QUAN THUẬT

- Khỏi cần, sau này nếu tôi thật sự muốn trở lại thì nhiều nhất là ngồi lại một chút. Những ngày vừa qua rất cảm ơn sự chiếu cố của gia đình các anh.

Phí Đống có vẻ khách khí.

- Vậy được rồi, tất cả là do lão Phí quyết định.

Diệp Phàm biết rằng những chuyện mà Phí Đống quyết định thì không thể thay đổi.

- Diệp Phàm, sự thử sức cùng Hoành Đoán gia lần này chính là tới đó ở khoảng hai tháng. Phía họ đã đưa ra ý này.

Có thời gian Phí gia chúng ta có quá nhiều chuyện xảy ra nên không có câu trả lời lại, giả dụ như hôm nay tất cả thành công đột nhiên phá bỏ, Phí gia chúng ta cũng có thể đấu lại Hoành Đoạn gia được.

Vậy nên chúng ta quyết định trong khoảng thời gian hai tháng phải giải quyết xong chuyện này. Phí gia sẽ khiến cho Hoành Đoạn gia một lần nữa hiểu rõ.

Địa vị của Phí gia trong giới võ lâm lại không thể thắng nổi điạ vị võ đạo của bọn họ ở Nhật Bản.

Hai mắt của Phí Thanh Sơn sáng ngời nhìn một cách có hồn, tinh thần rất tốt, lúc này đang muốn thể hiện uy phong.

- Sư bá, có phải ở Thủy Tinh đảo người đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ?

Diệp Phàm nhìn Phí Thanh Sơn đầy suy nghĩ, đưa mắt tìm hiểu, hắn cảm thấy khí nội khí trong người Phí Thanh Sơn đang sục sôi. Hơn nữa, cấp độ đang ngày càng cao.

- Ha ha ha, tôi cũng đang muốn tâm sự với cậu chuyện này.

Phí Thanh Sơn cười nói.

- Vị sư bá đó nhất định là đã gặp rồi, xin chúc mừng.

Diệp Phàm trong lòng cũng vui sướng vô cùng.

- Đi vào Thủy Tinh đảo không lâu, trong cuộc ẩu đả với đội viên người Anh, tôi đã thất lạc đám người của tướng quân Tây Môn Đông Hồng, tôi rơi vào một cái hố nước.

Không thể nói là cái hố nước, phải nói là một cái giếng rất sâu. Cái giếng này có lẽ còn nối liền với biển ở trên, nước phía dưới không ngừng chảy ra, giống như kiểu suối nhỏ vậy. Lúc đó tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, ngay cả dùng sức lực của mình cũng không thể nín được một hơi. Hơn nữa bên này lại mất đi dưỡng khí chờ thiết bị.

Nhưng mà ai mà biết được rằng trong dòng nước này còn có cái động khác.

Phí Thanh Sơn nói tới đây dừng lại một chút uống ngụm trà.

- Đại bá mau nói đi, tôi chịu không nổi nữa rồi.

Phí Nhất Độ không chịu nổi phải thúc giục.

- Dòng nước ở dưới đó tuy là nối liền với một dòng nước rất lớn, có điểm giống với đường quốc lộ của chúng ta, nhưng mà đường kính lại lớn hơn nó gấp mười mấy lần.

Dòng nước trên vách đá rõ ràng là có dấu tích của con người đào bới. Dòng nước lớn như vậy, nhưng con người ở bên trong đó thì lại cảm thấy vô cùng nhỏ bé.

Mở dòng nước này làm cái gì? Tôi vẫn không hiểu nổi. Vậy nên tôi bơi theo dòng nước này về phía trước xem sao.

Giờ phút này thì dòng nước này cũng là con đường duy nhất của tôi, quay đầu lại là điều không thể nữa rồi, phải tiếp tục đi thẳng, và đến một cái hồ trong lòng đất.

