nghĩ, tôi nghĩ chuyện này buổi tối nói trực tiếp thì hay hơn
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm gật đầu rồi lại gọi điện cho Khổng Đoan, nói phải sắp xếp mợi thứ cho tốt.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Trương Vệ Thanh lo lắng, sợ sau khi xảy ra chuyện này thì Luyện Bình Sơn sẽ không tới dùng cơm nữa. Người ta cứ viện cớ này nọ không tới thì biết làm sao.
Chủ yếu là Trương Vệ Thanh và Luyện Bình Sơn cũng không có giao thiệp gì.
Trở về Hồng Diệp Bảovà tắm rửa sạch sẽ, Diệp Phàm thay quần áo và đến thẳng Hoàng Thành.
Từ xa đã thấy Khổng Đoan ngồi cùng một người đàn ông trung niên, đang ngó đông ngó tây. Có lẽ là đang nhìn xem hắn đã đến chưa.
Vừa thấy Diệp Phàm xuống xe, tốc độ quả thật rất nhanh, nhanh chóng đi theo Khổng Đoan đến chỗ Diệp Phàm.
- Trợ lý Diệp, đây chính là đồng chí Hướng Vệ Minh, người phụ trách dự án Đồng Lĩnh của chúng ta. Khổng Đoan chỉ vào người kia và nói.
- Trợ Lý Diệp, chào anh, tôi là Hướng Vệ Minh. Trợ lý Diệp đến Đồng Lĩnh cũng được một năm rồi, vẫn chưa lần nào tới văn phòng tại thành phố.
Tôi vốn muốn đến chào hỏi trợ lý Diệp một câu, nhưng vì công việc ở văn phòng nhiều quá. Nguyên nhân chủ yếu chính là mỗi lần đến Đồng Lĩnh thì trợ lý Diệp lại phải công tác rồi.
Hướng Vệ Minh nói với một vẻ mặt cung kính và tỏ vẻ có lỗi, đương nhiên, người này chắc chắn là đang giả vờ.
- Không sao, anh cứ làm tốt công việc của mình là được.
Diệp Phàm bắt tay anh ta, nhìn vào cái bụng bia của anh ta, trong lòng tự nhủ chủ nhiệm ở văn phòng thành phố chẳng có mấy người là không suốt ngày rượu bia.
Văn phòng tại thành phố thực ra chỉ là một đơn vị giúp liên hệ các địa phương với thành phố mà thôi. Trên thực tế thì là một phương tiện mà sau khi các vị lãnh đạo đến thành phố làm sống động mà lập nên thôi.
Bởi vì nơi mà các vị lãnh đạo ở địa phương khi tới thành phố thường không biết rõ một số chuyện. Mà văn phòng thành phố này thì đảm nhận trách nhiệm là cầu nối.
Những người này mỗi ngày ra ngoài làm việc, nghe ngóng tin tức, giao lưu với các cơ quan bạn bè. Đợi các vị lãnh đạo đến là có thể phát huy tác dụng rồi.
Tuy nhiên, các đồng chí ở văn phòng thành phố nghĩ rằng giao thiệp với nhiều lãnh đạo như vậy thì khó khăn sẽ khá lớn.
Như là các vị lãnh đạo từ vụ trưởng đến thứ trưởng ở kinh thành đều là những người rất khó có thể giao thiệp được. Đương nhiên, văn phòng thành phố cũng có sự phân cấp bậc.
Như là ủy ban nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh cũng ở thành phố. Đó cũng coi là giám đốc của một đơn vị rồi. Còn Đồng Lĩnh thì chỉ có thể là hệ thống cấp cục mà thôi.
Diệp Phàm quay người lại hỏi:
- Đã sắp xếp xong cả chưa?
- Sắp xếp xong rồi, đáng lẽ là đặt phòng 1, nhưng đã có người đặt trước rồi, nên liền đổi sang phòng 2.
Hướng Vệ Minh cúi người nói, có thể được gặp nhân vật số một Đồng Lĩnh thì đương nhiên là phải có chút xúc động rồi.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, đứng đợi Trương Vệ Thanh.
- Trợ lý Diệp, không biết vị khách hôm nay là ai vậy? Chuyện này, Hướng chủ nhiệm cũng nên dựa vào khẩu vị của vị khách đó mà chọn món ăn co phù hợp đúng không?
Khổng Đoan lấy lý do để có thể biết vị khách hôm nay được mời đến là ai.
- Ha ha, chủ nhiệm Trương ở văn phòng trung ương và bộ trượng bộ giao thông Luyện sẽ tới đây dùng cơm.
