QUAN THUẬT

- Cô ấy không vào như bình thường, không giống với tôi. Tôi chỉ cần làm cô ấy như một con búp bê, cho nên, có thể trực tiếp đem lui cốt công này truyền cho cô ấy.

Hơn nữa, hiệu quả cũng không tồi. Nhưng mà, cậu là một người bình thường, cậu cần phải tự mình cố gắng mới có thể luyện thành công được.

Hơn nữa, còn có liên quan đến môi trường tập luyện. Ngoài ra, da, gân cốt và xương không giống nhau. Cậu chỉ có thể đem cô ấy trở thành một con búp bê thôi.

Đán Phi Tử nói.

- Cho dù có được hay không, tôi vẫn muốn luyện. Trước kia tôi đã luyện Yoga ở Ấn Độ, nhưng nó chỉ có thể làm thay đổi cơ thể một chút thôi, không có nhiều hiệu quả.

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, tôi sẽ truyền cho cậu.

Đán Phi Tử đem bí thuật nói cho Diệp Phàm, sau đó nói,

- Loại lui cốt công này chúng tôi gọi là ‘Thiên huyễn trừu cốt công’

Luyện thành công có thể thu nhỏ cơ thể thành một hạt gạo. Hơn nữa, các cơ bắp trong cơ thể cậu có thể tự do di chuyển, khi các cơ bắp di chuyển cậu sẽ biến thành một người khác.

Dịch dung thuật cũng có hiệu quả như vậy. Chỉ có điều môn phái ‘Thiên huyễn trừu cốt công’ chúng tôi tốt hơn so với thuật dịch dung

Trừ khi là có trình độ cao trên cậu, bằng không, là sẽ không nhận nguyên hình của cậu.

Đương nhiên, loại công phu này đối với trình độ của chúng ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng cho lắm.

Muốn che dấu thân thể có lẽ cũng dễ dàng. Chỉ cần cơ thể ở dưới đất, có thể nghe được giọng nói của cậu nhưng khó có thể phát hiện ra chỗ cậu ẩn náu.

Làm gì phải hao tâm tốn sức để luyện lui cốt công có phải không?

- Đó là cái gì sư phụ. Thật sự ở nơi này còn có rắn mị ngàn năm sao?

Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.

- Có.

Đán Phi Tử khẳng định chắc chắn.

- Ở đâu vậy? Nó có tác dụng gì ạ?

Diệp Phàm hỏi.

- Nó không có ở đây, nghe nói là Cửu Diệu Bồng Lai nuôi dưỡng lên nhưng lại bị đạo trưởng Cửu Chỉ Bồng Lai trộm mất.

Đán Phi Tử nói.

- Khi tôi nhìn thấy một con rắn rất to, rõ ràng nó có thể chiến không phân thắng bại với tôi. Mà rắn mị ngàn năm chắc chắn lớn hơn con rắn này, khẳng định đạo trưởng Cửu Chỉ rất lợi hại.

Diệp Phàm hỏi.

- Ha hả, cậu không cần đặt lời nói của tôi. Công lực của đạo trưởng Cửu Chỉ so với tôi cũng không cao hơn. Nhưng, với thân thủ của cậu đứng trước mặt ông ta cũng chỉ là một thằng bé.

Nhưng mà, với phương diện trộm cắp đạo trưởng Cửu Chỉ có thể được gọi là lão tổ tông, mà ngay cả vũ khí của tôi cũng đã từng bị ông ấy ăn trộm một lần.

Hơn nữa, khinh công rất cao. Đến tôi cũng khó mà đuổi theo được ông ấy. Còn Cửu Diệu thì bị ông ta làm cho thành đãng trí, khi chưa thể đột phá lên Tiên thiên cảnh giới, tốt nhất là cậu không nên đi đâu.

Đã mấy ngàn năm trôi qua, phỏng chừng Cửu Chỉ đã qua đời từ lâu. Nhưng, ông ấy còn có thế hệ sau, còn có đồ đệ có đúng không?

