[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

"Thuốc ức chế..." Mặt Bạch Sở Niên chậm rãi thiêu đốt nhiệt độ, sờ vào ngăn kéo, nhưng đây là trong phòng làm việc của bác sĩ Hàn, rất nhiều ngăn kéo đều bị khóa, Bạch Sở Niên chỉ có thể tùy ý mò mẫm lung tung trong ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Rimbaud xoay người, ngồi trên đùi Bạch Sở Niên, nâng mặt hắn lên quan sát, mặt hắn từ vành tai bắt đầu đỏ đến cổ.

"Nhiệt độ này, em thật nóng, thì ra nhiệt độ này là như vậy." Rimbaud đem tay mình dán lên má hắn, dùng bàn tay thuộc về nhân loại cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng này, chậm rãi sờ về phía cổ, đầu ngón tay lướt qua cơ bắp cứng rắn, cùng da kề sát vào nhau.

"Lão bà, mau tìm thuốc ức chế cho em đi. Em không muốn ở trong văn phòng Hàn ca... Em sẽ về nhà..."

"Cấp bậc của em cao, tiếm thuốc ức chế sẽ rất đau." Rimbaud quỳ xuống ghế, cúi đầu dùng chóp mũi cọ qua mi cốt và sống mũi alpha, nắm tay apha để hắn sờ thắt lưng và chân mình.

"Thân thể này tôi còn chưa quen thuộc lắm, em muốn xem thử không?" Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Rimbaud quyến rũ bên tai hắn: "Hoặc là đơn giản để cho tôi làm, tôi để trứng trong cơ thể em. Em nhất định sẽ lựa chọn bảo hộ nó, như vậy em cũng không dám đi làm chuyện nguy hiểm nữa, chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi, theo tôi trở về Caribe, cho thần dân thấy dáng hình mĩ lệ của em, nếu như em tự mình ấp nở, tôi cam đoan Siren tiếp theo nhất định sẽ là nó."

Đồng tử Rimbaud chậm rãi kéo dài thành một sợi dây nhỏ, anh tự bị lời hứa của mình làm cho lay động, dục vọng chiếm hữu trong lòng càng phát điên.

Giọng nói của Rimbaud quá dễ nghe, câu chuyện về những thủy thủ bị lạc trong tiếng hát của nhân ngư đến rơi xuống đáy biển giờ đây cũng trở nên dễ hiểu.

Có điều là anh nói cái gì, căn bản hiện tại Bạch Sở Niên nghe không được, hắn một mực ôm Rimbaud, hít vào mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người anh, dùng đầu cọ cọ anh, hoàn toàn chính là bộ dáng một con mèo lớn dính người làm nũng.

"..." Rimbaud yên lặng gác lại những suy nghĩ nguy hiểm. Alpha của tộc nhân ngư sẽ đảm nhận trách nhiệm ấp nở trong tình huống hoàn cảnh ác liệt, trứng sau khi nở sẽ ở trong cơ thể alpha dưới dạng ấu thể, omega sinh ra tồn tại cơ quan cách ly với túi đựng trứng để bảo vệ bản thân, alpha thì không có, khi đó ấu thể sẽ điên cuồng cắn nuốt dinh dưỡng và năng lượng của alpha, còn có tình huống cực đoan hơn nữa là ấu tể cũng thường xuyên xảy ra hành động từ bên trong giết chết alpha để nuôi dưỡng mình, tộc nhân ngư là tộc quần mẫu hệ, số lượng alpha nhân ngư trong tộc quần có địa vị thấp. Hy sinh vì kéo dài tộc quần cũng không tính là chuyện lớn lao gì.

Nhưng khi đưa Tiểu Bạch vào vai nhân ngư alpha, Rimbaud sẽ cảm thấy khó chịu.

Ban đầu Rimbaud coi hắn như một con cá nhỏ màu lửa được nuôi trong bộ xương bên cạnh tẩm cung, con cá đó là Rimbaud tìm được từ một cái rãnh biển, bộ dạng rất đẹp, cũng rất nghe lời, sẽ giúp hắn dọn sạch cỏ biển và hạt cát trên người, yên tĩnh lại nhu thuận.