Diệp Phàm thản nhiên cười. Quả nhiên,
Khổng Đoan nói úp mở như vậy, nhưng không ngờ lại bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn ra. Bên kia thì Hướng chủ nhiệm lại chép miệng vì thất thế. Tên này có mau ngậm miệng lại không.
- Ôi, ở tầng lớp này có thể gặp được những người ở nhiều cấp bậc khác nhau. Khổng Đoan tôi chạy gãy cả chân mà vẫn chưa một lần được gặp bộ trưởng bộ giao thông. Trợ lý Diệp có cách gì vậy?
Khổng Đoan cười chua xót.
- Đúng thế, trợ lý Diệp là người được cử từ thành phố xuống Đồng Lĩnh chúng ta. Trước kia trợ lý Diệp làm việc ở thành phố cũng đã có tiếng tăm rồi.
Hướng Vệ Minh nhanh chóng nịnh bợ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện Khổng Đoan đang nhíu mày, có lẽ là trong lòng đang có chút bất mãn. Trợ lý Diệp có năng lực như vậy thì tôi thành rơm rạ rồi.
- Ha ha, chủ tịch Khổng, anh khiêm tốn quá rồi. Sao có thể nói là cấp bậc khác nhau chứ, chúng ta đều là cùng một cấp với nhau mà.
Nói sao nhỉ, như đồng chí Hướng Vệ Minh đã nói, trước đây tôi đã làm việc ở thành phố. Nếu nói đến giao thiệp thì cũng có một chút.
Tuy nhiên, đa số các đồng chí đều là làm việc cùng nhau nhiều mà quen thôi. Hơn nữa Trương chủ nhiệm lại là cấp trên của tôi, chuyện này không có cách nào cả, đành phải vác mặt mo mà đi gặp ông ấy thôi.
Không ngờ là lãnh đạo lại nể mặt, cho nên mới liên lạc được với bộ trưởng Luyện. Bằng không, chỉ với khả năng của tôi, làm sao có thể mời được Luyện bộ trưởng tới đây chứ.
Diệp Phàm đương nhiên phải khiêm tốn, nếu không, Khổng Đoan sẽ buồn bực lắm.
- Trợ lý Diệp thật biết nói đùa, nếu như không có chút giao tình thì làm sao anh có thể mời được Luyện bộ trưởng chứ. Hơn nữa, chủ nhiệm Trương cũng đã quá hiểu Bộ trưởng Luyện rồi. Luyện bộ trưởng đương nhiên sẽ quan sát trợ lý Diệp một chút chứ, đúng không?
Lỗ Đoan cười nói.
- Chuyện này thì anh sai rồi, lúc trước chủ nhiệm Trương còn chưa từng nói đến chuyện sẽ cùng Bộ trưởng Luyện tới Đồng Lĩnh chúng ta. Chỉ có điều là mời đến dùng cơm, nên ông ấy mới chịu đến.
Diệp Phàm lắc đầu. Thật thật giả giả làm cho Khổng Đoan không biết đâu là đâu.
Như đã nói, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm sớm đã nhìn thấy Trương Vệ Thanh xuống xe rồi. Cho nên cười nói:
- Trương chủ nhiệm tới rồi, chúng ta qua đó nghênh đón một chút.
Diệp Phàm đi đầu, KhổngĐoan và Hướng Vệ Minh đi theo sau.
- Chủ nhiệm Trương, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng hoạt bát hơn đó.
Diệp Phàm đưa hai tay ra cười nói.
- Ha ha, ông em cũng không kém gì tôi đâu. Nếu nói về hoạt bát, cậu hơn tôi nhiều lắm đấy.
Dù sao, ông anh này cũng già hơn cậu mười mấy tuổi đấy. Tuy nhiên, xem ông em giờ lên vị trí nào rồi, trợ lý chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh.
Ông anh này ở đây vẫn chỉ làm một cán bộ cấp phó thôi. Một cán bộ cấp phó bé nhỏ. Trong thời đại này, thật là khó khăn.
Trương Vệ Thanh có vẻ nóng, căn bản là không bắt tay với Diệp Phàm mà là một cái ôm thân mật.
Hơn nữa lại có gọi ông anh ông em, làm cho Khổng Đoan là Hương Vệ Minh không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ Diệp Phàm với phó chủ nhiệm văn phòng trung ương này lại có quan hệ thân mật như vậy. Chẳng trách vừa nghe nói đến chuyện này đã có thể mời được người đến rồi.