Lúc ấy thì không hề thiếu nước, bởi dòng nước ở đây là nước ngọt. Đúng lúc tôi đói không chịu nổi nữa, đúng lúc tôi sắp mờ mắt, sắp tuyệt vọng thì không ngờ lại phát hiện ra hai tảng đá giống như quả trứng vậy.

Lúc đó tôi tức giận liền ra mấy chưởng, vẫn còn chửi rằng đó chỉ là hòn đá không phải là trứng thật, khiến người khác nhìn thấy phải thèm thuồng.

Một cái thạch đản bị tôi bổ ra. Bên trong lại là lòng trắng và lòng đỏ. Nhưng mà do thời gian đã quá lâu nên lòng trắng và lòng đỏ đặc lại giống như một loại nhựa cao su vạn năng. Tôi sờ và thấy rằng nó vẫn chưa hẳn đã đông lại toàn bộ, lúc đó tôi thật là đói không chịu nổi nữa rồi, thế nên tôi lấy chút nước đổ vào một cái đồ vật rồi khuấy lên thành một bát cháo.

Đương nhiên là trong đó có rất nhiều hòn cục, bởi nó đã hóa đá quá lâu liền biến thành hòn cục. Sau đó đương nhiên là tôi ăn lấy ăn để rồi.

Bởi trứng đá đó rất to, không khác cái chậu rửa mặt là mấy. Sau khi ăn no, lại nghĩ cách tìm đường ra. Lúc này, đột nhiên cái bụng lại nổi cục cơn đau dâng lên.

Hơn nữa một cơ ở phần đan điền bị đốt cháy rừng rực, và nội tạng bên trong bắt đầu đau.

Cũng không hiểu nổi lúc trước khi bất tỉnh tôi đã làm cái gì. Có điều, khi tỉnh lại tôi kinh ngạc phát hiện ra, tôi lại có thể đột phá tới 12 đẳng rồi.

Phí Thanh Sơn vẻ mặt tự hào nói.

- Đại bá này, quả trứng đó có thật là trứng rắn không?

Phí Nhất Độ hỏi.

- Việc này tôi vẫn có chút không hiểu. Nếu như là trứng rắn, niên đại nhất định là rất lâu rồi. Có điều tôi không hiểu là vỏ quả trứng rắn này đều là đá, tại sao bên trong lại không có tí đá nào rơi vãi.

Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm, nói.

- Cái này có lẽ là do điều kiện hoàn cảnh đặc thù của nơi đó tạo thành. Ví như sự xuất hiện của xác chết cứng là do hoàn cảnh địa lí nơi mai táng và một vài yếu tố về thời tiết khí hậu đặc trưng của vùng tạo nên.

Có điều, cũng không thể loại trừ trường hợp có nguyên nhân khác. Hơn nữa, có thể khẳng định rằng quả trứng rắn to như vậy thật đúng là một thứ thuốc bổ.

Xem ra hiệu quả khác của thứ đồ đại bổ này so với xà bảo cũng không kém là mấy. Có điều, cái quả trứng rắn to như cái chậu rửa mặt thế này thì con rắn đẻ ra nó phải to ngần nào.

Tôi nghĩ, liệu có phải cái dòng nước này chính là con đường đi lại mà lúc bình thường con rắn to đó chui ra không?

Diệp Phàm nói.

- Trên thế giới còn có con rắn to như vậy sao?

Phí Nhất Độ ngạc nhiên, không thể tin nổi.

- Tôi cũng nghi ngờ, quả trứng rắn này có phải là trứng rắn không, hay chỉ là mấy thứ đan dược mà các cao nhân thời cổ đại sáng chế ra.

Giống như núi Xương Bối mà anh nói cũng giống như vậy. Chỉ là một con rối mà các cao thủ sáng chế ra mà thôi.

Ai lại tin rằng cao nhân lại có tài năng như vậy chứ? Ngay cả thời buổi khoa học kỹ thuật hiện đại ngày nay cũng không thể sáng tạo ra một sự mô phỏng giống người thật hoàn toàn được.

Phí Thanh Sơn cũng hoài nghi.

- Con rắn lớn như vậy, thật khiến người ta khó mà tin được. Nhưng mà, từ những mô tả mà các cậu đã tới Thủy Tinh đảo thì nơi đó đích thị là nơi trú của sư Võ Vương Mễ Tác.

Tự nhiên tất cả đều tràn ngập một thứ đồ thần bí nào đó. Nếu như nói rằng mấy năm trước xuất hiện thứ đồ vật vượt qua nhận thức của chúng ta hiện nay thì có thể chấp nhận được.

Ví như, hiện tượng quang học, ví như gửi tinh thần tư tưởng của con người vào xương cốt, da thịt hoặc nội khí bên trong, những thứ này đều là những điều mà loài người chúng ta trong xã hội hiện đại không thể tiếp thu được.

Nhưng theo lí luận nội khí cổ đại thì hoàn toàn có thể hoàn thành được. Giống như ngươi nói thời cổ đại có máy tính thì không thể tin nổi.

Phí Đống nói:

- Đương nhiên cũng không thể ngoại trừ trường hợp có thể khác, giống như Thanh Sơn nói vậy.

- Việc này tôi có thể biết đôi chút. Khi bước vào dưới đất, tôi gặp được ba người...

Diệp Phàm nói ra tất cả những gì Lôi Đạo Phẩm nói.

- Xà Mị ngàn năm, nếu như thật là có loài vật này thì nơi mà Thanh Sơn đi rất có khả năng chính là nơi loài rắn này sinh sống lúc ngày thường. Quả trứng mà to như này thì cũng có thể giải thích được rồi. Giống như thời xa xưa có khủng long, tôi tin rằng trứng mà khủng long đẻ ra cũng to như vậy.

Phí Đống gật đầu.

- Đán Phi Tử nói xà mị ngàn năm đã bị đảo chủ Thất Diệu của Thất Diệu đảo phía bên Bồng Lai trộm mất. Nếu như muốn trộm quả trứng rắn to như vậy thì chẳng phải là nghịch thiên sao? Chuyện này rốt cuộc là sử dụng cái thứ năng lực phi phàm nào mà có thể trộm được quả trứng to như vậy chứ?

Diệp Phàm nói.

- Cái này cũng không chính xác, trứng to như vậy muốn hóa trang để chạy đi cũng không thể. Tôi đang nghĩ có khi nào chạy trực tiếp qua đường biển không.

Dòng nước kia có thể trực tiếp thông ra biển. Phương pháp mà các cao thủ thời cổ đại dùng cao tay hơn chúng ta ngày nay rất nhiều.

Hơn nữa, tôi nghĩ rằng vị đạo trưởng Thất Diệu kia đã có thể trộm được xà mị ngàn năm từ tay Võ vương thì chứng tỏ thực lực của y cũng đáng kinh ngạc đấy.

Trộm đi một con rắn lớn cũng có thể có khả năng này.

Phí Đống nói.

- Tiền bối, gần đây tôi có cảm giác kỳ lạ. Xương Bối Sơn nhìn thấy Đán Phi Tử, mà ở Thủy Tinh đảo cũng có bóng dáng Đán Phi Tử.

Hơn nữa, y luôn giật dây tôi đi tìm chòm sao Thiên Tinh. Mê hoặc tôi phá bỏ Tiên Thiên cảnh giới.

Mà điểm vào lại chính là Thất Diệu đảo, tôi nghĩ, tất cả liệu có phải đang có gì bí mật ẩn chứa bên trong. Người này thật đáng sợ, chết mấy nghìn năm rồi lại có thể sắp đặt tất cả điều này.

Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác giống như mình đang rơi vào một bí mật kinh thiên nào đó. Tôi chính là người mà Đán Phi Tử muốn tìm.

Tôi nghĩ, Đán Phi Tử liệu có phải là kẻ chủ mưu, tất cả đều nhằm hoàn thành một việc đại sự nào đó mà đã được sắp đặt rất hoàn hảo?