Tốt nhất là cậu đi vào cung Thiên Tinh Tinh sau đó lại đi đảo Cửu Diệu. Bởi vì, sau khi cậu tiến vào cung Thiên Tinh Tinh tuyệt đối có thể đột phá được cảnh giới tiên yêu.

Đán Phi Tử nói.

- Tôi biết rồi, nhưng mà, không hiểu được đảo Cửu Diệu ở chỗ nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha hả, trong cung Thiên Tinh Tinh có dấu bản đồ hòn đảo Cửu Diệu.

Đán Phi Tử cười nói.

- Thế còn rắn mị ngàn năm thì sao?

Diệp Phàm nhìn Đán Phi Tử.

- Cậu có thể hiểu được nó khi biết tác dụng của nó, nói một cách mơ hồ, nó có thể giúp cậu đột phá trình độ niệm khí.

Đán Phi Tử nói.

- Đây là phủ đệ của Vũ vương, chắc chắn có mọi thứ của Vũ vương. Đáng tiếc là chúng tôi không có duyên được đến đó.

Diệp Phàm thở dài.

- Nếu là nhân duyên, dù là thế nào cậu cũng không chạy thoát được, nếu không phải là của cậu có muốn cũng chẳng được.

Chỉ thêm phiền phức thôi. Muốn thành công, họ phải học cách từ bỏ một số ý tưởng không thực tế.

Không cần phải nói gì, cậu cũng hiểu được tất cả mọi thứ của Vũ vương đều ở đây, đối với thân thủ của cậu, chẳng những cậu không lấy được tay, phỏng chừng ngay cả tính mệnh cũng chôn vùi ở trong này.

Bởi vì, Vũ vương cũng cần những người kiệt xuất nhất đến để kế thừa. Cậu không tin vào số mệnh, nó chính là cơ sở để thiết lập.

Đán Phi tử nói, chỉ một ngón tay, một cỗ mây tía trên bầu trời, hình dáng Đán Phi Tử giữa đám mây dần dần mờ nhạt.

Càng ngày càng ít đi, cuối cùng là biến mất một cách nhanh chóng, chỉ còn nghe thấy giọng nói của ông ta,

- Đi nhanh đi, không lâu nữa nơi này sẽ bị vùi lấp, đến lúc tất cả sẽ bị hủy diệt, không đi ngay sẽ không thoát được.

Khi giọng nói của Đán Phi Tử biến mất, một tiếng kêu răng rắc, ở phía dưới lộ ra một cái động lớn. Diệp Phàm không chút suy nghĩ, đánh thức Vương Nhân Bàng, rồi kêu lên,

- Chúng ta đi mau thôi.

- Đi gì, ta còn phải lấy một viên đá mắt mèo để trở về. Tài khoản cá nhân…

Anh ta mới chỉ nói đến đây.

Cuối cùng bị Diệp Phàm đá một cước trong động, mắng,

- Anh chỉ nhìn thấy viên đá quý, mất mạng đến nơi rồi anh còn muốn cái rắm gì.

Không lâu sau, đất rung núi chuyển, Diệp Phàm biết, nơi này sẽ nhanh chóng bị sụp đổ.

Hai người không muốn sống thì đi phía trước đi.

Một âm thanh ầm vang rung động trời đất, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, bên cạnh chỗ bị sụp xuất hiện một cái khe hẹp. Một ánh sáng kỳ lạ từ cái khe đó phát ra.

Diệp Phàm phát hiện, một pho tượng thần bí rất lớn đang nhìn mình mỉm cười.

- Hóa ra đây là một pho tượng.

Thiếu chút nữa Diệp Phàm kêu lên, phát hiện pho tượng này chính là pho tượng mình và hoàng đế Bỉ Á Lạc Phu đã tìm thấy.

Ngón tay của bức tượng đột nhiên duỗi ra, trên bầu trời hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa trên bầu trời đầy sao, chợt lóe lên lên đập vào mắt.