Tuy nói rằng Hướng Vệ Minh ở thành phố cũng mười mấy năm rồi, nhưng làm sao có cơ hội nhìn thấy những lãnh đạo cấp cao như Trương Vệ Thanh thế này.
Luyện Bình Sơn kiêu ngạo như vậy mà cũng phải nể mặt Trương Vệ Thanh, dù sao, vị trí của Trương Vệ Thanh cũng rất đặc biệt.
- Anh Trương quá khiêm nhường rồi, gần đây mọi chuyện vẫn tốt chứ?
Diệp Phàm thuận miệng tán gẫu.
- Cũng tàm tạm, nhiều việc vặt vãnh lắm.
Trương Vệ Thanh cười nhìn Diệp Phàm rồi liếc nhìn Hướng Vệ Minh và KhổngĐoan.
Diệp Phàm lập tức giới thiệu. Tuy nhiên, nếu như Trương Vệ Thanh bắt tay họ thì như là cộng sự rồi, nên chỉ đưa tay ra chạm một cái thôi. Nhưng Diệp Phàm vẫn có thể nhìn thấy.
Đôi chân Hướng Vệ Minh đang không ngừng run sợ. Có lẽ anh ta quá kích động rồi.
Dù sao, Hướng Vệ Minh cũng không ít lần đến văn phòng thành phố rồi. Nhưng chưa từng nhìn thấy cán bộ nào. Chỉ vài lần nhìn thoáng qua vụ trưởng Trường thôi.
Đương nhiên, chuyện này cũng phải xem bản lĩnh và năng lực tới đâu. Hôm nay không ngờ là có thể được bắt tay với cán bộ cấp cao như Trương Vệ Thanh, đương nhiên Hướng Vệ Thanh không khỏi kích động.
- Tôi tới hơi trễ, Chủ nhiệm Trương, thật ngại quá.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nam.
Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn lại. Thấy người này mặc nguyên một cây đen. Quần cũng đen và cả giày da cũng đen.
Khuôn mặt hơi gầy cao, tuy nhiên nụ cười thì Diệp Phàm chắc chắn rằng đó tuyệt đối không phải là một nụ cười giả tạo.
Người đó có tư thế đứng rất trang trọng, thường thì muốn giao tiếp với những đồng chí như thế này thực sự là rất khó.
Bởi vì nghĩ đến bọn họ là nghĩ đến "Tử", người này chắc chắn là người mới nhậm chức Thứ trưởng thường trực bộ giao thông Luyện Bình Sơn rồi.
- Không muộn, vẫn chưa tới năm rưỡi mà.
Trương Vệ Thanh tươi cười bắt tay Luyện Bình Sơn. Quay người lại giới thiệu.
- Thứ trưởng Luyện, người này chính là Diệp Phàm, tuổi trẻ tài cao, hiện tại là trợ lý chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh kiêm bý thư thành ủy Đồng Lĩnh. Hơn nữa còn phụ trách cả khu Phong Châu. Thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Trong lời giới thiệu của Trương Vệ Thanh tràn đầy sự ngưỡng mộ Diệp Phàm.
- Xin chào thứ trưởng Luyện.
Diệp Phàm đưa tay ra, tuy nhiên, Luyện Bình Sơn chỉ buông một câu khách sáo:
- Không tồi.
Đương nhiên, Hướng Vệ Minh và Khổng Đoan lại kích động một hồi. Năng lực của trợ lý Diệp lớn như vậy, Khổng Đoan muốn gặp cán bộ như là vụ trưởng thôi đã khó rồi. Diệp Phàm vừa mới tới thành phố mà không ngờ chỉ một cuộc điện thoại đã có thể mời được hai nhân vật quan trọng tới rồi.
Khổng Đoan không thể không nhìn lại con người này lại một lần, hắn quả thật là tuổi trẻ tài cao mà.
Trong lúc đó, tâm tư của Khổng Đoan có một chút biến đổi nhỏ, cảm thấy người này quả thực không phải là đối thủ của mình.
Khổng Đoan có ý nghĩ rằng không chừng người này có sự giúp đỡ từ phía sau nên mới có nhiều chuyện tốt đến như vậy.
" Mình làm sao vậy chứ, đây không phải là hai cán bộ cao cấp sao, mình...." Khổng Đoan đang nghĩ, thì hai bên đã đi vào phòng rồi.
Lúc đầu thì Trương Vệ Thanh và Luyện Bình Sơn uống trà và nói tào lao vài chuyện về cuộc sống khó khăn khi xưa.
Không lâu sau, rượu và thức ăn được mang lên.