Diệp Phàm nói.

- Ừ, khá là khéo léo. Tên Đàn Phi Tử này dường như chỗ nào cũng có mặt. Trong chốc lát có thể dùng nội khí vận sóng ẩn mình trong xương cốt.

Một lát sau lại vận nội khí toàn thân nằm trên giường. Người này thật đáng sợ, nếu y là kẻ chủ mưu, vậy âm mưu của y là gì.

Chòm sao Thiên Tinh này chắc chắn là một bí mật rất lớn. Nhưng mà, Diệp Phàm này, nếu không có thực lực thì tuyệt đối không nên đi phá cái này.

Vả lại tôi thấy, nếu muốn đi cũng phải đợi sau khi đột phá được Tiên Thiên rồi đi. Bằng không sẽ rơi vào bẫy của người khác.

Sau khi phá bỏ Tiên Thiên, ít nhất thì năng lực tự bảo vệ mình sẽ tăng lên không ít.

Phí Thanh Sơn nói.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Đán Phi Tử đột phá Tiên Thiên là lí do thu hút tôi đi đến chòm sao Thiên Tinh, nhưng mà y lại không trực tiếp chỉ rõ ra Chòm sao Thiên Tinh ấy ở đâu.

Trái đất rộng như vậy, đi đâu tìm đây. Cuối cùng lại đến được Thủy Tinh đảo và phát hiện ra tượng đá thần bí ở đây.

Hơn nữa, nó cười vẽ một đường liền xuất hiện một vòng đầy chấm nhỏ lóe sáng. Sau đó lại không thấy đâu.

Mọi thứ khiến tôi hồ đồ rồi, thật thần bí, thật đáng sợ. Nhưng mà cũng thật kích động. Nhất thời năng lực đạt tới, tôi nhất định phải đi chạm một cái.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha ha, được được, nam tử hán tôi đây không thể bị cái gì đó dọa được. Chúng ta phải cư xử bình tĩnh tất cả mọi thứ.

Cổ nhân sẽ lợi hại, dù sao thì họ cũng đã chết hết rồi, chỉ là lưu lại những tư tưởng của họ dựa vào phương thức nội khí để cất giữ mà thôi.

Một khi chúng ta có thể tháo bỏ phương thức cất trữ bí mật này, chúng ta có cơ sở cùng bọn họ đọ sức.

Một vật khắc một vật, ngươi có nghĩ là chúng ta có thể phá giải được nó không? Chỉ cần dò xét hết bí mật trong đó, lại thêm cao thủ, lẽ nào chúng ta một người hiện đại lại không chọi nổi một người đã chết?

Vậy nên, đột phá sức mạnh nhanh chóng mới là quan trọng nhất.

Phí Đống cười:

- Thanh Sơn, ngươi hiện cũng đã lên tới cấp 12, so với ta thì ngươi vẫn còn trẻ.

Vậy nên, ngươi hiện đã có cơ sở để đột phá bán Tiên Thiên rồi. Ngươi có thể trở thành người giỏi thứ hai của Phí gia, sau tôi, có thể đột phá được bán Tiên Thiên hay không, điều này phải dựa vào chính ngươi thôi.

- Hoàn toàn có thể làm được đột phá bán Tiên Thiên, còn Tiên Thiên thì tôi không dám cam đoan.

Phí Thanh Sơn cười nói, ngoảnh đầu lại nói:

- Hãy lấy ra một cây gậy xà đản khác mà tôi mang về.

Không lâu sau, Phí Nhất Độ khiêng ra cái hộp đá cực lớn.

- Diệp Phàm, tặng cho ngươi.

Phí Thanh Sơn chỉ vào cái hộp, cười ha ha, nói.

- Trong này chính là một cây xà đản khác sao? Nhìn cái hộp này, xà đản này đúng thật là nghịch thiên rồi, to như vậy sắp đuổi kịp cái chậu gỗ rửa chân của các chị em phụ nữ ở quê rồi đấy.

Diệp Phàm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc