QUAN THUẬT

- Đúng vậy, tôi tin rằng tổ gia sớm hiểu được chuyện này. Nhưng chuyện này hậu bối chúng ta làm sao dám ra mặt nói chứ. Huống chi tổ gia chúng ta cứ như người vô hình. Trừ phi ông liên lạc với chúng ta, chúng ta làm sao có thể liên lạc được với ông.

Sắc mặt Nam Vân Cương càng ngày càng khó coi.

- Tôi thấy cũng không có cách gì với ông, chỉ có điều là cần phải tăng cường thực lực hiện có của chúng ta.

Với công lực hiện tại của Thiên Mi thì chúng ta có thể có 80% hy vọng đột phá hoàn toàn trở thành Tiên Thiên Đại Năng Giả.

Nếu Thiên Mi có thể đạt tới cấp độ của tổ gia, cô ra tay chẳng phải sẽ giúp cha của chúng ta nâng cao cấp độ sao.

Nam Vân Mậu Đức xoay người lại nghĩ đến chuyện này.

- Không phải dễ dàng như vậy, tuy nói bán Tiên Thiên đã tiến gần đến cánh cửa Tiên Thiên rồi. Xem như một chân đã đi vào. Nhưng phải hoàn toàn đi vào thế giới kia. Thiên Mi cho dù có thể hoàn toàn tiến đến cấp độ nàycó lẽ cũng cần đến khoảng hai mươi năm nữa. Cho đến lúc đó, cha còn có thể gánh vác được sao?

Nam Vân Cương nói.

- Cha hiện tại cũng tám mươi rồi, sau hai mươi năm nữa mặc dù là có thể cáng đáng được, nhưng lúc đó cũng đã hơn một trăm tuổi rồi. Con người đến tuổi đó thì còn làm được gì nữa. Người thường đứng cũng không vững, mặc dù là cha có thực lực, nhưng phải đột phá, đó cũng là một điều không thể. Ôi, việc này...

Sắc mặt Nam Vân Mậu Đức đen sẫm.

- Con người thì đều phải nghe theo mệnh trời.

Nam Vân Cương thở dài.

Diệp Phàm lại quan sát bốn phía một lần, phát hiện đích xác không có cao thủ ở đây. Thoắt một cái hắn đã xông vào tới đại sảnh, trong tình thế sét đánh không kịp bưng tai. Lập tức. Lâm Tú cùng Nam Vân Mậu Đức tạm thời đều không thể nhúc nhích.

- Nam Vân Cương, chúng ta lần thứ hai gặp mặt.

Diệp Phàm rõ ràng đặt mông ngồi trên ghế trên, vểnh mặt lên châm một điếu thuốc nhìn Nam Vân Cương.

- Anh tới làm gì? Chuyện của chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao?

Nam Vân Cương không ngờ hết sức điềm tĩnh liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Chấm dứt, đao của tôi còn ở trong tay anh. Tôi không muốn nói nhiều, phỏng chừng anhi cũng không muốn nhìn thấy tôi làm gì đó. Mang cây đao ra đây thì tôi sẽ đi, tuyệt đối không nói hai lời.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Đao, đao nào?

Trên mặt Nam Vân Cương hiện lên một tia nghi hoặc.

- Nói láo, anh lại nói láo rồi.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, nói.

- Thành thật một chút, nhanh lấy ra đây. Nói cách khác bản tính nôn nóng của tôi sẽ không khách khí đâu.

- Tôi thật không rõ anh nói cái gì, Nam Vân gia chúng tôi đứng vững ở Kim Lăng cũng đã hơn một ngàn năm, sau phải dựa dẫm vào ai chứ?

Nam Vân Cương nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Mà ánh mắt cũng đang nhìn lướt qua bà xã và em trai, phát hiện bọn họ chỉ biết phồng mồm trợn mắt lên mà không thể nói lời nào và cũng không thể nhúc nhích, sinh mạng hẳn là không vấn đề gì.

- Lúc trước đao của tôi bị lão gia nhà anh lấy đi, nói là lấy về cho anh dùng.

Diệp Phàm nhắc nhở. Trong lòng cũng có chút buồn bực, giống như Nam Vân Cương không hiểu Can tướng của mình. Bởi vì. dưới con mắt chim ưng, Nam Vân Cương dường như không hề nói dối.

- Đao thì đúng là ông cụ lấy, tuy nhiên, bây giờ không có ở trong tay tôi. Nếu anh muốn có thể hỏi cha tôi.

Tuy nhiên, chỉ một mình anh, cũng không có bản lĩnh cầm về. Nói cách khác lúc trước cũng sẽ không mất đao.

Ngày đó nếu cao thủ không đến, Diệp Phàm anh còn có thể sống sót mà đến đây nói chuyện sao? Tôi khuyên anh đi nhanh đi. Nói cách khác nếu cha biết anh đến lúc đó đi không được rồi.

Nam Vân Cương không ngờ mạnh mồm nói.