Cử chỉ của bức tượng ở trên không trung có chút kỳ lạ, lặp đi lặp lại vài lần. Tuy Diệp Phàm không hiểu, nhưng là nhớ thất thất bát bát.

Không lâu sau, ánh sao mờ dần, bức tượng biến mất, ngay cả cái khe cũng không thấy nữa.

- Cậu thấy cái gì thế, còn không mau chạy đi, động này gần sụp rồi.

Vương Nhân Bàng kêu to cũng đá vào mông Diệp Phàm một cái.

- Vừa rồi anh không có nhìn thấy cái gì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Nhìn thấy một con ma à!

Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói, chạy lao đi còn nhanh hơn thỏ.

Không lâu sau, rốt cuộc hai người cũng tới đảo.

Thấy hơn chục con rắn cũng đang hoảng sợ chạy tán loạn.

- Tôi giết rắn, cậu lấy xà bảo. Lần này chúng ta phải trả giá một cách trầm trọng, nếu chúng ta không thể trở về thực sự xin lỗi đảng và nhân dân. Tiến lên!

Diệp Phàm kêu to, cảm giác tinh lực tràn đầy, hàng ngàn con rắn xoay tròn bay ra ngoài.

- Coi như hết, chúng ta chạy mau, nếu không hai chúng ta đều bị mắc kẹt ở trên đảo này.

Vương Nhân Bàng có chút do dự, dường như hoang đảo cũng có chút chấn động.

- Đây là mệnh lệnh, lấy xà bảo đi!

Diệp Phàm chặt đầu một con rắn, hắn đá thi thể tới trước mặt Vương Nhân Bàng.

- Thật ra, vì đảng vì dân cái gì, cũng không muốn vì chế độ xã hội chủ nghĩa mà mất đi tuổi thanh xuân.

Vương Nhân Bàng nói thầm, nhưng cũng không dám cãi lệnh, tiến tới làm con rắn.

Lúc này đàn rắn chỉ lo chạy trốn, cũng cho Diệp Phàm cơ hội. Rất gọn gàng và nhanh chóng, không lâu sau, hai người phối hợp lập tức thu hoạch được bảy miếng xà bảo. Hơn nữa, các khối đều có hình dáng trứng chim lớn nhỏ.

Sau đó, hai người chạy như bay về phía mây mù.

Tốc độ lúc này rất nhanh, không khác gì bay cả. Diệp Phàm dùng bức công, mang theo Vương Nhân Bàng giống như một luồng khói nhẹ.

Không lâu đến trước chỗ khói báo động của tổ A, thấy đám người Phí Thanh Sơn đều có mặt. Mà giờ phút này Tây Môn Đông Hồng được người khác cõng.

Đương nhiên, mọi người đều bị thương, thậm chí máu chảy đầm đìa.

- Không có đi ra vào, lập tức bỏ chạy, phỏng chừng đảo này sẽ chìm.

Diệp Phàm hỏi.

- Báo cáo, đã tìm thấy di thể của ba đồng chí, hai đồng chí bị trọng thương cũng được các đồng chí khác đưa về, chỉ có điều, đồng chí Yêu Trúc bị mất tích.

Ngô Quang Bảo vội vàng báo cáo. Thiên Trúc chính là Xa Nhất Đao, Thiên Trúc là tên gọi tiếng Ấn Độ, Xa Nhất Đao đến từ Ấn Độ, trong lòng còn có chút muốn nhớ về quê hương. Cho nên, đã đặt biệt hiệu là Thiên Trúc.

- Mọi người đang tìm ông ấy sao?

Lúc này, một giọng nói con gái quen thuộc đột nhiên truyền đến.

Diệp Phàm quay đầu lại, thấy trong tay Dạ Đương đang dẫn theo Xa Nhất Đao. Đôi mắt ưng quét hình, phát hiện Xa Nhất Đao vẫn chưa chết, vẫn còn đang thở.

- Đưa ra điều kiện đi, tôi và cô đều không thể ở lâu trên đảo này được. Bằng không, mọi người sẽ cùng nhau xong đời.

