[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Bạch Sở Niên một tay ấn Kim Lũ Trùng, còn quay đầu lại lo lắng cho omega thợ làm bánh bị tập kích, nhất thời phân thân mệt mỏi, đành phải đem Kim Lũ Trùng đặt ở trong phòng sạch sẽ, đỡ hai vai cậu dặn dò: "Sát thủ có thể còn chưa đi, cậu ở chỗ này đừng nhúc nhích."

Hắn khẽ bẻ một cái máy ức chế sau gáy Kim Lũ Trùng, loại dụng cụ tinh vi này rất nhạy bén, nếu phạm nhân cố gắng tháo rời nó sẽ đem báo động gửi đến máy thông tin liên lạc của quản giáo phụ trách khu giam giữ của hắn.

Máy ức chế bị Bạch Sở Niên bật đèn đỏ, tỏ vẻ đã báo cảnh sát.

"Đừng ra ngoài." Bạch Sở Niên giải quyết Kim Kũ Trùng xong liền lập tức lao ra khỏi phòng, đỡ omega thợ làm bánh ngã xuống đất, rút ống tiêm đâm vào gáy cậu ta ra.

Omega thựo làm bánh cả người co giật, hai tay nắm chặt cổ áo Bạch Sở Niên, giống như người chết đuối bắt lấy cành cây khô trôi nổi: "Tôi... Tuyến thể của tôi bị đau."

Bạch Sở Niên nhặt ống tiêm trên mặt đất lên, dược tề màu hồng bên trong rất có độ phân hóa, là chất xúc tiến AC, có thể làm cho thí nghiệm thể trực tiếp thăng tiến lên một giai đoạn trưởng thành.

"Có chuyện gì vậy?" Bạch Sở Niên một tay đỡ omega thợ làm bánh lên, kẹp cậu dưới cánh tay chạy về phía phòng tiêm, từ trong tủ thuốc lấy lưỡi dao ra, ở dưới tuyến thể của omega thợ làm bánh cắt ra một vết thương, hy vọng có thể có một bộ phận dược dịch theo máu bài tiết ra, nhưng biện pháp khắc phục như vậy cơ hồ vô ích.

"Tôi đến thay... cho cậu ta... Nhang muỗi... Phát hiện trên giường không có ai... Liền đi lật chăn của cậu ta... Đột nhiên ai đó bịt miệng tôi... Đâm cái này vào... Trên người tôi..." Đồng tử của omega thợ làm bánh bắt đầu lan tràn về phía mắt, vốn chỉ có một bộ phận mắt đen có đôi mắt có hình lục giác như con ong, nhưng giờ mắt trắng dần dần biến mất, toàn bộ mắt đều tiến hóa thành đôi mắt đỏ sậm.

Bạch Sở Niên suy đoán, sát thủ Hồng Hầu Điểu sợ là nhận định Kim Lũ Trùng ở trong phòng bệnh, một mũi tiêm liền đâm nhầm người.

Chất xúc tác AC có thể làm cho các thí nghiệm thời kỳ nuôi cấy phát triển ngay lập tức đến giai đoạn trưởng thành, cũng có thể xúc tác các thí nghiệm trưởng thành đến giai đoạn xấu đi.

Ngay cả Bạch Sở Niên cũng chưa từng thấy qua cơ thể thí nghiệm ở thời kỳ xấu đi, bởi vì cơ thể thí nghiệm thời kỳ xấu đi không được khống chế, cho nên khi cơ thể thí nghiệm xuất hiện điềm xấu đi, viện nghiên cứu sẽ đổ chúng vào bể sulfate xử lý trong thời kỳ suy yếu trước khi xấu đi (bởi vì lúc này cơ thể thí nghiệm có khả năng chịu nhiệt độ cao dẫn đến đốt không thành công), một khi cơ thể thí nghiệm tiến vào giai đoạn xấu đi, tương đương với vật phẩm đã qua thời hạn sử dụng, phải tiêu hủy.

Xem ra Hồng Hầu Điểu vì diệt khẩu Kim Lũ Trùng mà bỏ ra không ít công phu, nếu như một tiêm này thật sự đâm vào người Kim Lũ Trùng, chỉ có hai kết quả, một là Kim Lũ Trùng biến xấu đi bị cảnh sát vũ trang giết chết, hai là Kim Lũ Trùng mất khống chế chạy ra khỏi ngục giam, hai loại kết quả này đều có thể khiến cho bí mật cùng Kim Lũ Trùng vĩnh viễn chôn vùi.

Không ai nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở thành như vậy.

Dựa theo hiện tại mà xem, omega thợ làm bánh sẽ biến xấu đi là chuyện đương nhiên, nhưng thời gian sớm muộn gì cũng khác nhau, đợi đến khi cậu ta thực sự biến xấu đi liền thật sự không dễ làm.

Bạch Sở Niên tay vịn lên máy ức chế sau gáy của omega thựo làm bánh, chỉ cần hắn dùng sức rút máy ức chế, quả bom mini bên trong máy ức chế sẽ phá hủy tuyến thể, giết chết omega thựo làm bánh.

Omega thựo làm bánh nắm chặt cổ áo Bạch Sở Niên, suy yếu bò lên ôm cổ hắn, quỳ trên mặt đất cầu xin: "Đừng giết tôi... Tôi không muốn chết... Làm ơn... Anh rất có bản lĩnh đúng không, cứu tôi đi... Cứu tôi... Tôi không cần giảm án nữa, tôi có thể ở lại đây nấu cơm, tôi không bao giờ đi ra ngoài nữa đâu..."

Hô hấp của Bạch Sở Niên trở nên nặng nề, ngón tay lạnh lẽo đặt ở sau gáy hắn không thể xuống tay. Trước kia hắn giết chết đồng loại đều có thể không chớp một cái, nhưng omega thợ làm bánh không giống nhau, cậu ta là omega yếu đuối đến mức không chịu nổi áp lực mà chạy tới nhà tù tự thú, khát vọng giảm án, sau đó một ngày nào đó trong tương lai sẽ giống như con người, được sống dưới ánh mặt trời.

Hắn chần chờ mười mấy giây, tình thế đã bất tri bất giác trở nên không cách nào thu thập.

Tay của omega thợ làm bánh nắm lấy cánh tay của hắn, tiếp xúc với làn da trong lòng bàn tay của omega thựo làm bánh đang thối rữa, thối rữa thành mủ bảy màu, giọt mủ rơi trên mặt đất biến thành kẹo, từng hạt từng hạt nhảy ra khỏi mặt đất.

Đau nhức đến muộn rốt cục cũng làm cho Bạch Sở Niên tỉnh táo lại, hắn một phen hất omega thợ làm bánh ra, đỡ cánh tay lui về phía sau vài bước, sau lưng đập mạnh vào vách tường, cánh tay hắn đã bị ăn mòn nghiêm trọng, nhưng cũng không có máu, tất cả máu thịt bị thương đều bao trùm một tầng xi-rô cầu vồng, tích tắc dinh dính chảy ra.

"A... A..." Bạch Sở Niên dùng sức bóp lấy cánh tay trên, khuôn mặt vặn vẹo ngửa đầu thở dốc, cảm giác thống khổ khi da bị thiêu đốt thối rữa ngay cả hắn cũng không thể chịu đựng được.

Omega thợ làm bánh sững sờ nhìn hai tay mình chảy xuôi xi-rô màu sắc, hoảng sợ nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Thực xin lỗi... Không phải tôi, tôi không có ý làm anh bị thương... Tôi không biết tại sao lại như vậy."

Cảnh báo của cả tòa nhà đều vang lên, cảnh sát vũ trang phụ trách bảo vệ tòa nhà giám hộ đã theo cảnh báo rung động của tòa nhà xếp hàng tới, tay cầm lá chắn chống nổ áp tới.

Độ Mặc đứng ở cửa cầu thang, ở hành lang ánh sáng rực rỡ, hai tay giơ súng lục nhắm vào Bạch Sở Niên: "Giơ tay lên! Tại sao cậu khỏi đây được?"

Tình huống khẩn cấp, Độ Mặc không biết nên tin tưởng ai, chỉ có thể sai người báo cáo bạo động trong ngục giam đêm nay cho giám ngục.

Bạch Sở Niên rít gào hít khí lạnh, nâng cằm người làm tráng miệng đang quỳ trên mặt đất: "Đừng có mà chĩa vào tô, chĩa vào bên kia kia kìa... Shhh, vô dụng, hiện tại đối với ai cũng vô dụng, cậu bảo cảnh sát vũ trang đừng tới, vây quanh cậu ta tại chỗ, coi chừng cậu ta, sau đó đi gọi cảnh sát quốc tế mang lựu pháo cùng máy bay không người lái gây mê đến trợ giúp nhanh."

Chim chuông phụ trách khu hình sự trọng hình cũng mang theo một đội cảnh sát vũ trang, mặc đồng phục quản giáo, hai tay cầm súng chặn đường đi của bọn họ ở phía bên kia hành lang.

Kim Lũ Trùng thuộc quản lý của chim chuông, sau khi báo động máy ức chế ở gáy cậu ta, người đầu tiên nhận được báo động chính là chim chuông.

"Tới vừa đúng lúc." Bạch Sở Niên chậm lại một lát mới ngừng đau, vịn tường đi đến cửa phòng kéo Kim Lũ Trùng ra, đẩy cho chim chuông, "Mau nhốt vào phòng giam, đừng đi dạo ở chỗ này nữa."

Hắn không xác định sát thủ của Hồng Hầu Điểu có mấy người, cũng không xác định trong tay bọn họ có mấy cây thuốc kích thích AC, vạn nhất lại giết hồi mã thương, quản giáo có thể chống đỡ không nổi.

"Các người ở chỗ này vây quanh cậu ta, chờ cảnh sát viên mang theo thiết bị đến trợ giúp, không nên tới gần cậu ta." Bạch Sở Niên cắn vạt áo xé một miếng vải xuống quấn vết thương lại.

Độ Mặc vẫn không buông súng xuống: "Cậu đi đâu vậy?"

Bạch Sở Niên đã cởi áo khoác tù nhân, còn lại một chiếc áo thun đen, một cước đạp vỡ cửa sổ phòng bệnh, dùng sức đạp vào hàng rào sắt, hai tay bám vào mép cửa sổ, cơ bắp căng thẳng mang theo cả người cuốn lên.

"Này!" Độ Mặc lập tức hạ mệnh lệnh trong bộ đàm: "Nhìn chằm chằm hắn! Những người khác canh giữ S-218, tôi sẽ đi iên lạc với đồn cảnh sát."

Tay súng bắn tỉa bên ngoài tòa nhà giám sát nhận được mệnh lệnh, chỉ cần xác định mục tiêu truy nã lập tức bắn tỉa, Bạch Sở Niên trèo lên vách ngoài tòa nhà dày đặc đèn pha, vô số họng súng bắn tỉa đều nhắm vào hắn, nhưng động tác leo lên của hắn rất nhanh mà linh hoạt, dự đoán vị trí bắn súng của tay súng bắn tỉa né tránh, ở trong cửa sổ hai tầng trên tòa nhà giám sát lật vào.

Mỗi tầng hành lang đều được thắp sáng, chuông báo động vang vọng khắp chân trời.

Trước khi Bạch Sở Niên tiến vào đã nghiên cứu cấu tạo bên trong của từng kiến trúc trong ngục giam, sau khi tiến vào lại thực địa chứng minh phân tích của mình, căn cứ vào phương hướng hắc ảnh chạy trốn vừa rồi, Bạch Sở Niên xác định hắn còn chưa chạy ra khỏi tòa nhà, bởi vì bên ngoài đã bị cảnh sát vũ trang vây kín.

Tên sát thủ kia rất có thể đã phát hiện mình giết nhầm người, nếu như hắn bị Hồng Hầu Điểu dùng người nhà làm uy hiếp để giết Kim Lũ Trùng diệt khẩu, hắn sẽ lấy tính mạng của mình đổi lấy Kim Lũ Trùng một cái chết của hắn cũng nói không chừng là được đi.

Bạch Sở Niên dựng thẳng lỗ tai lên, nghe tiếng hít thở cùng bước chân bị tiếng chuông báo động che dấu.

Hắn chậm rãi dọc theo hành lang đi về phía trước, bước chân rơi xuống đất không phát ra một chút tiếng động, giống như sư tử lặng lẽ tiếp cận cơ hội săn mồi.

Cửa phòng bệnh đóng chặt, khiến cho Bạch Sở Niên cảnh giác, hắn chậm rãi đi tới trước cửa, dưới khe cửa dần dần chảy ra một vũng máu sền sệt đỏ tươi.

Trong nháy mắt Bạch Sở Niên phá cửa mà vào, người bên trong đột nhiên nổ súng, liên tiếp năm viên đạn xuyên thủng cửa, bắn về phía Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên trời sinh tốc độ phản ứng rất nhanh, nghe thấy cò súng trong cửa vang lên liền lập tức xoay người nằm sấp tránh đi, nhưng tốc độ viên đạn vẫn nhanh hơn hắn rất nhiều, viên đạn cuối cùng vẫn ghim thật sâu vào xương sườn hắn.

Có điều là sát thủ trong cửa cũng bởi vì tiếng nổ của mấy phát súng này tạm thời quấy nhiễu thính giác, Bạch Sở Niên đá văng cửa phòng, cánh cửa mạnh mẽ đem tên sát thủ phía sau cửa đụng ra ba bước.

Bạch Sở Niên xông tới bắt lấy hắn, đối phương cũng không nhỏ, dáng người tương đương với Bạch Sở Niên, vừa nhìn đã biết là luyện gia tử, hơn nữa trong tay còn cầm một khẩu súng.

Một thi thể của một nhân viên nhà tù nằm trên mặt đất, hắn đã cướp súng của lính canh.

"Đừng xen vào việc của người khác." Sát thủ lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, ánh mắt coi như chết như trở về không hề dao động một chút nào.

"Ngươi muốn bảo vệ người nhà cũng không sai, nhưng nếu cản trở nhiệm vụ của ta, ta không thể để cho ngươi như nguyện." Bạch Sở Niên khẽ ngồi xổm, tay trái bảo vệ hàm, tay phải khung trước, đây là một hồi chiến đấu không có tuyến thể chống đỡ.

Đối phương là một con chuồn chuồn Úc có năng lực chính là tốc độ công kích, hắn xuất chiêu cực nhanh, huống chi trong tay còn có một khẩu súng.

Lỗ đạn dưới sườn Bạch Sở Niên còn đang chảy máu, ở trước mặt đối thủ am hiểu tốc độ không lấy được tiện nghi gì.

Chuồn chuồn thăm dò vài chiêu liền lạnh lùng nở nụ cười: "Thuận tay trái sao?"

Vì thế càng thêm tàn nhẫn hướng phía bên phải Bạch Sở Niên hơi lộ ra bạc nhược phát động thế công, tay phải Bạch Sở Niên bị ăn mòn vết thương còn chưa khôi phục, khó có thể phòng bị, bất quá chậm một chút đã bị hắn một quyền đánh vào trên xương sườn, một ngụm ấm áp buồn bực máu nghẹn vào cổ họng.

Nếu Lục Ngôn ở đây thì tốt rồi, tiểu gia hỏa kia tốc độ nhanh hơn, hơn nữa đấu pháp cận chiến càng xảo quyệt quỷ biến, bất luận là hắn hay là Rimbaud đều thừa nhận thiên phú cận chiến của Lục Ngôn.