- Ha ha, trước khác nay khác rồi. Hiện tại anh đã là tù nhân rồi. Anh có tư cách gì nói với tôi những lời đó. Anh không làm theo lão gia nhà anh, lại còn có một con người lạnh như băng ở bên cạnh thế kia. Anh cũng không khá hơn chút nào đâu.

Diệp Phàm cười lạnh nói.

Đúng lúc này, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhảy dựng lên. Hắn bay vút một cái đã tới chỗ Nam Vân Cương, thừa cơ hội người này còn không kịp phản ứng liền đâm xuống Nam Vân Cương.

Tuy nhiên, Nam Vân Cương còn muốn giãy dụa, sau khi bị Diệp Phàm tát một cái mặt lập tức sưng phồng lên.

- Còn cử động nữa tôi lập tức phế bỏ anh.

Diệp Phàm trừng mắt hừ nói, Nam Vân Cương thân mình chấn động, thật sự không dám cử động.

Đối với người luyện võ mà nói thì mất đi võ công thà mất đi tính mạng còn hơn, nếu như mất đi võ công thì thậm chí anh ta sẽ mất luôn cả địa vị làm chủ gia đình.

Gặp người này thì chẳng khác nào xách một con gà mà đâm đâm chọc chọc. Nhưng từ rất xa Diệp Phàm phát hiện thấy một bóng áo trắng đang bay trên không trung, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh.

Không xong rồi, hình như là người đó, trong lòng Diệp Phàm nhất thời kinh sợ, vừa mới thi triển công lực của Bức Vương Nam Lăng hậu với Nam Vân Cương kia, không ngờ người này lại đến.

Người đó đâm thẳng về hướng tòa nhà rồi nhằm người mà xông vào.

- Thành thật một chút.

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Nam Vân Cương hừ nói.

Hắn giương đôi mắt chim ưng nhìn quanh bốn phía một lượt, tuy nhiên, khi hắn ngẩng đầu lên, nhất thời có một chút kinh ngạc.

Phát hiện nơi này hình như là giữa một phòng ngủ. trong phòng có một cái giường, bên trên bày một số cổ vật từ thời nhà Thanh.

Ví dụ như bàn tròn khắc hoa, ghế ngồi tròn khắc hoa như một cái trống. Còn có giá sách từ xưa. Diệp Phàm cũng không rảnh đi xem xét mấy thứ đó.

Mà gian ngoài có một phòng tiếp khách nhỏ, mà thứ khiến Diệp Phàm sững sờ chính là trung tâm của phòng tiếp khách treo một bức họa.

Trong bức họa kia có một người mặc áo choàng màu xanh đang đứng trong một hồ nước. Người này mày rậm mắt to có vẻ rất có thần khí, hơn nữa, trong tay còn phe phẩy một cây quạt lông, trông thần sắc rất không giống với người bình thường.

Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là hình như dáng người này hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Tuy nhiên, hắn nhìn kỹ hơn, gắng sức nhớ lại, tuy nhiên, cuối cùng có thể khẳng định, gương mặt này tuyệt đối hắn chưa từng gặp.

Chỉ có điều, Diệp Phàm cảm giác, cảm thấy người này giống như đã từng quen biết. Hơn nữa cảm giác còn khá thân thiết.

Gặp ma rồi, người kia là ai? Diệp Phàm nói thầm trong lòng, phát hiện bóng trắng kia đã đứng ngoài cửa.

Không phải là một bậc trượng phu, Diệp Phàm trong lòng hừ lạnh một tiếng trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, đại khái cũng đoán ra hẳn đó là nam Vân Thiên Mi rồi. Hắn một tay lấy Nam Vân Cương rồi đi đến cạnh cửa.

- Các hạ là Nam Vân Thiên Mi?

Diệp Phàm lạnh lùng hướng về chỗ bóng trắng kia hừ nói.

- Là anh?

Bóng trắng vừa thấy Diệp Phàm, hơi sửng sốt hừ lạnh nói.

- Là Diệp Phàm tôi đây?

Diệp Phàm nói.

- Thả Nam Vân Cương ra, và hãy cút đi. Sau này đừng bao giờ bén mảng đến Nam Vân gia nữa. Nói cách khác, trên đời này không còn Diệp Phàm nữa rồi.

Nam Vân Thiên Mi không ngờ vô cùng bình tĩnh.

- Tôi tới lấy lại Phi Đao của tôi, ban đầu là bị Nam Vân Tiếu Tiếu cướp đi. Tôi tới lấy lại đồ của mình chẳng lẽ cũng phạm pháp hay sao?

Diệp Phàm hung hăng chất vấn.

- Việc này tôi không rõ lắm...

Nam Vân Thiên Mi vừa mới nói một nửa, xa xa truyền tới một thanh âm,

- Không phải ta cướp đi, mà là tài năng của ngươi không đủ để giữ nó..

Tài năng của ngươi không đủ thì nói gì được chứ. Chỉ cần Diệp Phàm ngươi có thể đánh được lão phu, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể lấy Phi Đao đi.

Nói cách khác, người làm như vậy thật quá bỉ ổi rồi. Nói khó nghe một chút, chuyện này chính là do tiểu tử ngươi gây nên.

