- Đúng, đúng, đúng, tôi tuy nói công tác ở Bắc Kinh cũng không nhiều lắm. Nhưng người ta nói đến Việt Đông thì ngại ít tiền, đến Bắc Kinh ngại quan nhỏ. Chúng tôi không quan, không quyền không thế, chỉ là một doanh nhân bình thường một phát triển ở Bắc Kinh thật sự là khó. Trợ lý Diệp có thể ra mặt hỏi thăm một chút, nếu như có thể liên hệ với bọn họ thì tốt.
Cổ Đức nói thẳng ra.
- Ha ha, lời này Tổng Giám đốc Cổ nói có chút khiêm tốn. nhà họ Cổ các anh ở Kim Lang là một gia tộc nổi tiếng.
Những lãnh đạo nổi tiếng ở Kim Lăng làm việc ở Bắc Kinh cũng không phải chức nhỏ. Huống chi nghe Phi Phi nói nhà họ Cổ các anh khi ở Triều Thanh cũng rất nổi tiếng.
Việc nổi tiếng cũng từ thời cha ông rồi. Mặc dù hiện tại lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa có phải không?
Còn tôi, tuy nói là đã công tác ở Bắc Kinh.
Nhưng thứ nhất do công tác không lâu, thứ hai nói thật, tôi xuất thân từ gia đình ngoại tỉnh, những Công tử này cũng không nhìn thấy tôi.
Cũng muốn làm quen với những người này nhưng thật đáng tiếc cũng không làm được.
Cho nên, việc này thật ngại, thực không giúp được gì rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười, hơn nữa ra vẻ rất coi trọng nhà họ Cổ. Cổ Đức hận không thể xông lên đấm cho người này mấy cái.
Tuy nhiên, lão Cổ không dám, bởi vì anh ta biết Diệp Phàm là cao thủ. Ngày đó ở Nam Vân gia tuy Diệp Phàm không đánh thắng Nam Vân Thiên Mi.
Nam Vân Thiên Mi là cao thủ tuyệt đỉnh ẩn núp ở Nam Vân gia. Ngay cả người cầm lái Nam Vân gia bây giờ thấy cô đều phải khiêm nhường.
- Anh Diệp nói những lời này có chút hơi quá. Anh Diệp làm việc ở văn phòng Trung ương, đó là chỗ nào, tuy chúng tôi không làm việc trong cơ quan nhà nước nhưng cũng đã nghe những lời đồn. Làm sao có thể không quen biết.
Cổ Phi Phi vẫn muốn cố gắng đến cuối cùng.
- Ôi, Bắc Kinh có bao nhiêu người. Một cán bộ cấp phòngi ở Bắc Kinh quá nhiều, cấp Cục thì đầy đất, cấp sở như chó dữ nhà. Lời này chẳng lẽ Phi Phi chưa từng nghe nói sao? Tôi chính là "trông cửa". Tốt lắm, không nói nữa tôi đi trước.
Diệp Phàm cuối cùng cũng chào từng người, rồi xoay người đi.
- Hừ, bảo anh giúp một chút cũng không được. Xem ra, trong mắt anh thì anh em như tay chân còn bà xã như quần áo có phải không? Có phải hiện giờ ngán phải làm Trần Thế Mỹ rồi hả, vậy anh nhanh chóng đề xuất tôi sẽ nhanh chóng cút về nhà.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm vừa mới xuống tầng, trên tầng đã vang lên giọng Cổ Phi Phi.
- Anh nào dám, anh thì ngược lại, bà xã như tay chân, anh em như quần sáo.
Vương Long Đông vẻ oan ức nói.
- Hừ, anh chỉ nói là giỏi, xem anh nói dối đến khi nào.
Cổ Phi Phi nói giơ ngón tay chọc vào mặt Vương Long Đông một chút hừ nói:
- Việc này đã giải thích cho cô rồi, tôi không tin anh Diệp không biết việc này. Ngày đó những lời này chính là người bạn của anh ấy nói. Anh nhớ trước kia Phí Nhất Độ còn gọi Diệp Phàm là đại ca. Hơn nữa, Phí Nhất Độ rất tôn trọng anh Diệp, anh không phải mắt mù.
- Lúc đó người nói cũng không ít, anh cũng không hiểu sao lại thế, hơn nữa anh chắc chắn không làm chuyện này.
Hơn nữa, mặc dù là muốn làm cũng không thể kiên trì chịu đựng, ai bảo anh chỉ là một cán bộ. Tuy nhiên, có lẽ việc này chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường thôi.
Có lẽ các anh đã đa nghi rồi. Bắc Kinh là nơi cạnh tranh kịch liệt, người ta thấy Bắc Kinh phát triển như thế đương nhiên ghen ghét.
Vương Long Đông giả ngu giải thích.
Trong lòng gã rất vui sướng, chưa từng sảng khoái như vậy. Nếu không có mấy ngưởi Cổ Đức ở đây, gã có lẽ đã hét lên rồi.
- Đồ chết tiệt!
Cổ Phi Phi tức giận mắng một câu sau đó cũng thôi.
Mấy người Cổ Đức vội vàng trở về.
May mắn có chuyến bay đếm, năm giờ sáng về đến nhà họ Cổ ở Kim Lăng.
Cổ Thiên Tắc đang ngồi trong phòng khách chờ mọi người.
- Nhìn sắc mặt anh xem ra việc này không hoàn thành có phải không?
Cổ Thiên Tắc uống một ngụm trà nhìn em trai một cái hừ nói.
- Thằng nhóc kia căn bản chính là đang giả bộ ngốc hỏi gì cũng không biết, còn gây sức ép làm Cổ Vượng và Cổ Dũng tức giận.
Cổ Đức vẻ mặt tức giận nói.
- Hắn có đưa ra yêu cầu gì không?
Cổ Thiên Tắc hừ lạnh.
- Ý là… việc này…
Cổ Đức có chút khó xử.
- Bảo đại ca đến Phong Châu tự mình xin lỗi hắn.
Cổ Vượng tức giận thốt ra.
- Hắn nói như thế sao?
Vẻ mặt Cổ Thiên Tắc càng trầm xuống, giống như trời sắp mưa.
- Tuy không phải nói như thế nhưng ý cũng không khác gì. Nào là phong cảnh Phong Châu đẹp như thế sao bác cả không đến đó một chuyến. Vùng đất đó tồi tàn chim cũng không muốn ỉa có gì đệp, đây rõ ràng là…
Cổ Dũng có chút tức giận.
- Long Đông cùng Phi Phi đâu?
Cổ Thiên Tắc hỏi.
- Phi Phi coi như cũng được, muốn xin hộ, tuy nhiên, Diệp Phàm không nể tình. Còn con rể của anh thì không tốt lắm, căn bản là suy nghĩ khác chúng ta. Trong mắt hắn chỉ có người đại ca Diệp Phàm này, chúng ta có là gì đâu. Đại ca, thật sự là con gái anh nuôi không rồi, gả cho người như thế rất thua lỗ, sớm biết thế trước kia dao sắc chặt đay rối.
Cổ Đức nói
Trong khoảng thời gian ngắn phòng khách im lặng nặng nề, tâm trạng của tất cả mọi người cũng rất không thoải mái.
- Chặt đay rối, may mắn còn không chặt, nếu lúc đó chặt thì có lẽ chúng ta hiện giờ không còn đường sống.
Lúc này một nguyên lão của nhà họ Cổ lên tiếng hừ nói nhìn Cổ Đức một cái:
- Không thể tưởng được mấy người Diệp Phàm có phân lượng như thế.
Lúc trước đúng là chúng ta không nên gây sức ép đến việc thế này. Hiện tại đáng buồn biến nhà họ Cổ chúng ta thành bị động.
Cứ thế tiếp tục thì công ty chúng ta sẽ lâm vào giữa một vũng bùn lớn. Rõ ràng bọn họ muốn chúng ta chết.
Nếu lúc trước có thể duy trì, không chừng hiện giờ bọn họ có thể duy trì chúng ta, bởi vì chúng ta là thân thích.
Hiện tại thì ngược lạ, Phi Phi để người ta dẫn đi, nhưng thật ra hai nha thì chẳng là gì.
- Chú hai, ý của chú là chúng ta làm sai sao? Không phải lúc trước chú cũng không có ý kiến gì sao?
Lúc đó có thể làm lễ đính hôn với Nam Vân gia thành công, chúng ta tại sao phải sợ bọn họ. Hiện giờ thì mất đi sự hỗ trợ của Nam Vân gia.
Các anh lại bảo tại tôi, tôi làm cái gì? Có chuyện tốt thì không nói gì, một khi gặp việc thì lại bắt đầu.
Cổ Đức tức giận phản bác lại.
- Nam Vân gia, tôi thấy chỉ có nắm đấm lớn, có thể giúp chúng ta cài gì? Mấy thái tử đang các anh không phải không biết, ngay cả trước kia có đính hôn thành công cũng không chắc bọn họ đồng ý giúp đỡ chúng ta.
Con người, khi nguy cơ rơi xuống đầu thì đều né tránh. Mấy lãnh đạo cấp cao của họ đều là cáo già.
Dệt hoa thêu gấm sẽ làm nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi bọn họ sẽ không làm. Các anh đừng hi vọng bọn họ có thể giúp chúng ta cái gì.
Thân thích gì cũng không bằng chức vụ của họ. Đừng nói giúp chúng ta, ngay cả nhà họ thì họ cũng phải cân nhắc nặng nhẹ rồi mới đồng ý giúp hay không.
Đây là sự thật, sự thật chính là như thế.
Chú hai của nhà họ Cổ hừ nói.
- Không phải vậy, vì hôn sự không thanh nên Nam Vân gia mới không giúp đỡ hết sức. Nếu họ có thể xuất toàn lực thì tình hình sẽ khác một trời một vực.
Bây giờ người ta chỉ là ra mặt nói mấy câu mà thôi. Việc này, vấn đề thái độ khá quan trọng.
Nếu lúc trước nghe đề nghị của tôi, thì hiện giờ người ta cũng sẽ hết sức giúp đỡ. Điều này cũng tốt, hiện giờ mọi người sẽ không phải khó xử.
Hơn nữa, Nam Vân gia cũng là nhìn vào tài sản của chúng ta. Họ có thể giúp đỡ chúng ta chúng ta cũng có thể giúp đỡ bọn họ.
Hiện tại làm quan sợ nhất cái gì, đương nhiên sợ nhất người của Ủy ban Kỷ luật theo dõi. Mà chúng ta kiếm tiền đàng hoàng rồi đưa cho Nam Vân gia qua Phi Phi thì Ủy ban Kỷ luật trung ương cũng không thể có cáo buộc gì đúng không?
Đây là tiền cho con gái, các đồng chí đừng nói linh tinh.
Cổ Đức không phục phản bác lại.
- Tốt lắm, Cổ Đức, chú nói ít đi hai câu được không? Hiện tại như lửa thiêu mông còn nói những lời này làm gì?
Cổ Thiên Tắc khoát tay vẻ mặt buồn bực.
- Chẳng lẽ anh thật sự muốn đi Phong Châu đến cửa nhà Diệp Phàm., nhà họ Cổ chúng ta không gánh nổi sự mất mặt này. Đương nhiên, nếu thật sự anh muốn đi thì em cũng không nói gì.
Cổ Đức lấy lui làm tiến đang ép anh trai rồi.
- Việc này phải xem lại, ôi…
Cổ Thiên thở dài, cảm giác áp lực đến mức không thể thở nổi.
Nhà họ Cổ lớn như vậy, không có tiền không thể được. Trong xã hội hiện đại, Cổ Thiên lại càng hiểu được tầm quan trọng của tiền.
Đã không có tiền nhà họ Cổ sẽ mất tất cả, mất đi cả danh dự và địa vị.
Năm giờ ngày 18, Diệp Phàm đang ơ Đông Đình các ở thành phố Long Giang.
Không lâu sau Chu Bình Minh tươi cười xuống xe.
Hai bên trò chuyện không lâu thì một chiếc Audi A6 dừng lại.
Trưởng ban Trần Tú Trân vẻ ngoài bình thường, tóc ngắn ngang tai, khoác chiếc áo lông giản dị.
- Trưởng ban chu, anh đến sớm thế.
Trần Tú Trân cười chào trước.
- Không, tôi cũng mới đến, là trợ lý Diệp đến sớm.
Chu Bình Minh cười nhân cơ hội giới thiệu Diệp Phàm.
- Trưởng ban Trần, chào chị.
Diệp Phàm bước lên giơ hay ta ra.
- Trợ lý Diệp gần đây tên cậu rất nổi tiếng.
Trần Tú Trần nhìn Diệp Phàm một cái, giơ một tay bắt tay với hắn, vui vẻ nói sau đó quay đầu giuớ thiệu:
- Đây chính là giám đốc đài truyền hình tỉnh Khâu Trường Thủy, kiêm trợ lý Trưởng ban.
- Trưởng ban Chu, chào ngài.
Giám đốc đài truyền hình Khâu đầu tiên nhiệt tình cung kính bắt tay Chu Bình Minh, sau đó mới bắt tay Diệp Phàm cười nói:
- Trợ lý Diệp, cậu là trợ lý tôi cũng là trợ lý, hai trợ lý chúng ta gặp nhau đúng là hữu duyên.
Duyên phận anh là sao đầu, còn tôi là cái rắm. Diệp Phàm thầm mắng một câu, vẻ mặt tươi cười nói:
- Ừ, tuy nhiên, người phụ tá như tôi không sánh bằng phụ tá Khâu.
- Ha ha, nếu nói đúng ra thì như vậy. dù sao chúng tôi là ban tuyên giáo, mặc kệ có dùng hay không, có thể ở đài truyền hình cũng quen mặt có phải không? Hơn nữa, hiện tại nhà ai không xem ti vi. Chúng tôi là bộ phận quan trọng rồi.
Giám đốc Khâu có chút đắc chí.