QUAN THUẬT

Bởi vì dưới chân Chu Phương Tinh treo một mảng lớn Sói hoa màu tím. Muốn cưu Chu Phương Tinh phải đạp lên Sói hoa này, nếu không khi bay lên không trung Soi hoa này sẽ là mục tiêu công kích của đạn bắn tỉa.

Bởi vì, trên không trung mục tiêu quá lớn, mặc dù có thể tránh đạn, nhưng hai trưởng lão của Tam độc giáo bản lĩnh lớn hơn hắn, muốn đến được ngọn núi kia không khác gì tự tìm đường chết, có lẽ đây là gian kế của Tam độc giáo.

Diệp Phàm nhìn ra một chút, phát hiện phạm vi của Sói hoa có đến sáu bảy mươi mét. Nếu dùng phương pháp ngưng tụ nước lúc nay xé ra thì khoảng cách cũng hơi xa. Nếu là ba bốn mươi mét thì Diệp Phàm có thể đánh cược một lần để làm.

- Trưởng lão, có lẽ bọn họ sẽ bỏ Chu Phương Tinh đấy, kế này dùng không tốt lắm.

Tông Hà nói.

- Không nhất định là vậy, có thể thử xem. Tuy nhiên bọn họ muốn rời khỏi vách đã kia cũng không dễ dàng. Chỉ cần vây cho bọn họ khốn khổ, ngay cả đói cũng có thể làm bọn họ chết.

Trước mắt bọn họ còn có đạn, người của chúng ta nhiều hơn bọn họ, thi thoảng quấy rầy một chút, đạn của họ cũng dùng hết.

Đến lúc đó dùng hết đạn rồi chúng ta có thể tấn công. Bọn họ chỉ có một thập đẳng vị hơn nữa bản lĩnh so với tôi còn thấp hơn.

Tôi với Phù Phong của con bản lĩnh đều cao hơn thằng nhóc kia, không cần đến những người cái khác, chỉ cần hai chúng ta có thể giải quyết bọn họ.

Một lão già râu đỏ nói, người này là một trong những trưởng lão của Tam độc, công lực đã đạt đến thập đẳng trình tự người thứ ba.

- Ừ, bọn họ còn muốn chạy ra khỏi Dược Viên là không thể nào. Tôi đã điều đến hàng trăm tên cung thủ, có bắn nát chúng.

Tông Hà tràn đầy tin tưởng, nhìn Dược Viên thở dài nói;

- Đáng tiếc cho hộ pháp Tương, mà hộ pháp Xe lại chẳng biết đi đâu, Pháo hộ pháp lại bị thương, mã hộ pháp lại đang ở chỗ cha. Nếu không, với tương trợ của bọn họ chúng ta căn bản cũng không cần dùng cái gì.

- Tông Hà, con nói bọn họ đến chủ yếu là vì cứu Chu Phương Tinh, có thể chắc chắn không?

Tông Vân có chút nghi ngờ, vuốt vuốt râu hỏi.

- Chắc chắn là như vậy, lúc mới bắt đầu Đường chủ Hồng Ý bị chúng bắt, hơn nữa Tông Lạc cũng bị bắt.

Bọn họ đề xuất muốn trao đổi Chu Phương Tinh. Hơn nữa, lần này bọn họ cử đến cũng không nhiều người, chỉ có vài người, một thập đẳng, một cửu đẳng, còn có mấy người đẳng cấp không cao lắm.

Nếu như nói họ có mục đích khác đến, vì sao không cử thêm nhiều người đến đây. Đã nghe cha nói qua về Ngũ độc giáo, thật ra thực lực so với Tam độc giáo chúng ta còn hùng hậu hơn một ít.

Mượn tám đại hộ pháp của Ngũ độc giáo mà nói, mỗi người đều là cửu đẳng đại viên mãn. Vì sao tám đại hộ pháp cũng không có một người đến?

Cho nên, chúng tôi đoán chừng là nhà họ Chu đã đổi cửu hương chén với điều kiện duy nhất là cứu Chu Phương Tinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cửu hương chén đối với người bình thường thì chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với những người dùng độc như chúng ta thì phải nói là khá quan trọng.

Cửu hương chén tuy nói không thể giải trừ tất cả độc dược trong thiên hạ nhưng độc bình thường đều có thể giải, hơn hữa, cha tôi còn nói cửu hương chén có cách sử dụng khác.

Tông Hà nói.

- Ừ.

Tông Vân gật đầu nói:

- Con nói cũng có lý, đối với người bình thường thì cửu hương chén pha trà dễ uống, bọn họ không biết được bí mật trong đó. Tuy nhiên tôi nhìn phong cách làm việc của mấy người này lại có điểm không giống với người của Ngũ Độc giáo.

- Không giống như thế nào? Tông Vân, tôi nói này có phải ông càng già trí nhớ càng kém không?