Đối với những người luyện võ như ngươi mà nói, đây là hành vi hiếm thấy. Hơn nữa, lúc trước chúng ta bỏ qua cho ngươi, ngươi thật không biết điều.

Ngươi cho là một cán bộ như ngươi thì Nam Vân gia chúng ta không dám động thủ có phải hay không? Vậy ngươi hoàn toàn sai lầm rồi, ngươi quá xem thường thực lực của Nam Vân gia chúng ta rồi.

- Tôi không nói các người như vậy, Nam Vân gia các người thế lớn, nghe nói có mấy người còn làm đến cấp phó bộ chánh bộ đấy. Các người có thể làm xằng làm bậy, nhưng, thế giới này luôn có luật pháp.

Hơn nữa, lần này tôi đến chính là muốn lấy lại Phi Đao đấy. Phi Đao vốn là của Diệp Phàm tôi, là thuộc về tôi, ngươi dùng thủ đoạn cướp đi chẳng lẽ vinh quang lắm sao?

Nói trắng ra thì đây chính là lý luận của bọn cướp. Huống chi, bản lĩnh của ngươi so với Diệp Phàm tôi còn thâm hậu hơn, nhưng, ngươi bao nhiêu tuổi.

Nam Vân Tiếu Tiếu ngươi ở tuổi như tôi liệu đã có bao nhiêu phần công lực?

Cho nên, đây chính là già bắt nạt trẻ rồi. Lão thất phu, ngươi còn ở nơi này mà nói những lời đó sao?

Tôi không biết trên đời này hai chữ liêm sỉ phải viết thế nào mới đúng đây. Nhưng chữ Nam Vân Tiếu Tiếu thì ngươi hãy dạy ta viết thế nào mới đúng.

Đây chẳng lẽ chính là cách đối nhân xử thế của Nam Vân gia đã nổi tiếng cả ngàn năm nay sao. Tôi rất hoài nghi Nam Vân gia các người có phải bọn cường bạo hay không đấy.

Diệp Phàm cũng khéo mồm khéo miệng không chút khách khí đáp lễ, dù sao đều trở mặt rồi, cũng không còn gì phải khách khí cả.

- Tiểu tử thối, ngươi còn nói đến liêm sỉ được hay sao? Tài nghệ không bằng ai mà lại dám nói những lời ngông cuồng đó sao?

Hơn nữa, cũng là các ngươi tìm tới tận cửa rồi. Trên đời này thị phi trắng đen chẳng lẽ lẫn lộn rồi sao.

Hổ thẹn khi ngươi vẫn là quan lớn, ta thấy đầu óc ngươi đúng là có vấn đề rồi. Sớm biết rằng ngươi là người bỉ ổi như thế, ngày đó nói gì ta cũng không để ngươi vào được Nam Vân gia.

Nam Vân Tiếu Tiếu tức giận, đó là cực tức giận, lão già này thiếu chút nữa dựng râu trừng mắt rồi.

- Lý luận của cường bạo thôi, các ngươi như vậy cũng khá đường hoàng đấy. Các ngươi có mặt mũi nào mà nói những lời này chứ, Nam Vân gia thế lớn, nhưng cũng không có thể ỷ thế mà hiếp người được.

Nếu nói đến bỉ ổi, ngoài Nam Vân gia các ngươi còn ai khác nữa. Chẳng lẽ chúng ta không nên lấy lại công bằng sao, hãy xem cô gái xinh đẹp kia lại bị gả cho con cháu chó má nhà ngươi thì có phải là rất có đạo lý không?

Quả thực là buồn cười, buồn cười thật sự.

Diệp Phàm vừa có tâm. Lại có dũng khí, ngửa mặt lên trời mỉm cười.

Người này, bộ dáng có vẻ có chút kiêu ngạo, ngông cuồng. Tuy nhiên, nội tâm cũng tràn đầy bi tráng.

Xem tình hình hôm nay, muốn đi ra khỏi Nam Vân gia quả thật có chút khó khăn rồi. Nếu quả thật phải đấu một trận thì Nam Vân Cương phải làm sao đây, có lẽ chính mình cũng gặp nguy hiểm. Kết quả chính là cả hai đều bị thương.

- Ít nói lời ong tiếng ve, lập tức buông Nam Vân Cương ra. Chúng ta có thể suy xét tha mạng cho ngươi, nhưng tránh không khỏi mang vạ đâu.

Mặc kệ ai đến Nam Vân gia giương oai, đều sẽ bị trừng phạt. Nói cách khác, hôm nay Nam Vân gia này chính là nơi táng thân của Diệp Phàm ngươi.

Chúng ta, hiện tại chỉ cần một bàn tay của ngươi là được. Cho ngươi nhớ lâu một chút, đừng có chuyện hay là không có chuyện cũng đến nhà chúng tôi quấy rối.

Trên đời này muốn quấy rối cũng cần có bản lĩnh, không có bản lĩnh ắt phải trả giá lớn.

Nam Vân Tiếu Tiếu có chút thẹn quá thành giận rồi.

[/COLOR]

Bình luận

Truyện đang đọc