QUAN THUẬT

- Xem ra, chúng ta vẫn không tính toán bằng lão già Cung này.

Vương Triều có chút buồn bực.

- Không có gì, việc này cũng chỉ là dựa vào nhau mà sống thôi. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng là cao thủ Bán tiên thiên của tổ, Tổ trưởng Cũng cũng phải nể mặt tôi một chút.

Diệp Phàm không khách khí khoe khoang.

- Việc này đương nhiên, có thể nói như vậy tôi thấy hiện giờ Tổ đặc nhiệm A có lẽ nửa số đội viên đều do anh Diệp dẫn vào. Anh là người dẫn người rồi, ha ha…

Vương Triều cũng khá đắc ý.

- Cũng không nhiều như vậy, có lẽ có ba phần.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi nghĩ, sau mười mấy năm nưa, thế hệ trước của Tổ đặc nhiệm A về hưu hết, nhân viên mới vào của Tổ có lẽ tất cả đều là người của anh.

Lúc đó, anh Diệp không cần xen vào Tổ đặc nhiệm A Tổ đặc nhiệm A chính là bộ đội riêng của anh Diệp.

Tôi thấy hiện giờ đã có vẻ như vậy.

Vương Triều cười nói.

- Chúng ta nói chuyện tào lao thì tào lao, lời này ngàn vạn lần đừng loạn nói. Nếu không có người nghe thấy thì phiền toái.

Diệp Phàm nói.

- Anh Diệp trung thành với đất nước, Tổ đặc nhiệm A nghe lời anh như thế nào cũng là vì đất nước.

Vương Triều nói.

- Đương nhiên, điều này tuyệt đối không phải tôi nói sai.

- Em gái, lần này chúng ta đã cố hết sức. Tuy nói không lấy được Thiên Sơn Tuyết Tùng Liên nhưng đã trừ hại cho nhân dân, coi như là công đức viên mãn.

Ngày hôm sau, Diệp Phàm về nhà, chuyện ở đây giao cho Vương Triều.

- Nói linh tinh, công đức viên mãn, nhưng Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn đến giờ còn chưa có tin tức, sao có thể nói là công đức viên mãn.

Mộc Nguyệt Nhi không đồng ý.

- Tôi nói nhé Tổng giám đốc Mộc, cô cung cấp về tin tức của khoai lang, mà Thiên Sơn Tuyết tùng liên là chúng tôi thêm vào. Nói chuyện cũng không thể không tính toán gì hết đi.

Diệp Phàm mặt có chút u ám.

- Hiện giờ anh đã biết, có câu danh ngôn không biết anh đã nghe qua chưa?

Mộc Nguyệt Nhi không ngờ cười nói.

- Danh ngôn gì?

Diệp Phàm không ngờ có dự cảm không tốt.

- Phụ nữ mà tiểu nhân đàn ông khó cưỡng.

Mộc Nguyệt Nhi cười nói.

- Được, cô đã nói như vậy cũng đúng, việc này từ nay về sau Diệp Phàm tôi mặc kệ. Cô cũng không cần đầu tư vào núi Thông Thiên, hai chúng ta chia tay.

Diệp Phàm thực sự nổi giận, mặt sầm lại xoay người muốn đi.

- Tức gì mà tức, tôi cũng không phải nói là không đầu tư. Nhưng, dù sao cũng phải cho tôi lo lắng một chút. Tôi đã nghĩ ông nội sẽ sống thêm được mấy năm. Có thể hưởng thụ chút tình thân, anh la hi vọng duy nhất của tôi.

Mộc Nguyệt Nhi nói, mắt rơm rớm nước. Mẹ kiếp, các nàng rơi lệ dễ như uống cháo, đáng tiếc là không đi làm diễn viên. Diệp phàm thầm căm giận trong lòng, sau đó đứng đắn nói:

- Như vậy đi, trong vòng nửa năm tôi sẽ nghĩ cách để lão Vân có sinh mệnh tiềm lực hoàn.

- Vậy được, tôi tin tưởng anh. Tổng giám đốc Diệp, anh là người duy nhất ngoài Mộc Châu Lệ mà tôi có thể tin tưởng.

Mộc Nguyệt Nhi thật ra nghiêm túc lên.

- Cám ơn.

Diệp Phàm thận trọng gật đầu, cười nói:

- Thế nào, quen anh trai này cũng không tệ lắm đúng không. Ít nhất oan ức có chỗ để khóc.

- Ha ha, hiện giờ cha nuôi có nhiều anh lắm. Mộc Nguyệt Nhi tôi mới không muốn cho người khác nói linh tinh. Hơn nữa, làm cho tôi yên tâm, có thể khoe khoang tiền.

Mộc Nguyệt Nhi lúc này giống như một cô tiểu thư xinh đẹp liếc Diệp Phàm một cái rồi đi vào Chu Tước Sơn Trang.