Trong hai trăm bảy mươi năm này, Rimbaud đã thúc đẩy toàn bộ lam sắc vương quốc điều hòa vận chuyển an ổn, tựa hồ toàn bộ hải dương đều thuộc về anh, nhưng anh lại giống như cái gì cũng chưa từng có.

Thẳng đến khi nhìn thấy Bạch Sở Niên anh mới thật sự sống lại, mới biết được mình có thể có được cái tên dễ nghe khác ngoài Siren, Bạch Sở Niên đem giao phối gọi là làm tình, đem hoán đổi nước bọt gọi là hôn môi, đem lãnh địa tuần tra gọi là tuần trăng mật, thì ra những chuyện này đều có một cái tên dễ nghe cùng ý nghĩa ngọt ngào, ở trong mắt Rimbaud, Bạch Sở Niên chính là sự lãng mạn.

"Lão bà, thuốc ức chế..." Bạch Sở Niên rầu rĩ nỉ non, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn theo.

Rimbaud lấy một liều thuốc ức chế liều nhẹ từ ngăn kéo bên ngoài, cắn túi nhựa và xé nó ra.

"Không được, lão bà. Chuyện này là bình thường, tôi phải sử dụng liều mạnh mới được.

"Không sao, còn lại tôi sẽ đến áp chế cho." Rimbaud mở nắp ống tiêm ra, ngồi xuống bàn làm việc, cởi áo tác chiến của Bạch Sở Niên ra, lộ ra một cánh tay của hắn, dùng ống cao su thắt chặt, vỗ một cái tìm ra mạch máu.

Sau khi được cải tạo thành cơ thể thí nghiệm, kiến thức liên quan đến tác chiến đặc chủng đều được cấy vào não bộ, Rimbaud đối với các loại súng ống cấu tạo rõ ràng, việc làm y tế đơn giản nhất của con người anh cũng biết, chỉ là lúc trước bàn tay có mang, rất khó khống chế những linh kiện nhỏ này.

Nửa người trên của Bạch Sở Niên nằm sấp trên đùi Rimbaud, gối đầu gối anh, ánh mắt có chút ngốc trệ tan rã nhìn chằm chằm mũi kim đâm vào trong mạch máu, dược dịch chậm rãi đẩy vào, dược dịch chảy vào mạch máu có loại cảm giác đau đớn bén nhọn lạnh lẽo, Bạch Sở Niên nửa mở to mắt nhẹ giọng hừ hừ.

Rimbaud cúi đầu xoa xoa lỗ tai hắn, dỗ dành mà tiêm vào, mặt không đổi sắc, đầu kim tiêm vẫn tiên thuốc vào, anh tiếp tục nói chuyện vui vẻ bạch sư alpha.

Dược hiệu của thuốc ức chế bình thường không kịch liệt như vậy, Bạch Sở Niên không tính là rất thống khổ, chỉ là an tĩnh nằm sấp trên đầu gối Rimbaud, tay cầm chân Rimbaud rủ xuống bên cạnh bàn.

"Sau này khi anh lại để cho người khác tín ngưỡng anh, không thể để cho bọn họ hôn đuôi anh nữa. Chân càng không thể hôn... Hãy để họ hôn gạch hôn nền đi, anh là vợ tôi, tất cả mọi người đến hôn anh, tôi không đồng ý."

"Nhưng chỉ có tiếp xúc với tôi mới có thể trở thành tín đồ, đầu ngón tay thù sao?"

"Móng tay, nhiều nhất là móng tay, không thể nhiều hơn được nữa."

"Được."

"Nhỏ hơn tôi rất nhiều, còn gầy hơn." Bạch Sở Niên lười nhác híp mắt quan sát chân Rimbaud: "Thật trắng, ngón chân cũng thật dài."

Bạch Sở Niên đối với chân Rimbaud sinh ra hứng thú nồng đậm, bắt lấy một cổ chân nâng lên, ngón cái nhẹ nhàng cạo lòng bàn chân một cái.

Cảm giác khác thường lập tức tăng lên, Rimbaud cảm thấy đặc biệt ngứa, nhịn không được đạp chân một cái, nhưng với lực lượng alpha không có khả năng bị anh dễ dàng đạp ngã, Bạch Sở Niên nắm lấy cổ chân anh đứng lên đè lên, Rimbaud thuận thế nằm trên bàn làm việc, một ít sách tạp chí cùng phim chụp X- quang rơi xuống đất.

Bạch Sở Niên nắm cổ chân mảnh khảnh của omega, nâng lòng bàn chân lên đối mặt với mình, bởi vì còn chưa đi qua đường cho nên ngay cả một chút vết thô mỏng cũng không có, cùng làn da của tiểu hài tử bóng loáng như nhau, Bạch Sở Niên kề sát chóp mũi ngửi ngửi, hôn một cái, lại hôn một cái, lẩm bẩm: "Quả nhiên không giống, cư nhiên là thơm."

Rimbaud muốn ngồi dậy một lần nữa, nhưng bị Bạch Sở Niên nhào tới đè trở về, sức nóng của alpha còn chưa kịp giảm bớt, tin tức tố vị Brandy chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng đem chính mình đều chuốc say, nhìn qua có chút say khướt.

Không đợi Rimbaud nói chuyện, Bạch Sở Niên một miếng cắn vào cổ anh, răng mãnh thú bén nhọn xuyên thấu vào da bên cổ anh, Rimbaud bất ngờ không kịp đề phòng hô lên một tiếng, không đợi thống khổ bị cắn tiêu tan, cánh tay lại bị một miếng cắn vào, alpha tựa như một con mãnh thú kiếm ăn, tìm kiếm tuyến thể của anh, cũng ở nơi nơi tìm kiếm toàn bộ đánh dấu.

Bạch Sở Niên túm lấy anh đứng lên xoay người, khống chế Rimbaud gắt gao dưới thân, hai tay gập ngược ra sau lưng nắm ở trong tay trái, rốt cục tìm được vị trí sau gáy hung hăng cắn lên, răng nanh ở trên tuyến thể lưu lại một hàng lỗ máu sâu cạn khác nhau, huyết châu từ bên trong chảy ra, Bạch Sở Niên liếm sạch huyết châu, mím môi, tiếp theo lại một miếng cắn lên, đem pheromone rót vào trong đó.

Rimbaud đau đến lợi hại, nhưng cũng không lật tung hắn, chỉ cắn răng chịu đựng bạo động của tiểu alpha.

Rốt cục đem tin tức tố cuồn cuộn trong cơ thể đổ ra một bộ phận, Bạch Sở Niên cũng thoải mái hơn nhiều, từ sau lưng ôm Rimbaud, mơ mơ màng màng hỏi: "Tôi có đọc một quyển sách, nói tiểu mỹ nhân ngư vì đổi một đôi chân mà cùng phù thủy dưới đáy biển dùng giọng nói đổi lấy một chai thuốc, loại thuốc này uống vào sẽ phát triển ra chân, nhưng về sau không thể hát, lúc đi bộ sẽ giống như giẫm lên mũi kim, mỗi bước đi đều đau đến lợi hại, anh có đau hay không?"

Đi bộ đau hay không không không biết, nhưng cắn là thực sự đau. Rimbaud xoa dấu răng sau gáy mình rít lên hít thở không khí lạnh.

Bên ngoài cửa phòng khám từ xa đến gần truyền đến tiếng bước chân.

"Vừa rồi thao tác kiểm tra chiết xuất dược tề đều thấy rõ ràng rồi, đem quy trình ghi nhớ rõ ràng, ngày mai mỗi người các ngươi biểu diễn cho tôi xem."

"Vâng, Hàn lão sư."

Hàn Hành Khiêm trở lại phòng khám của mình, nghĩ buổi sáng Bạch Sở Niên đi hẳn là sẽ khóa cửa, liền lấy chìa khóa dự phòng trực tiếp mở cửa.

Một cỗ tin tức tố mãnh thú cấp A3 từ trong phòng trào ra, áp lực cường hoành trực tiếp đánh bay mấy thực tập sinh nhỏ phía sau Hàn Hành Khiêm.

Các thực tập sinh omega ai da, xoa đầu từ trên mặt đất đứng dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thanh niên tóc vàng ngồi trên bàn khám, một chân dài buông xuống, chân kia giẫm lên giữa hai chân alpha ở ghế đối diện.

Mà alpha trên ghế ngồi sắc mặt phiếm hồng, nửa người trên quần áo tác chiến màu đen cởi một nửa, bên trong chỉ mặc một cái áo thun ngụy trang, hơi ngửa đầu, một giọt mồ hôi từ trên cằm theo cổ chảy xuống, đi ngang qua yết hầu kết, không vào trong vòng cổ trái tim Biển Chết.

Các thực tập sinh ôm mặt thét chói tai, alpha trên ghế ngồi sau ghế kia lại là trưởng phòng điều tra của tổ đặc công, cảm giác hình tượng soái ca trường học thanh thuần liền sụp đổ."

Rimbaud quay đầu lại nhìn lướt qua những tiểu O kia, khiêu khích cong ngón tay với bọn họ, sau đó ôm lấy vòng cổ trên cổ Bạch Sở Niên kéo người đến trước mặt mình, nghiêng đầu cắn lên cổ alpha.

Bạch Thứ Mân rót vào da, hoa văn u lam từ miệng dưới bắt đầu lan tràn, dần dần trên da alpha hình thành một mảnh dấu hiệu hoa văn cá màu lam, khi môi rời khỏi cổ kéo ra một sợi nước bạc.

Các thực tập sinh thét chói tai đỏ mặt toàn bộ chạy trốn, còn lại Hàn Hành Khiêm một mình ôm một xấp tư liệu đứng ở cửa.

Sau khi bị Rimbaud rót tin tức tố vào, cơn nóng bức do phát tình của Bạch Sở Niên mới triệt để bị áp chế xuống, thần trí dần dần thanh tỉnh, xoa xoa mặt, gãi gãi tóc, hít mũi, vừa mới tỉnh ngủ lười biếng: "Haiz... Đệch có chút khó chịu, cố gắng áp chế phát tình quá khó chịu, không được chờ lát nữa phải đi làm, mình phải tìm một chỗ khác áp chế nó lại thêm chút nữa."

Hàn Hành Khiêm nhặt lên quyển sách tạp chí rơi xuống đất, nhìn thấy ống kim trên bàn dùng hết liền biết chuyện gì xảy ra: "Được, để tôi đoán xem hôm nay ai ở trên."

Bạch Sở Niên lại xoa xoa mặt, ý đồ chà xát mình tỉnh lại, đưa tay về phía Hàn Hành Khiêm: "Cái kia, Hàn ca mau tìm cho tôi một cái quần bơi, à, tìm hai cái."

Hàn Hành Khiêm cười lạnh: "Cậu đi đâu?"

"Hồ bơi trong phòng tập thể dục ở tầng dưới."

"Cậu đi tới đó làm gì?"

Bạch Sở Niên đứng lên: "Nhanh lên đi, lần đầu tiên trong đời tôi bơi lội có thể có cơ hội thắng được người cá đấy!"

____

Trong tòa nhà tổng bộ có khu giải trí chuyên dụng cho nhân viên ngoài công tác, tập thể dục, nghỉ ngơi tinh thần điều chế, chỉ cần có thẻ thân phận là có thể vào, kiểm soát truy cập không nghiêm, người không có thẻ đi theo người có thẻ cũng có thể vào.

Vừa vặn đúng lúc huấn luyện viên trao đổi học tập, một ít sĩ quan PBB phụ trách dẫn đội bình thường không có việc gì cũng thích ở lại nơi này.

Huỳnh và Vu Tiểu Chanh ngâm mình trong vùng nước nông, mỗi người cầm một ly trà sữa, xem mấy alpha nhảy cầu trên bàn nhảy.

Trên bàn nhảy có một alpha cá mập voi và một alpha hải quỳ, được đánh dấu bằng mã số bắt đầu PBBs, một chữ cái được đánh số bởi lực lượng PBB Cuồng Sa.