Trưởng lão Tông Phù Phong cười nói.

- Có lẽ là cửu hương chén bọn họ vẫn chưa đạt được, cho nên, nhất định phải cứu Chu Phương Tinh ra. Ngũ độc giáo tuy nói là giáo lớn, người cũng nhiều, cao thủ không ít, ngay cả những bang phái lớn của Trung Quốc như Thiếu Lâm Võ Đang cũng đã đấu qua. Chẳng qua nghe nói Trung Quốc thành lập một tổ chức thần bí gọi là Tổ đặc nhiệm A.

Thực lực của bọn họ cũng không thua bất kỳ bang phái lớn của Trung Quốc nào. Hơn nữa, bọn họ là đại diện Châu Á, là đại diện cho đất nước.

Tuy nói chưa từng công bố nhưng trong những cao thủ đều biết có một tổ chức thần bí như vậy chuyên môn giải quyết một vài sự vụ trong giới võ thuật.

Cho nên, bọn họ chẳng những lấy bản lĩnh võ công làm cơ sở mà còn có những vũ khí hiện đại hỗ trợ.

Nghe nói bọn họ dùng đều là những vũ khí tiên tiến nhất của thế giới. Cho nên, Ngũ Độc giáo tuy nói thực lực mạnh nhưng cũng không dám dùng thủ đoạn không đàng hoàng đi cướp Cửu hương chén của nhà họ Chu. Nếu không, bị bọn họ theo dõi thì phiền toái.

Tông Vân nói.

- Ừ, khứu giác của Tổ đặc nhiệm A cũng không chậm. Tình hình của Ngũ Độc giáo chắc chắn họ đã có hồ sơ.

Tuy nói không thể rõ ràng hết mọi tình hình của Ngũ độc giáo nhưng hiểu biết một phần vẫn phải có. Lần trước chúng ta bắt có Chu Phương Tinh, không biết chuyện này có khiến Tổ đặc nhiệm A chú ý không?

Vốn việc này có người trong giáo không đồng quan điểm, nói là tốt nhất không cần dùng biện pháp bắt cóc. Bởi vì, Chu Phương Tinh đã đã có thân thủ thất bát đẳng, có thể coi như là cao thủ hạng nhất.

Chỉ sợ Tổ đặc nhiệm A cũng có hồ sơ của nhà họ Chu tỉnh Ngũ Chiếu. Nếu chúng ta vừa ra tay, chỉ sợ thu hút sự quan tâm của bọn họ.

Nhưng chúng ta rất muốn thu được Cửu hương chén của nhà họ Chu nên vẫn ra tay. Lúc đó cũng là suy nghĩ đến việc Tổng bộ của chúng ta không ở Trung Quốc mà đang ở Lào.

Tổ đặc nhiệm A mặc dù muốn đối đầu với chúng ta cũng ngoài tầm tay với. Tôi cũng nghĩ, người lần này tới nếu không phải là người của Ngũ độc giáo, có phải là người của Tổ đặc nhiệm A cử đến?

Vẻ mặt Tông Hà có chút nghiêm trọng.

- Chắc có lẽ là không, Tổ đặc nhiệm A dựa vào cái gì mà ra sức vì nhà họ Chu, lấy lại Cửu hương chén vô dụng của họ?

Huống chi, mặc dù là Tổ đặc nhiệm A cung phải suy xét đến việc đến chỗ chúng ta để cướp người, đây chính là tổn thất không dậy nổi.

Hơn nữa, nhìn các cậu đánh nhau với họ, hình như bọn họ cũng rất hiểu biết về cách dùng độc.

Ngoại trừ Ngũ độc giáo đối đầu với chúng ta, Tổ đặc nhiệm A chưa hiểu được nhiều phương pháp phòng độc như vậy.

Tông Phù Phong đầy tự hào hừ nói.

- Đúng thế.

Tông Vân cũng đồng ý gật đầu.

Trong lòng Diệp Phàm đang vội, Tổ đặc nhiệm A có thể mặc kệ Chu Phương Tinh, nhưng nếu hắn đã có cơ duyên kế thừa toàn bộ nội khí của bảo chí thiền sư, người ta đã giao cho hắn quan tâm đến người nhà họ Chu. Hiện giờ Chu Phương Tinh gần ngay trước mắt mà không cứu được.

Bảo Diệp Phàm buông tha, hắn không làm được.

Lúc này, một tâm trạng kỳ lạ lại xuất hiện, gió thổi qua bao Hoa Sói độc màu tím, một mùi hương hoa bay đến, Diệp Phàm không khỏi hít một hơi, lập tức cảm giác giống như cực kỳ thoải mái.

Thật đúng là tà môn. Hoa Sói tím này chính là vật mà tín đồ của Tam độc giáo thấy đều sợ như sợ cọp, sao hắn lại cảm thấy tương đối thân thiết? Trong lòng Diệp Phàm đầy nghi vấn, lúc này tay giống như phản xạ có điều kiện đưa về phía Sói hoa tím rút ra một quả.

Chẳng lẽ hắn không sợ Sói hoa tím độc này? Lúc trước cũng có một ít chất lỏng phun vào bàn tay đến giờ cũng không có phản ứng gì.

Nếu cơ thể hắn có chất kháng thể chống đỡ loại độc này… thì đây chẳng phải nói là hắn không sợ nó sao? Vậy là tốt rồi.

Diệp Phàm quyết định thử một phen.

Giơ ngón tay lột vỏ của quả Sói hoa màu tím, lộ ra bên trong là thịt quả màu trắng.

Còn rất thơm, Diệp Phàm ngửi ngửi, đột nhiên cảm giác cổ họng chấn động, một lực mạnh mẽ hút từ cổ ra ngoài.

Hắn đang không phòng bị, miệng hơi mở ra, đến khi hắn tỉnh táo lại, mặt tái nhợt.

Bởi vì, vừa rồi lực hút khiến cho hắn không tự chủ cắn một nửa quả Sói hoa đã bóc vỏ.

Quả Sói hoa này quả thực sờ hơi cứng rắn, nhưng vừa vào miệng lập tức biến thành chất lỏng nuốt trôi luôn vào bụng.

Xong rồi, hôm nay mạng nhỏ có lẽ phải đặt ở đây rồi. Trong lòng Diệp Phàm thầm kêu lên một tiếng, vội vàng vận thuật dưỡng sinh, theo kinh mạch vận đến dạ dày muốn ép quả Sói hoa vừa nuốt vào ra ngoài.

Chỉ có điều, Diệp Phàm cảm thấy mệt là lúc này dạ dày không cảm nhận được sự tồn tại của Quả Sói hoa, hơn nữa, lúc này dạ dày cũng có phản ứng.

Một luồng hơi nóng rực làm cho dạ dày giống như bị bỏng, Diệp Phàm vội vàng dùng lực ép hơi nóng này ra ngoài.

Chẳng qua không có hiệu quả, gần mười mấy giây đồng hồ, luồng hơi nóng này rất kỳ lạ tự động men theo kinh mạch không lâu đã đến cổ.

Việc này làm cho Diệp Phàm sợ hãi không ít, nếu độc dược vào cổ không phải là hắn xong đời sao?

Cho nên, hắn dùng toàn bộ nội tức đưa đến cổ muốn ép quả Sói hoa màu tím ra ngoài, dùng nội lực ngoài ra hút lấy chất độc này.

Như vậy là triển khai cuộc đua giữa trong và ngoài. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác luồng hơi nóng này càng ngày càng nóng. Từ cổ rồi lan ra toàn thân, giống như vừa bước vào hang lửa.

Hắn quay người đang muốn trở lại chỗ Thiên Thông để hỏi nguyên nhân thì việc lạ đã xảy ra. Luồng hơi nóng này phá tan thành chắn nội tức của Diệp Phàm vọt vào cổ.

- Xong rồi, toàn bộ trúng độc. Cổ của mình xong rồi.

Diệp Phàm cay đắng thầm nghĩ.

Cũng không có cách nào rồi, cổ không thể khống chế được, không lâu luồng hơi nóng không ngờ mất tiêu một cách kỳ lạ.

Diệp Phàm thử vận khí một chút, không ngờ kinh mạch thông suốt, không hề có cảm giác một chút ngăn trở hay yếu ớt nào.

Hơn nữa, Diệp Phàm cảm giác trong lúc này hơi thở hình như còn có chút mạnh lên. Tuy nói mạnh lên không rõ ràng nhưng vẫn là cảm giác tăng mạnh không nhỏ. Sự mạnh lên này so với mỗi ngày luyện công hiệu quả rõ ràng hơn nhiều.

Mẹ kiếp, Sói hoa tím ông đây còn không sợ, hình như còn gia tăng thêm công lực. Diệp Phàm thầm kinh ngạc, trong lòng thẩm nhủ dù sao đều là trúng độc, một quả là trúng độc, nhiều hơn nữa cũng là trúng độc. Cho nên, hắn mặc kệ.

Hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, dùng nội tức đào dưới đất lên, không lâu, ngay trước mặt đã là một đống quả Sói hoa tím.

Hắn ăn hết đống quả Soi hoa tím giống như đang ăn hồng. Nuốt hết chất lỏng vào bụng.

Sau đó, Diệp Phàm nghiệm ra một điều, chất dịch màu tím này giống như cũng rất nghe lời, không ngờ có thể đi theo nội tức của Diệp Phàm tự động vào cổ, hơn nữa không gây sức ép, cũng không gây khó xử.

Bình luận

Truyện đang đọc