Diệp Phàm cười khổ hai tiếng, xoay người hướng về khách sạn Hoành Không. Vì hắn đã gọi điện thoại cho Khổng Ý Hùng đem đồ dùng từ Chu Tước sơn trang đến khách sạn Hoành Không.

Diệp Phàm không muốn quấy rầy chuyện của gia đình người ta. Mình là người ngoài ở đấy cũng không thích hợp. Hơn nữa Diệp Phàm sợ người đồn thổi không hay.

- Tổng giám đốc Diệp, sáng nay tôi lấy đồ đạc của anh đi Lão Vân rất tức giận. Ngăn không cho tôi lấy, nói là có thể cùng ở với tổng giám đốc Diệp rất vui.

Hơn nữa, nói Tổng giám đốc Diệp là một cán bộ vĩ đại của Đại lục. Nếu cán bộ của Đại lục cũng như Tổng giám đốc Diệp, đất nước có gì không thịnh vượng?

Sau đó nói cũng giải thích với lão Vân. Tổng giám đốc Diệp luôn hi vọng hai người họ có thể hưởng thụ những khoảng khắc vui vẻ riêng tư bên nhau.

Hơn nữa, Tổng giám đốc Diệp khi trở về vẫn cùng Vân lão chơi cờ, uống trà. Sau đó vẻ mặt lão Vân mới dễ nhìn một chút.

Khổng Ý Hùng đứng ở cửa khách sạn Hoành Không từ xa đã nói.

- Không chuyển đến?

Diệp Phàm sửng sốt, có chút cảm động.

- Một số đồ dùng đã chuyển về đây, còn phần lớn đồ đạc vẫn để bên đó.

Khổng Ý Hùng nói.

- Ôi, Vân lão đánh giá cao tôi như vậy, trong lòng tôi không dám nhận.

Diệp Phàm thở dài bước vào phòng.

Mới vừa tắm xong đang muốn nằm trên giường nghỉ ngơi thì điện thoại vang lên, tiếng Lạc Tuyết Phiêu Mai nói

- Diệp Phàm, mẹ cùng cha có thể sống với nhau tôi thật sự vui.

Lạc Tuyết nói đến đây giọng có chút nghẹn ngào.

- Đúng vậy, đã mấy chục năm, việc này còn phải cảm ơn Mộc Nguyệt Nhi đã cung cấp tin tức, nếu không cũng không biết bao giờ. Đây là duyên phận.

Diệp Phàm xúc động.

- Nghe nói Mộc Nguyệt Nhi rất xinh đẹp?

Lời này của Lạc Tuyết chính là có chút ghen.

- Ai nói vậy, có thể so với em sao? Chỉ được một nửa. Mẹ em là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ, hiện giờ em kế thừa của mẹ. Mộc Nguyệt Nhi tính cái gì, xách giày cho em cũng không xứng.

Diệp Phàm nhanh chóng chê Mộc Nguyệt Nhi, trung hòa chút tính ghen của phụ nữ.

- Ha ha ha, Diệp Phàm, có lẽ anh nói không thật. Hai người song túc song tê, cũng không chê người ta như vậy, anh nói lời này trái với lương tâm. Người ta nói, đàn ông vừa nhắc tới quần liền đã quên, em hi vọng anh là người đàn ông như vậy.

Lạc Tuyết cười.

- Có trời trên đầu, khi nào thì anh và Mộc Nguyệt Nhi như thế. Người ta phải tiếp ông nội cô ấy, huống chi hiện giờ anh đã dọn ra ngoài. Hai ông cháu người ta mấy chục năm mới gặp nhau, nhiêu đau khổ. Lạc Tuyết, em cũng đừng nghĩ thế.

Diệp Phàm vội kêu lên.

- Không có việc gì anh vội vã dọn đi làm gì?

Lạc Tuyết chính là người thông minh, không dễ lừa.

- Việc này cũng vẫn là có chút không tiện.

Diệp Phàm kiên trì nói.

- Tiện hay không tiện đều ở tâm, có một số việc dù dọn cũng không xong. Vậy tôi, không nói với anh về chuyện này nữa.

Ah nói, ba mẹ có thể sống cùng nhau không? Em lo khi ba lên cơn điên có thể làm bị thương mẹ.

Lạc Tuyết là cô gái thông minh, có một số việc nhắc Diệp Phàm một chút sẽ không hỏi lại. Nếu một mực không tha sẽ làm phiền người khác.

- Ông ấy không việc gì, tôi thấy ba của em bị bệnh vì mẹ em. Tương tư quá độ, bệnh của ông ấy không hại ai cũng không hại mẹ.

Đây là một loại bản năng, không cần lo lắng. Hơn nữa có mẹ ở bên, có lẽ không lâu có thể khôi phục lại.

Đến lúc đó cả nhà đoàn tụ thật là tốt.

Diệp Phàm an ủi,

- Đúng rồi, bãi Yến Nguyệt tiến triển thế nào?

- Tốt lắm, Tham mưu Lang cũng rất quan tâm đến chúng ta, có chuyện gì bất bình anh ấy đều ra tay.

Trước kia mới vừa khởi công không lâu cũng có bọn du côn của địa phương đến khiêu khích, có lẽ là do một số người sai khiến.

Sau đó Tư lệnh Lang trong lúc tức giận cho binh lính đến công trường muốn làm diễu quân, hơn nữa thể hiện là quân nhân vì dân. Những kẻ côn đồ này bị đuổi hết.

Từ đó về sau không dám đến gây chuyện nữa. Hơn nữa Chủ tịch Uông thực tình rất quan tâm, sau còn tự mình đến thị sát công trường bãi Yến Nguyệt, nói ra một số ám chỉ.

Trên thực tế là nói cho mấy cấp dưới nghe. Hơn nữa, còn có Bí thư Tô thân thích với nhà họ Kiều của anh.

Ba Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều quan tâm đến Công ty chúng ta, có gì không làm được?

Lạc Tuyết giọng vui vẻ.

- Phải đẩy nhanh tiến độ.

Diệp Phàm nói.

- Tiến độ đã được đẩy lên nhanh nhất, mỗi ngày đều làm ba ca.

Lạc Tuyết nói.

- Nhưng, tiến độ cũng phải quan tâm đến chất lượng, còn phải chú ý an toàn, đó là việc hàng ngày, lúc nào cũng phải chú ý.

Diệp phàm nói.

- Biết rồi, Tổng giám đốc Tào của các anh chịu trách nhiệm, người ta đi du học về dù sao cũng không giống với.

Lạc Tuyết cười nói.

Ba ngày sau, tập đoàn Hoành Không cùng tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ ké kết hợp đồng việc họ đầu tư tám triệu đô la Mỹ vào tập đoàn Hoành Không.

Lần này đội hình khách chưa từng có.

- Chẳng những Chủ tịch Thái và Chủ tịch Khúc đến rồi, mà ngay cả Bí thư Ninh cũng đến rồi. Trên cơ bản lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đều đến mấy người.

Ninh Chí Hòa biểu hiện thái độ tích cực cũng làm cho cấp dưới thực khiếp sợ. Diệp Phàm biết, Ninh Chí Hòa chuyển chính thức xong sẽ thi thố khát vọng của ông ta, phải dứt khoát làm nên sự nghiệp lớn ở tỉnh Thiên Vân. Mà tập đoàn Hoành Không của hắn chính là đá thử vàng của ông ta.

Ninh Chí Hòa biểu hiện như thế cũng để cho cả tình nhìn. Trong buổi ký hợp đồng ông ta nói một câu

- Đồng chí Diệp Phàm làm không tồi.

Lúc này, ánh sáng toát lên, Diệp Phàm hôm nay thành nhân vật trọng tâm, đài truyền hình tỉnh chẩn bị làm một chuyên mục về Diệp Phàm.

Ninh Chí Hòa nói chuyện xong đến Chủ tịch Khúc nói chuyện, cuối cùng Chủ tịch Khúc cũng tổng kết một chút

- Tập đoàn Hoành Không muốn phát triển, mọi việc, được hay không nằm trong tay đồng chí Diệp Phàm.

Tuy nói Chủ tịch Khúc không có khen Diệp Phàm, nhưng thầm khích lệ mọi người vẫn hiểu được.

Bố Hoa Thanh làm Phó chủ tịch thường trực, đương nhiên cũng phải phát biểu. Tuy ông ta không có cảm tình với Diệp Phàm, nhưng ông ấy vẫn khen lãnh đạo tập đoàn Hoành Không gần đây làm không tồi, thực sự xuất sắc.

Nhưng, Ninh Chí Hòa vừa dứt lời,

Khổng Ý Hùng đến nói nhỏ với Diệp Phàm

- Chủ tịch tỉnh Điền Nam Dương Khai Thành cùng Phó Chủ tịch tỉnh Trương Tương Hòa dẫn mấy đồng chí của Ủy ban nhân dân cũng đến.

- Bọn họ đến làm gì?

Diệp Phàm sửng sốt, thuận miệng hỏi.

- Hái quả đào thôi.

Khổng Ý Hùng nói nhỏ, Diệp Phàm lập tức đến chỗ Bí thư Ninh và Chủ tịch Khúc báo cáo, Ninh Chí Hòa vừa nghe cười nói

- Đồng chí Khai Thành đến rồi, chúng ta đi ra đón.

Vì thế, mấy chục người theo Bí thư Ninh đi ra cửa.

- Ha ha, Bí thư Ninh, Chủ tịch Khúc, chuyện lớn như vậy không cho chúng tôi biết nửa tiếng, có phải không đủ trượng nghĩa?

Chủ tịch Dương từ xa đã cười ha hả nói.

- Ha ha, các anh không phải…

Ninh Chí Hòa nói nửa câu. Ý là các anh không phải cùng Diệp Phàm ký hợp đồng lui sao.

Bình luận

Truyện đang đọc