Cá mập voi alpha hướng hải quỳ alpha đưa ra ánh mắt: "Phong Lãng, con cá hề kia nhìn cậu, như thế nào, có cần tôi giả bộ thua cậu một chút?"

Hải quỳ Alpha cười: "Nói như thể không giả vờ thì cậu có thể giành chiến thắng vậy."

"Nếu không cậu giả đuối nước là được rồi, cậu ta bơi rất nhanh, khẳng định sẽ tới cứu cậu."

"Đệch... Cái đấy không đủ xấu hổ, nhanh lên đi, không thi nữa thì tôi đi đây."

Dáng người alpha vốn cao gầy, xuất thân từ bộ đội huấn luyện nghiêm khắc, đường cong càng thêm cứng rắn xinh đẹp, hai alpha tung người xuống nước, theo đường bơi năm mươi mét chạy nước rút.

Huỳnh ôm cánh tay Vu Tiểu Chanh kích động nhỏ giọng kêu to: "A a a, Ngụy đội trưởng thật đẹp trai!!!"

Vu Tiểu Chanh bình tĩnh hút trà sữa: "Thích anh ấy như vậy thì tôi đi xin điện thoại cho."

"Đừng đừng, tôi không cần." Huỳnh cúi đầu, mũi chân ở đáy ao vẽ vẽ: "Tôi cũng không có chỗ nào khiến người ta chú ý, anh ta không chú ý tới tôi, thật xấu hổ."

"Sao lại không có, rõ ràng có." Vu Tiểu Chanh đột nhiên đưa tay xuống nước, vỗ mông một cái.

Mông huỳnh lập tức sáng lên.

"Thật là chú ý người ta nha, bây giờ cậu là người con trai sáng nhất toàn bộ bể bơi rồi." Vu Tiểu Chanh cho hắn một lời khen ngợi.

Cá mập voi alpha và hải quỳ alpha đồng thời sờ đến đích, từ trong nước ngẩng người lên, kéo kính bơi vứt bỏ nước trên mặt, Phong Lãng quay đầu nhìn lại, Ngụy Lan cũng nhìn lại, cười cười.

Huỳnh tự dung một đầu đâm vào trong nước, ngồi xổm đến góc hồ bơi, chỉ còn lại một cái mông nhỏ phát sáng.

Phong Lãng vừa định gọi bọn họ tới, dư quang thoáng nhìn thấy hai người đi vào cửa, vừa nói vừa kéo dài thân thể vừa đi về phía bàn nhảy, nhất thời ánh mắt mọi người trong ngoài hồ bơi đều hướng bọn họ ném tới.

Ngụy Lan khẽ mắng một tiếng: "Bạch Sở Niên đạp ngựa sao lại mang theo một O có sức lực như vậy tiến vào, không phải hắn đã có vợ rồi sao! Quả nhiên alpha nào cũng không cự tuyệt được chân dài."

Phong Lãng nheo mắt lại: "Trên người hắn là cái gì kia... Đánh dấu? Dấu hiệu của O? Đội trưởng Hà nói, hắn suốt ngày như nở hoa ấy."

Bạch Sở Niên bước lên sàn nhảy, duỗi tay chân. Hắn chỉ mặc một cái quần bơi bốn góc màu đen, trước ngực hoa văn yêu diễm u lam phiếm lãnh quang đứng bên cạnh Rimbaud làm nóng bên người cùng anh giảng quy tắc: "Đường bơi một người một đường, năm mươi thước qua lại, ai trở về rồi chạm vào máy tính giờ này ấn dừng giờ trước thì người đó sẽ thắng."

Rimbaud đứng trên bàn nhảy liền kề với hắn, cúi đầu không quen kéo dây đai lỏng lẻo của quần bơi. Cánh tay và cổ của anh còn lưu lại dấu răng alpha, bởi vì vừa mới rót qua tin tức tố nên đã che dấu toàn bộ vết sẹo sau lưng, hoa văn sư tử màu lửa tươi đẹp ướt át.

"Thua thì như thế nào?" Rimbaud bình thản móc quần bơi.

"T.ự. T.h.ẩ.m cho đối phương xem."

Bình luận

Truyện đang đọc