Diệp Phàm lạnh lừng hừ nói.

- Dùng 12 khối xà tinh để đối lấy ông ta, nếu không, thủ đoạn của Dạ Đương tôi các người cũng biết rõ rồi đúng không?

Dạ Đương thản nhiên đối mặt mỉm cười.

- Chúng tôi chỉ cho 6 khối thôi.

Ngô Quang Bảo nhanh chóng kêu lên bằng tiếng Anh.

- Anh chỉ có mấy khối, vậy, cái chết trong tay chúng ta là không nhỏ. Hơn nữa, tất cả đều là xà tinh lớn. Không chịu đổi. Vẫn là có khả năng phải chết.

Dạ Đương thật sự xinh đẹp, nhìn Diệp Phàm, với một tư thế của người chiến thắng, cười nói,

- Mọi người cũng không phải là đối thủ, mau chạy đi. Lần này bỏ qua cho các anh.

- Cho cô này!

Diệp Phàm bị bắt buộc bất đắc dĩ ném chiếc hòm vào vào trong không khí. Dạ Đương đưa tay ra lấy chiếc hòm. Đúng lúc này, một tiếng két giòn vang.

- Anh là kẻ lừa đảo khốn nạn.

Dạ Đương kêu to chưởng một chưởng hướng vào phía người Xa Nhất Đao, nhưng tốc độ của Diệp Phàm cũng không chậm.

Dùng ngón tay khiến Xa Nhất Đao ngã lệch sang một bên để tránh được bàn tay của Dạ Đương.

Mà bên cạnh đã có một cao thủ của Tổ đặc nhiệm A dùng dây thừng quấn lấy Xa Nhất Đao đem đi.

Vừa rồi Dạ Đương đã trúng kế của Diệp PHàm, bị con dơi hóa thành lưỡi dao ở trên ngực, khiến áo giáp bị rách ra, lộ ra chiếc áo ngực ở bên trong.

- Để mạng lại đi!

Dạ Đương lao vào không trung, toàn bộ khí lực biến thành chưởng lực chưởng về phía Diệp Phàm. Sóng xung kích tới, rất hung mãnh.

- Trước khác nay khác Dạ Đương à.

Diệp Phàm cười to một tiếng, cũng lao vào trong không trung, cả hai cùng xuất chưởng.

Một tiếng nổ giòn vang, cả hai đều phải lui lại bảy tám bước mới có thể đứng vững được.

- Làm sao có thể chứ?

Dạ Đương điên cuồng hét lên một tiếng, đôi mắt trừng lên tỏ vẻ không tin nhìn Diệp Phàm. Lúc này đầu tóc rối tung giống như một người đàn bà bị điên.

- Cô ở lại đây đi.

Diệp Phàm hứng thú, chọc một ngón tay định mệnh hướng về phía Dạ Đương.

Dạ Đương vốn mặc áo chống đạn đột nhiên mở ra một cái lỗ hổng lớn.

Đương nhiên, cô ta cũng nhấp nháy một cách nhanh chóng, bị Diệp Phàm đâm phải chiếc áo nịt ngực, nhất thời lộ ra một quả dâu tây nhỏ.

- Anh là cái đồ lưu manh!

Dạ Đương mắng một câu, nhanh chóng quay người trốn đi. Cô ta biết, công lực của Diệp Phàm với mình không sai biệt lắm, hơn nữa ở trong Tổ đặc nhiệm A, mình tuyệt đối không trốn thoát được. Cho nên trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

- Giờ cô mới biết được à, đã lâu như vậy rồi mà giờ cô mới phát hiện ra tôi là một tên lưu manh. Ha ha ha..

Diệp Phàm cười ha hả nói, giọng nói tràn đầy vẻ khinh bỉ coi thường.

- Chẳng lẽ chính là ăn xà tinh đã giúp đỡ anh đột phá?

Dạ Đương còn chưa từ bỏ ý định, truyền đến một câu hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc