QUAN THUẬT

- Việc này, chúng tôi cũng hỏi qua rồi, nói là có một đồng chí là Khương Quân bị người từ quân khu bắt cóc đi. Bọn họ nghi ngờ trợ lý Diệp các anh làm cho nên đã tới. Tuy nhiên, bọn họ đang không có chứng cứ lại dính vào thật không có lý trí. Lưu Chí Hồng muốn không đắc tội của hai bên.

- Buồn cười, tôi đang làm gì, còn dùng mấy chiêu bắt cóc nào sao? Hơn nữa, nhà khách này có camera theo dõi, xin xem lại xem Diệp Phàm tôi từ khi đi vào có ra khỏi cửa không?

Quả thực là bừa bãi, chỉ dựa vào đoán mò cũng dùng súng công kích chúng tôi, chỉ thế cũng đủ rồi.

Giải quyết thế nào là việc của Cục công an Giang Hoa các anh, anh về đi, bất cứ lúc nào báo cáo kết quả xử lý với tôi. Diệp Phàm khoát tay áo, Lưu Chí Hồng vẻ mặt buồn rầu đi về.

Lưu Chí Hồng vừa đi, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho tư lệnh quân khu Lam Kinh Trần Khải Việt.

- Đêm khuya quấy rầy, đúng là không có cách nào. Tư lệnh Trần, tôi là Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không. Trước kia làm việc có quen anh. Lần đó chúng tôi cùng nhau vào tổng quân y viện đấy. Diệp Phàm nói.

- Ồ, là Tiểu Diệp, quái, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi điện thoại làm gì, còn nói không có cách nào, rốt cuộc sao lại thế?

Trần Khải Việt hỏi, cũng rất nghi ngờ.

Vì thế Diệp Phàm nói qua mọi việc từ đầu chí cuối một lần, cũng không nói dối, đương nhiên cũng khuếch đại sự thật một cách thích hợp một chút.

- Tôi tin tưởng cậu không dám gạt tôi có phải không đồng chí Diệp Phàm? Trần Khải Việt vừa nghe lập tức giọng nghiêm túc thật sự.

Việc công là việc công, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân tư lệnh Trần hiểu rất rõ.

- Tôi sẽ thế sao? Diệp Phàm nói.

- Ừ, việc này tôi đã biết. Trần Khải Việt cúp điện thoại.

Bảy giờ sáng, Lý Thành Thọ một đêm không ngủ, đang úp mặt trên bàn thiêm thiếp ngủ. Lúc này Chánh văn phòng phân quân khu khẽ gõ cửa bước vào báo cáo là tư lệnh thứ nhất quân khu tỉnh Chu Minh Tiến đã dẫn người đến Giang Hoa rồi.

- Tới đúng lúc rồi. Lý Thành Thọ vừa nghe, lập tức vui mừng nhướng mày, sau đó nói - Chúng ta lập tức ra ngoài nghênh đón một chút.

Phó tư lệnh Chu dẫn theo sau đồng chí vào phòng làm việc của Lý Thành Thọ.

- Đồng chí Thành Thọ, tôi được sự ủy quyền của tư lệnh Ngô xuống điều tra về chuyện đồng chí Khương Quân của tập đoàn Hoành Không bị phân quân khu ép. Tư lệnh Chu vẻ mặt nghiêm túc.

- Chúng tôi đã mong ngài đến từ trước, bọn họ rất kỳ cục chẳng những ép buộc người của chúng tôi rõ ràng còn đánh bị thương mấy thượng tá của chúng tôi.

Hiện giờ rõ ràng còn nhốt vào Cục công an địa khu. Quả thực là xằng bậy. đồng chí Diệp Phàm tuy nói là trợ lý Bộ trưởng Bộ công an nhưng cũng không thể cả gan làm loạn như thế.

Tư lệnh Chu Lý Thành Thọ đương nhiên muốn lên tiếng trước.

- Những việc khác không cần nói, anh lập tức triệu tập cuộc họp ban lãnh đạo, tôi muốn công bố quyết định của lãnh đạo quân khu. Tư lênh Chu khoát tay nói, làm Lý Thành Thọ sửng sốt, trong lòng nhất thời có cảm giác bất an. Có vẻ vị Tư lệnh Chu này xuống dưới cũng không phải là chỗ dựa của mình.

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ trôi qua trong chớp mắt. Lý Thành Thọ tin tưởng vào bản thân. Không lâu bộ máy Đảng ủy phân quân khu đã tập hợp đầy đủ.

- Các đồng chí đều đã đến rồi, tôi đọc quyết định của lãnh đạo quân khu tỉnh. Chu Chí Hồng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tất cả mọi người rồi nói - Lãnh đạo quân khu tỉnh đưa ra quyết định tạm thời, vì cháu của người phụ trách phân quân khu Lý Thành Thọ Lý Chí và đồng chí Lý Thành Thọ đều liên quan đến vụ án của đồng chí Khương Quân của tập đoàn Hoành Không.

Và việc này đã khiến Bộ công an rất coi trọng. Để tỏ sự công bằng, không trốn trách quy định.

Đảng ủy quân khu tỉnh nhất trí đồng chí Lý Thành Thọ tạm thời cách chức điều tra, công tác của phân quân khu Giang Hoa do đồng chí Trịnh Thiên Trung tạm thời phụ trách.

- Vì sao? Lý Thành Thọ không phục mà hỏi.

- Vì sao, anh còn không rõ ràng sao? Đồng chí Thành Thọ, tôi hi vọng anh bình tĩnh một chút, việc này còn đang điều tra, chưa có kết luận. Ho vọng cậu có thể tiếp nhận quyết định của lãnh đạo quân khu tỉnh. Tư lệnh Chu vẻ mặt nghiêm túc như mặt nước.

Lý Thành Thọ lập tức như bị hút hết tinh lực, hơn nữa cả đêm qua không ngủ, cảm giác đầu nặng đứng không vững vội vàng ngồi xuống, cả người mềm oặt trên ghế.

Lý Thành Thọ biết lần này thật đúng là khiêng không qua rồi.

Mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, Lý Thành Thọ thất ý, còn Trịnh Thiên Trung đương nhiên đắc ý rồi. Cơ hội lần này đến rồi lập tức điều động phòng bảo vệ phân quân khu phối hợp phó tư lệnh Chu triển khai điều tra.

- Phó tư lệnh Chu ra rồi, nhưng Khương Quân lại mất tích việc này cũng bất lợi cho việc điều tra. Xa Thiên nói.

- Cậu dẫn Khổng Ý Hùng đến nhà họ Mộc một chuyến thông báo với nhà họ Mộc một chút nói Chủ tịch tập đoàn Hoành Không yêu cầu Mộc Châu Lệ lập tức đến khách sạn Giang Hoa. Nếu không Khương Quân phiền toái liền lớn. Diệp Phàm nói.

Xa Thiên vội vàng đi.

Không đến hai tiếng sau Mộc Châu Lệ xuất hiện ở nhà khách Giang Hoa.

- Bí thư.. Bí thư Diệp, ngài cứu cứu Khương Quân đi. Vì gặp Diệp Phàm rồi Mộc Châu Lệ vẫn như gặp được người của nhà mẹ để lập tức liền quỳ xuống khóc rống lên.

- Khương Quân là bị sư thái cứ đi.

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này Bí thư Diệp nói cái gì, tôi không hiểu. Mộc Châu Lệ còn muốn che dấu.

- Cô nói cũng không đúng. Nói thật với cô, lần này quân khu tỉnh xuống dưới.

Nếu Khương Quân có thể kịp thời xuất hiện để điều tra đối với y mới có lợi. Nếu không, đương sự không ở, điều tra này liền không thể tiến hành.

Còn có thể trừng phạt kẻ ác. Chẳng lẽ cô không muốn cùng Khương Quân cùng một chỗ sao? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Khương Quân cả đời không thể minh oan phải mai danh ẩn tích cả đời sao? Diệp Phàm nói.

- Vậy phải làm sao? Mộc Châu Lệ sợ thất thần.

- Không cần lo lắng cái gì, đem người đến một bệnh viện nào đó, những cái khác không cần quan tâm.

Chỉ cần báo cho cục công an Giang Hoa địa điểm là được. Chuyện sau này để tôi giải quyết. Diệp Phàm nói đến đây nhìn Mộc Châu Lệ một cái cười nói - Còn nữa, chuyện cô và Khương Quân lần này cũng giải quyết xong đi.

Cứ tiếp tục thế cũng không phải là cách. Sau này tuổi tác lớn muốn sinh con cũng khó.

- Tôi tôi nghe Bí thư Diệp. Mộc Châu Lệ vội vàng đi rồi.

Diệp Phàm đi nghỉ trưa, buổi chiều hai giờ Diệp Phàm nhận được điện thoại của Cục trưởng Lưu của Cục công an Giang Hoa sau đó đi thẳng đến bệnh viện.

Phát hiện Khương Quân chỉ bị thương ngoài da, nội thương được Diệp Phàm trị liệu đã khá lên ba phần.

Lúc ba giờ, Phó tư lệnh Chu dẫn người đến.

Tuy nhiên, Phó tư lệnh Chu rất khách khí, cùng Diệp Phàm nói chuyện phiếm giống như là bạn bè, không giống như đang điều tra.

Hai hôm sau, điều tra đã có kết quả.