Bạch Sở Niên tự biết mình đang ở trong hoàn cảnh bất lợi, bắt lấy cánh cửa vỡ vụn mang theo thân thể lăn ra ngoài tại chỗ, vị sát thủ kia cũng bị giết chóc làm cho đỏ mắt, không chết không thôi nhào tới trên người Bạch Sở Niên, họng súng chỉ vào cổ họng Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên gắt gao khống chế cổ tay và súng của hắn, ra sức rời xa cổ họng mình, khuỷu tay đột nhiên phát lực, đâm vào khuỷu tay của hắn, buộc hắn lãng phí một viên đạn.

Viên đạn bắn vào mặt gạch men bên cạnh mặt Bạch Sở Niên, mảnh sứ vỡ vụn nổ tung trên mặt hai người cạo ra vài vết máu tinh tế.

Viên đạn bị bắn trống rỗng, alpha chuồn chuồn dứt khoát ném súng chuyên chú vật lộn, Bạch Sở Niên không để cho hắn như nguyện, thuận thế bắt lấy toàn bộ cánh tay của hắn, một cái qua vai đánh ngã, đem chuồn chuồn ném vào cầu thang.

Alpha chuồn chuồn vẫn liều mạng nắm lấy Bạch Sở Niên, hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang, cửa thủy lực tự động đóng lại, mắt người đột nhiên từ chỗ sáng sủa tiến vào trong bóng tối sẽ có một đoạn thời gian ngắn rơi vào mù lòa, hai người hoàn toàn lâm vào trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón tay.

Vị trí của alpha chuồn chuồn ngã so với Bạch Sở Niên gần hơn, cú ngã này cũng làm cho hắn thanh tỉnh, không hề cùng Bạch Sở Niên liều chết triền đấu mà là mò mẫm xuống lầu.

Hắn ở trng gian va vào vật hỗn loạn trốn đông trốn tây, tạo phiền toái cho Bạch Sở Niên truy kích mình, nhưng phía sau cũng không có tiếng động, alpha chuồn chuồn cho rằng hắn cũng không đuổi theo, vì thế chuyên chú chạy xuống phía dưới.

Đột nhiên cảm thấy lạnh ở cổ, như thể có một vật sắc nhọn trượt qua động mạch cổ.

Hắn sờ một chút, sờ được một mảnh ấm áp nhớt sền sệt, ngửi kỹ có lẽ là máu.

Bạch Sở Niên im lặng đứng ở phía sau hắn, giữa ngón tay kẹp một lưỡi dao dính máu.

Trong nháy mắt hắn đem băng quấn quanh mắt trái đổi sang mắt phải, mắt trái bị thương đã sớm khôi phục, vẫn đeo băng là để giấu chip tránh bị đột kích kiểm tra.

Mắt trái quấn quanh băng không lộ ra ánh sáng, có thể chợt thích ứng với bóng tối, từ lúc rơi xuống cầu thang, Bạch Sở Niên đã nắm giữ toàn bộ quỹ tích hành động của con mồi.

Alpha chuồn chuồn vì mất đi rất nhiều máu mà mất đi năng lực phản kháng, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không chết, Bạch Sở Niên dùng vải đè lại cổ hắn, kéo thân thể nửa sống nửa chết này trở về tầng lầu vừa rồi của hắn, ở hành lang tụ tập võ cảnh cùng nhân viên y tế, trước mắt bao người, một đường kéo cổ áo sát thủ trở về, phía sau kéo ra một vết máu thật dài.

Hắn ném alpha chuồn chuồn cho cảnh sát vũ trang: "Vẫn còn sống, chữa khỏi có thể được xét xử."

Độ Mặc kinh ngạc nhìn Bạch Sở Niên cả người khô cạn vết máu.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi báo động, bốn máy bay trực thăng của sở cảnh sát quốc tế chạy tới bên ngoài tòa nhà giám sát, máy bay không người lái chở thuốc gây mê đặc chế phá vỡ cửa sổ bay vào bắn về phía thợ tráng miệng đã ngất xỉu trên mặt đất không nhúc nhích.

Bạch Sở Niên theo dõi chặt chẽ omega thợ làm bánh, máy bay không người lái khóa cậu ta, mở cửa khoang chuẩn bị phóng thuốc gây mê đặc chế lại.

Đột nhiên, omega thợ làm bánh cong lên cơ thể của mình và đẩy ra một đôi cánh ong mờ từ phía sau ra.

Bạch Sở Niên ý thức được nguy hiểm, nhảy về phía trước, bắt lấy kim gây mê trong khoang máy bay không người lái còn đang chuẩn bị phóng ra, một phen kéo xuống, lăn về phía trước, đâm vào gáy omega thựo làm bánh.

Omega thợ làm bánh chợt ngẩng đầu lên, mặt cậu ta hoàn toàn ong ong, toàn bộ thân thể xuất hiện đặc điểm bản thể, cánh run rẩy, phát ra tiếng vù vù chói tai.

"Rút lui, rút xa một chút. Nhanh lên!" Bạch Sở Niên phản ứng trước, nhưng lúc này đã muộn, mấy tên cảnh sát vũ trang cầm còng tay tới gần omega thựo làm bánh chuẩn bị bắt trong nháy mắt hòa tan thối rữa thành mấy bãi xi-rô cầu vồng.

Độ Mặc cầm súng lưới bắn về phía cậu ta, còn chưa bóp cò, omega thựo làm bánh liền vù vù một tiếng bay thẳng về phía hắn.

"Ngu ngốc, cậu còn muốn chính diện cương cương cậu ta." Bạch Sở Niên nhào tới chỗ Độ Mặc, omega thợ làm bánh từ đỉnh đầu bọn họ bay qua, đôi cánh sắc bén đem tường chịu lực cắt ra hai khe rãnh cực sâu, trần nhà bắt đầu sụp đổ.

Độ Mặc cầm bộ đàm hét lên: "Rút khỏi tòa nhà, giao cho sở cảnh sát xử lý!"

Omega thợ làm bánh sau khi biến xấu đi đã đạt được khả năng bay và khả năng lây nhiễm phạm vi, chỉ cần tiếp cận một phạm vi nhất định của cậu ta thì sẽ ngay lập tức thối rữa thành xi-rô.

Trên trực thăng của cục cảnh sát quốc tế được trang bị lựu pháo chuyên môn đối phó với cơ thể thí nghiệm, trong lúc nhất thời lựu đạn bay loạn xạ khắp trời, trên mặt đất nổ tung ra hố sâu, bắn tung tóe vô số lá cây.

Omega thợ làm bánh bay cực nhanh, tòa kiến trúc nơi cậu ta đi tới đều đang thối rữa, tòa nhà chung quanh biến hình mềm mại sụp đổ, xi-rô bảy màu từ trong miệng của tòa nhà sụp đổ chảy ra.

Cậu ta tựa như một con ong khổng lồ ở trên không trung cùng trực thăng vòng quanh, một chiếc trực thăng bị cậu ta điểm tới, ở trên không trung háo mềm rơi xuống, ngay cả cảnh sát phía trên cũng cùng nhau hóa thành xi-rô màu sắc.

Tất cả mọi người đều bị lực phá hoại của hắn bày ra chấn nhiếp, Bạch Sở Niên cũng không ngoại lệ, uy lực của thí nghiệm thể chuyển biến xấu đã vượt xa tưởng tượng của hắn.

"Cảnh sát đóng quân chỉ có như vậy thôi, hiện tại điều động từ các quốc gia không còn kịp nữa." Đầu ngón tay Độ Mặc đều run rẩy, cầm bộ đàm do dự ấn xuống: "Xin giúp đỡ căn cứ quân sự PBB, hiện tại xin chỉ thị quản ngục trưởng, mau đi đi!"

Bạch Sở Niên tháo băng gạc mắt ra, từ dưới mí mắt lấy ra một mảnh chip nhỏ, dán vào khóa mật mã ức chế ở gáy.

Ba giây sau, mật khẩu được giải mã và máy ức chế rơi ra khỏi cổ hắn.

Độ Mặc trợn to hai mắt, tay run rẩy giơ súng lục lên cổ Bạch Sở Năm: "Cậu muốn làm gì?"

"Nhà tù quốc tế không giám sát trình độ của cơ thể thí nghiệm, những tư liệu này đều sẽ được truyền về IOA, đề xuất của các cậu sẽ bị bác bỏ." Bạch Sở Niên đẩy họng súng của hắn ra: "Tôi khuyên các cậu lập tức, hiện tại hướng IOA khẩn cấp xin giúp đỡ."

Đồn cảnh sát biển cảnh sát từ lâu đã gửi yêu cầu giúp đỡ từ trụ sở chính, cảnh sát quốc tế chỉ có thể yêu cầu hỗ trợ với lực lượng gìn giữ hòa bình PBB, sau đó PBB nên yêu cầu đội IOA ở gần nhà tù quốc tế nhất để khởi xướng hỗ trợ đầu tiên.

Một chiếc trực thăng sơn logo IOA Chim Tự Do đã bay lên phía trên nhà tù quốc tế.

Tiêu Thuần dựa vào trực thăng đỡ súng bắn tỉa vẻ mặt lạnh nhạt nhắm vào, dây leo của Tất Lãm Tinh từ bốn góc đất trống dâng lên, khống chế omega thợ làm bánh ở độ cao không thể thoát khỏi tường vây nhà tù, hơn nữa từng bước thu nhỏ vòng vây.

Hàn Hành Khiêm bưng bút điện, thấp giọng trình bày trong máy thông tin liên lạc: "Khả năng phân hóa J1 Phong Minh Đạo Dực của omega thợ làm bánh xấu đi rồi.

Cạnh cánh có khả năng cắt như cưa điện, làm cho chuyến bay của chính mình đồng thời không bị cản trở.

Khả năng phân hóa M2 Mật Đường Lưu Màu của omega thợ làm bánh xấu đi: Năng lực loại vết thương quần chúng, ngẫu nhiên điểm danh mười mục tiêu tiến hành đường hóa, mục tiêu không chỉ giới hạn ở có sinh mệnh thể, mà người bị điểm danh cấp bậc thấp hơn hắn sẽ lập tức thối rữa thành xi-rô rồi tử vong, cấp bậc giống như hắn có thể tiêu hao năng lượng tuyến thể chống đường hóa, khi năng lượng tiêu hao hầu như không còn thì thối rữa thành xi-rô hoàn toàn tử vong, cấp bậc cao hơn hắn thì sẽ không đường hóa, trừ phi phát sinh tiếp xúc thân thể, bề mặt tiếp xúc sẽ đường hóa."

Mỗi tay của Rimbaud cầm một khẩu súng để rơi xuống đất, ở trên mặt đất khơi dậy một vòng sóng gợn tia chớp màu lam, rơi vào bên người Bạch Sở Niên, đưa cho hắn một bộ máy thông tin.

Độ Mặc siết chặt khẩu súng lục: "Các người đã sớm có chuẩn bị... Trốn ở gần mai phục sao, radar của chúng ta cư nhiên lại không phát hiện được."

"Không, tôi đích xác không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy." Vết thương trên người Bạch Sở Niên theo máy ức chế rơi ra mà khép lại, nhẹ nhàng giật giật cổ tay, sắc mặt ngưng trọng:

"Cái này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tôi, tôi chưa từng thấy qua cơ thể thí nghiệm biến xấu đi, tôi không nắm chắc có thể chế ngự nó hay không, đây là một tai nạn, nhiệm vụ chỉ có thể chấm dứt ở đây."

Bình luận

Truyện đang đọc