Mà quân khu tỉnh Điền Nam lúc này ra quyết định, miễn hết thảy chức vụ của tư lệnh phân quân khu Lý Thành Thọ. Hơn nữa bắt buộc phải chuyển nghề.

Lý Thành Thọ còn có chút hậu trường, cuối cùng cấp trên chiếu cố cho y chuyển nghề về Mặt trận tổ quốc Giang Hoa cấp bậc phó phòng. Đương nhiên là giáng cấp, từ đó về sau Lý Thành Thọ xong rồi.

Còn kẻ ác độc Lý Chí đương nhiên được mời vào Cục Công an. Tội danh đùa giỡn, lưu manh kích động người khác đánh người, còn có tội cưỡng gian và nhiều hành vi phạm tội khác.

Cuối cùng phán quyết 10 năm.

- Ha ha Trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười sang sảng của Diệp Phàm. - Mộc Châu Lệ, lúc nào thì thế, bà mối như tôi đây đã quyết định rồi, đến lúc đó cô chuẩn bị đầu heo lớn tạ cho mình là được.

- Bí thư Diệp, anh vừa cười tôi sao? Mộc Châu Lệ xấu hổ hận không thể có kẽ hở nào chui vào.

- Ha ha Khương Quân tất nhiên vẻ mặt thỏa mãn.

- Cười gượng gì, dưỡng thương sớm một chút, Công ty xây dựng không thể thiếu cậu, nhanh chóng nhìn chăm chú giúp bố. Diệp Phàm hừ nói.

- Biết rồi thưa thủ trưởng. Khương Quân sửng sốt từ trên giường đứng lên chào một cái.

- Tôi lập tức có thể làm rồi, chút tổn thương đó cũng không coi vào đâu.

- Không được, phải nghỉ ngơi vài ngày, nếu để lại di chứng thì làm sao? Mộc Châu Lệ không chịu.

- Ừ, nghỉ ngơi một tuần đi. Để Châu Lệ chăm sóc một chút. Diệp Phàm cười đi rồi, dành thời gian cho hai người yêu nhau.

Trở lại trụ ở Hoành Không.

Khổng Ý Hùng báo cáo nói là đội đo đạc hôm nay đang ở núi Thông Thiên.

- Huyện Hoành Cương ký kết chính là người của tập đoàn Tinh Đại có phải không? Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu.

- Ừ, là nhân viên của Viện quy hoạch thiết kế của tỉnh. Nói là tập đoàn Tinh Đại mời họ đến đo đạc, chuẩn bị khai thác phát triển núi Thông Thiên thành khu du lịch sinh thái bao gồm cả Sông Thông Thiên. Khổng Ý Hùng nói.

- Có lẽ các anh ngăn không có họ đo đạc có phải không? Diệp Phàm cười nói.

- Đó là đương nhiên, thị trấn Hoành Không hiện giờ đã là thuộc quản lý của tập đoàn chúng ta. Chúng ta mới là chủ thật sự của núi Thông Thiên, dựa vào cái gì mà họ đo đạc.

Muốn khai thác cũng phải tập đoàn Hoành Không chúng ta làm việc này. Cục trưởng Bao lập tức đã dẫn người đi, mời các đồng chí trong đội đo đạc trở về.

Mấy hôm trước anh đang bận bên Điền Nam, nhất thời tôi không dám quấy rầy. Tuy nhiên, nghe nói tập đoàn Tinh Đại đi tìm huyện Hoành Cương.

Ủy ban nhân dân huyện Hoành Cương tố cáo tập đoàn chúng ta. Khổng Ý Hùng nói.

- Xem ra lại có chuyện để nói rồi. Diệp Phàm cười nói - Tuy nhiên, bọn họ ký kết hợp đồng đề cập đến vốn nhiều hay ít.

- Hai trăm triêu, huyện Hoành Cương góp 100 triệu. Ngoài ra, huyện Hoành Cương quả thực muốn "cải trắng giá cả". Miễn thuế ba năm không nói, ngay cả hai trặm triệu mà tập đoàn Tinh Đại bỏ ra đều là Ủy ban kinh tế thương mại và Cục du lịch huyện Hoành Cương đảm bảo để họ vay tiền ngân hàng. Tiền này là vay mà có. Khổng Ý Hùng nói.

- Bình thường thôi, bọn họ nhằm vào chúng ta. Bọn họ muốn cướp núi Thiên Thông.

Sau đó, tỉnh hỏi họ cái gì cũng giả ngu không biết là được.

Tuy nhiên, bọn họ tính toán giỏi, chúng ta có thể để họ làm thế với núi Thông Thiên sao, quả thực là ngu ngốc.

Tôi muốn để huyện Hoành Cương vừa mất người vừa gãy binh. Diệp Phàm cười âm hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc