[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Đây thực sự là cách duy nhất để làm ngay bây giờ.

Giáo sư Chung lập tức lấy danh nghĩa hội y khoa tạm thời phân công Hàn Hành Khiêm vận chuyển thuốc xúc tác AC đến hiện trường, trách nhiệm cũng là do ông ta đứng tên ra đảm bảo.

Hàn Hành Khiêm đem ống tiêm bỏ vào vali nhỏ, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh rồi lái xe chạy tới vị trí Tiêu Thuần Phát tới.

Hắn tạm thời liên lạc với Tiêu Thuần, nhưng không nhận được câu trả lời.

Bởi vì tình hình hiện tại của họ không có thêm năng lượng để gửi tin nhắn.

Tiêu Thuần ngồi xổm trên đỉnh tường cao, hắn đã từ hiện trường chiến đấu lui ra mấy chục thước, nhưng không khí nóng rực vẫn làm hắn đổ mồ hôi như mưa chứ đừng nói đến Rimbaud cách da khí giáp alpha kia chỉ có mười thước.

Rimbaud phẫn nộ trèo lên mạng thép gai, lắc lư đuôi cá đỏ rực, rít gào bén nhọn về phía đối phương.

Đối phương cũng không phải một mình chiến đấu, trong thời gian ngắn tập kết hơn mười tên alpha da khí giáp khác, bọn họ có cùng một tuyến thể và năng lực nhiệt độ cao, cho dù chỉ có alpha dẫn đầu đạt tới phân hóa M2 thì bọn họ cùng nhau sử dụng năng lực phóng thích ra nhiệt độ cao và khí độc thì đối với Rimbaud đều tạo thành áp lực cực lớn.

Đuôi cá bóng loáng diễm lệ ngày xưa tàn phá đến không chịu nổi, mặt đất rơi xuống vảy cá lấp lánh lam quang, hai tay Rimbaud bám chặt vào dây thép gai cũng bị nhiệt độ cao làm cho bị bỏng, nơi này không có bất kỳ nguồn nước nào, anh không được hạ nhiệt bổ sung, thậm chí không thể sử dụng năng lực đồng sinh thép thủy hóa, năng lực phân hóa M2 của anh cần phải dựa vào thép thủy hóa hình thành vũ khí mới có thể phát động.

Rimbaud ngẩng đầu nhìn tầng mây sáng lên ở phía đông, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Anh có phương thức tính toán của riêng mình, chờ đến khi mặt trời ló ra khỏi tầng mây, Tiểu Bạch sẽ bắt đầu lây nhiễm.

Kỳ thật anh hoàn toàn có thể cuốn thành quả bóng lợi dụng cơ chế bảo hộ của năng lực đồng sinh thuận lợi toàn thân chạy đi nhưng đối phương tựa hồ chắc chắn anh sẽ không lùi bước, phóng thích nhiệt độ cao, lần lượt tiếp cận Rimbaud, dùng không khí nóng rực thiêu đốt anh, tra tấn anh.

Khi những da khígiáp alpha lại một lần nữa phóng thích không khí nóng đồng thời áp sát mình, Rimbaud không có lùi bước, mà là nghênh đón, đuôi cá mạnh mẽ lăng không vung lên, dùng sức quất vào lưới thép gai bên cạnh, tia lửa chói mắt phóng lên trời, ánh sáng màu lam trong nháy mắt tràn đầy dây thép gai, dây thép gai nối liền với tường ngoài của hộ gia đình, nhanh chóng hút điện từ hộp điện cao áp chung quanh, điện cao thế cường đại lập tức lấy Rimbaud làm trung tâm phát tán, một lưới điện như mạng nhện thật lớn nổ tung.

Ba người gần anh thoáng chốc tan thành tro bụi, alpha còn lại thấy thế không tốt liền lập tức lui về phía sau, cùng Rimbaud duy trì một khoảng cách an toàn.

Đối phương cũng không nghĩ tới nhân ngư vào hoàn cảnh bất lợi như vậy lại có thể đem bọn họ một lần giảm đánh chết ba người, nhưng Rimbaud cũng bị không khí nóng bức bao phủ thật chặt trong nháy mắt, làn da của anh nổi lên vết phồng rộp, thống khổ thấp gáy lui ra xa, bò lên tường cao, nhẹ nhàng liếm vết phồng rộp đau rát trên mu bàn tay.

Tiêu Thuần một mực sử dụng bảng điều khiển vạn năng năng lực J1 theo dõi tình huống của hai bên, trong đầu hắn sẽ hình thành một bảng dữ liệu, tất cả số liệu có thể giám sát được đều hiển thị ở trên đó.

Dữ liệu sống còn của Rimbaud đang giảm, nhưng không bao giờ giảm xuống dưới 60% giá trị an toàn:

Còn lại 56% về thể chất

Tuyến thể năng lượng còn lại 65%

Tỷ lệ cảm xúc: Niềm vui 0%, tức giận 92%, buồn 8%, tham lam 0%

Trong quá trình giám sát, Tiêu Thuần phát hiện số liệu của Rimbaud có sự khác biệt so với con người bình thường, trong đó có một con số mà hắn chưa từng thấy qua ——

Ăn 97%.

Tiêu Thuần không kịp suy nghĩ nhiều, chuyển niệm giám sát sang đám da khí giáp alpha, đem vị trí của người bị mài giũa trạng thái kém nhất trong trận chiến tiêu hao này nói cho Rimbaud.

Rimbaud nhận được tình báo chính xác, lập tức chuyển hướng hướng vị trí Tiêu Thuần chỉ phát động công kích mãnh liệt và nhanh chóng, một tên J1 da khí giáp alpha lúc này bị anh cắn chặt cổ họng, răng sắc nhọn dễ dàng cắn đứt cổ hắn.

Rimbaud nghiến xác gãy đầu vứt lên tường cao, đem thi thể xụi lơ treo ở đầu tường, một tay đặt ở ngực thi thể, máu bẩn cuồng dã treo ở bên môi anh, mắt lam bảo thạch vô thần lạnh lùng bịch nhân còn sót lại.

Da khí giáp dẫn đầu rốt cục cũng phát hiện là ai đang báo vị trí chính xác cho nhân ngư, ánh mắt của hắn tìm kiếm ở gần mỗi một góc, đột nhiên tập trung vào Tiêu Thuần đang ẩn nấp ở đầu tường dựa vào lá cây để che khuất thân hình.

Tiêu Thuần biết mình đứng ở vị trí rất dễ bị lộ, nhưng đây chính là cơ hội tốt để Rimbaud phá vòng vây, hắn không có dời đi, mà là đem vị trí thích hợp nhất công kích tính toán ra báo cho Rimbaud.

Chính sự chần chờ ngắn ngủi mấy giây này khiến cho Tiêu Thuần lâm vào nguy cơ, đối phương phối hợp rất cao, ngay lúc người lãnh đạo phát ra mệnh lệnh đều thay đổi mục tiêu công kích, bọn chúng tập hợp lửa mà đánh chết Tiêu Thuần.

Tốc độ của Tiêu Thuần rất nhanh, nhanh nhẹn trèo lên tường, dự đoán quỹ đạo công kích của những độc khí nhiệt độ cao này, nhưng công kích phi thường dày đặc, cơ hồ hình thành một lưới hỏa lực, cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể tránh thoát tất cả công kích.

Đau rát kịch liệt từ bên ngoài đùi và sau lưng hắn đánh tới, Tiêu Thuần đỡ vết thương bị thiêu đốt lật da rút khỏi vị trí vừa rồi.

Hắn rời khỏi tầm mắt của địch nhân sau đó lảo đảo chạy trốn, lấy điện thoại di động run rẩy gọi điện thoại cho Hàn Hành Khiêm.

Đột nhiên, hắn đập mạnh vào lòng một người đàn ông, đồng phục áo khoác dài màu trắng quen thuộc, huy hiệu của Hiệp hội y khoa liên minh với logo IOA Red Cross.

Hàn Hành Khiêm trong tay cầm vali màu bạc, đỡ lấy bả vai hắn, một cỗ tin tức tố trấn an thanh nhã ấm áp rót vào tuyến thể của hắn. Hắn thoáng nhìn thấy quần áo và vết bỏng trên người Tiêu Thuần ánh mắt hơi nhíu mày.

"Dẫn tôi qua đó."

Tiêu Thuần mới dần dần yên tâm: "Được, nhưng bọn họ có quá nhiều người."

Hàn Hành Khiêm đưa thuốc trong vali cho hắn: "Tiêm ống thuốc này lên người anh ta, cậu có làm được không?"

Tiêu Thuần gật đầu.

Bởi vì khi Tiêu Thuần rút lui cuối cùng cũng mở ra khe đột phá, Rimbaud tìm được cơ hội công kích, móng vuốt sắc bén của anh lóe lên hàn quang, dùng sức câu vào từng động mạch thi thể dưới thân.

Máu chưa đông lại điên cuồng phun trào, Rimbaud nahnh chóng mượn cơ hội này khởi động khả năng đồng sinh thép thủy hóa.

Máu nhớt dần dần thành hình trong tay anh, một khẩu súng trường bắn binh mini14 màu đỏ tươi do huyết thủy ngưng kết mà thành hội tụ trong tay anh, trong thân thể bị thương đỏ như máu vẫn có thể thấy rõ dòng máu phiêu động.

Viên đạn lấy máu bẩn tạo thành liên tiếp bắn ra, súng trường xạ thủ ở cự ly trung bình và xa biểu hiện chính xác mà tốt, Rimbaud không còn lựa chọn cận chiến nữa, mà là mang theo súng máu bò giữa các tòa nhà cao tầng.

Dựa vào việc hấp thu máu thi thể cung cấp súng ống sẽ hữu dụng một khắc, Rimbaud ép lấy năng lượng tuyến thể để đổi lấy tốc độ cao hơn, nhanh chóng lên cao điểm, hấp thu máu cuối cùng của thi thể hình thành một tấm kính ngắm gấp bốn lần, thuần thục lắp đặt trên súng trường xạ thủ, hai phát nổ đầu bắn tỉa một người, sau đó lập tức đổi vị trí, làm cho địch nhân căn bản không cách nào tập trung vào vị trí của anh được.

Mỗi khi anh bắn chết một mục tiêu, sẽ có nhiều máu hấp thu đến bên cạnh mình, viên đạn vô hạn tùy ý nhân ngư sử dụng.

Các thí nghiệm tác chiến đặc biệt thích hợp được cấy ghép một lượng lớn dữ liệu chiến đấu khi chúng được cải tạo, chúng được sinh ra như một vũ khí và chiến đấu là một bản năng.

Hàn Hành Khiêm cùng Tiêu Thuần bước nhanh chóng quay lại, Tiêu Thuần trong tay nắm chặt ống tiêm, nhưng cùng bọn họ chạy tới còn có cảnh sát làm nhiệm vụ, mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh hiện trường, nhân viên cảnh sát cầm súng nhao nhao xuống xe, nhắm họng súng vào Rimbaud đang bò trên mặt đất điên cuồng cắn xé thi thể, đã mất đi lý trí.

"Tệ quá." Hàn Hành Khiêm trong lòng rùng mình.

Nếu như đến là cục cảnh sát liên minh thì không sao, nhưng là cảnh sát làm nhiệm vụ trực thuộc nhà tù quốc tế, bị bọn họ nhìn thấy đối tượng thực nghiệm chém giết trên đường phố, chuyện này liền phiền toái.

Tiêu Thuần đứng ở bên cạnh hắn, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát:

"Xác suất ai đó thao tác đằng sau chuyện này là 97%".

"Tôi tính toán một chút, còn có bước ngoặt, tiêm thuốc xúc tác AC cho Rimbaud, xác suất mọi thứ phát triển theo hướng tốt là 89%, không tiêm thuốc xúc tác AC cho Rimbaud, xác suất mọi thứ phát triển theo hướng tốt là 24%"

Hàn Hành Khiêm kinh ngạc nhìn về phía Linh Đề omega chuyên chú suy đoán bên cạnh.

Tiêu Thuần cầm súng tiêm trèo lên tường cao, một khắc trước khi cảnh sát đang làm nhiệm vụ thừa dịp năng lượng tuyến thể Rimbaud tiêu hao hầu như không còn, kéo anh lên xe cảnh sát, từ khe hở của đám người chớp động đánh thuốc ra ngoài.

Kim tiêm bắn cổ Rimbaud, thuốc tự động đẩy động mạch của anh và sau đó rơi ra.

Rimbaud, người đã cạn kiệt tất cả các vết bầm tím thể chất, rơi vào hôn mê và được đưa đi bởi các sĩ quan cảnh sát làm nhiệm vụ.

Xa xa có chiếc Bentley đen thuần dừng ngồi một A một O.

Omega đội mũ trùm đầu nằm úp sấp bên cửa sổ xe nhìn, mũ rơi xuống, giữa mái tóc xoăn rối bời vểnh lên hai xúc tu, hắn nhìn theo xe cảnh sát mang Rimbaud đi, nhỏ giọng cảm thán: "Hứ, quả nhiên vẫn là bị tính kế. Nhà tù quốc tế thực sự làm truyện như vậy mà, người khác tiêu tiền cũng không mua được cơ thể thí nghiệm, bọn họ lại đeo tội danh có thể mang đi."

Alpha mặc áo gió đen trầm mặc không nói, ngón trỏ đeo nhẫn sapphire khẽ gõ vào vỏ bọc da của vô lăng.

Xúc tu của Domino nhẹ nhàng đập vỡ kính, vẫn nằm sấp bên cửa sổ xe lải nhải không ngớt: "Mục tiêu bề ngoài là Thần Sứ (Bạch Sở Niên), kết quả cuối cùng là muốn mang đi U Linh điện quang (Rimbaud) đi... Một cơ hội tốt để bày tỏ lòng tốt của mình với Thần Sứ tại thời điểm này, và hắn sẽ biết ơn chúng ta."

Alpha châm một điếu thuốc và thở ra nhẹ nhàng: "Nhà tù quốc tế không dễ nói như vậy đâu."

"Đương nhiên, giao cho ta đi, tiên sinh." Omega lắc lư xúc tu: "Có một câu nói rất hay, "Trên gấm thêm hoa không bằng tặng than trong tuyết", ngôn ngữ của nhân loại có đôi khi rất có đạo lý."

Khi Rimbaud giết chết người cuối cùng là alpha da khí giáp thì nhiệt độ cơ thể của Bạch Sở Niên lập tức ngừng tăng lên. Giá trị thiết bị theo dõi tiếp theo thân thể của hắn cũng chậm rãi giảm xuống, chỉ số thân thể hắn bắt đầu hồi phục.

Khi giá trị giảm xuống phạm vi bình thường, mô cơ thể của Bạch Sở Niên bắt đầu trùng tu, tế bào chết nhanh chóng được thay thế bằng các tế bào mới, chức năng tự chữa bệnh trở lại bình thường.

Mấy vị giáo sư hội y khoa vây quanh Bạch Sở Niên nhao nhao thở phào nhẹ nhõm. Bạch Sở Niên không chỉ là trụ cột của tổ đặc công Liên minh, mà còn là đối tượng quan sát sống duy nhất mà hội y học tiếp xúc với cơ thể thí nghiệm để hiểu được cơ thể thí nghiệm. Đối với những nhà khoa học chuyên tâm thay đổi bản chất giết chóc của cơ thể thí nghiệm mà nói, giá trị tồn tại của Bạch Sở Niên không thể dùng tiền bạc để đo lường được, một khi hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ nghiên cứu của hội y học liên minh về cơ thể thí nghiệm đều sẽ tiền công tận dụng.

Tế bào bị bỏng trong cơ thể nhao nhao bị tế bào mơi thay thế, Bạch Sở Niên gian nan giật giật, đỡ đầu đau đớn đứng lên.

"Là, cái bẫy..." Bạch Sở Niên không để ý đến thân thể còn suy yếu của mình, kéo dây điện trên người xuống, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, khập khiễng xuống lầu, chạy tới văn phòng hội trưởng.

Trạng thái của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, đỡ cửa văn phòng hội trưởng thở dốc vài hơi, thời gian còn quá sớm, trong tòa nhà Liên minh hầu như không có người, cửa còn khóa.

Từ khi hắn phát hiện mình bị hạ bẫy, liền đoán trước được mục đích của đối phương, bọn họ biết rõ một alpha cấp M2 không có khả năng đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng vẫn là trăm phương ngàn kế làm như vậy, điều này chỉ có thể chứng minh mục tiêu ban đầu của những người đó không phải là hắn.

Hắn đầu váng mắt hoa liên lạc với hội trưởng, nhưng điện thoại còn chưa gọi ra thì nđiện thoại của Hàn Hành Khiêm đã gọi tới trước.

"Rimbaud bị cảnh sát làm nhiệm vụ mang đi, hiện tại đang ở trại tạm giam, bọn họ cấm chúng ta thăm người, cũng không cho phép hiểu rõ tình huống, nói hôm nay sẽ đưa anh ta đến nhà tù quốc tế xét xử, điều này căn bản không phù hợp với quy định."

"Lý do bị bắt là Rimbaud giết thường dân một cách bừa bãi. Rất khó tin tưởng, thân phận của da khí giáp alpha lại là bình dân, hơn nữa trong tay bọn họ cũng không có vũ khí."

"Bọn họ đều cùng một ruộc, có người theo dõi chúng ta rồi." Bạch Sở Niên không nhịn được mà nói thô lỗ.

Hắn đỡ huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên dựa lưng vào cửa ngồi xuống, trầm mặc trong chốc lát, để cho mình bình tĩnh suy nghĩ.

Nhà tù quốc tế đề phòng ngặt nghiêm nghi, thẩm phán nghiêm khắc, đi vào cũng không dễ dàng đi ra, cho dù thông qua quan hệ của hội trưởng đưa Rimbaud ra cũng phải cần ít nhất nửa tháng, nếu chỉ là một nhân loại bình thường thì không có gì, biến số của cơ thể thí nghiệm quá lớn, hắn không thể mạo hiểm.

Biện pháp cứu hộ duy nhất bây giờ là cướp Rimbaud ra khỏi trại giam và sau đó buộc phải phá hủy bằng chứng để liên minh hoàn toàn có quyền từ chối các vụ bắt giữ không có lý do tại nhà tù quốc tế.

Hàn Hành Khiêm: "Thân thể của cậu còn chưa khôi phục, trại tạm giam cũng có mấy vị cảnh sát lợi hại, hiện tại đi sao?"

Bạch Sở Niên vịn tường nhanh chóng đi về phía cửa thang máy: "Muộn hơn nữa sẽ bị mang đi. Tôi không sao, chỉ có vài sĩ quan cảnh sát."

"Tôi sẽ giúp cậu đi vào."

"Ừm."

Hắn đi ra khỏi tòa nhà liên minh, góc đường đậu một chiếc Bentley màu đen. Tuy rằng tinh thần của hắn còn có chút suy yếu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lực quan sát nhạy bén của hắn, hắn nhìn chăm chú vào chiếc Bentley kia, thẳng lưng lên, tìm cách làm cho trạng thái của mình thoạt nhìn tốt hơn một chút.

Cửa xe Bentley chậm rãi mở ra, từ trên cao nhảy xuống một omega đội mũ trùm đầu.

Omega cởi mũ che mặt, để lộ mái tóc xoăn rối bời, híp mắt vẫy tay chào Bạch Sở Niên: "Này, đi vào trại tạm giam có thể đi xe của chúng tôi được."

Trí nhớ của Bạch Sở Niên rất tốt, người gặp qua một lần cũng sẽ không quên, trong căn nhà nhỏ kim tự tháp hắn đã gặp qua omega này, là omega nhà văn vẫn luôn dùng tờ giấy lưu lại manh mối.

Ánh mắt Bạch Sở Niên rơi vào trên mặt alpha mặc áo gió đen ở vị trí lái, lạnh nhạt hừ cười một tiếng, ngồi vào ghế phụ.

Mức độ an ninh của trại tạm giam thực sự kém một bậc so với các nhà tù quốc tế và nhà tù liên minh.

Bạch Sở Niên mặc đồng phục lột từ trên người cảnh sát đánh ngất xỉu, hạ thấp vành mũ, đi vào một gian băng trì ở chỗ sâu nhất của trại tạm giam.

Trong băng trì u ám truyền đến tiếng xích sắt ma sát lẫn nhau, Bạch Sở Niên không có hành động thiếu suy nghĩ, chậm rãi mở cửa, đi vào.

Trong hồ nước nổi lên khối băng, làm giảm bớt lực hành động của sinh vật trong ao, cổ nhân ngư buộc một sợi xích sắt thô, cuối chuỗi vẫn nối liền với cột đá loang lổ bên cạnh.

Nhân ngư dựa lưng vào mép hồ, mái tóc vàng buông xuống vai, nhàm chán khuấy động những khối băng trong nước, bong bóng hóa thành sứa ánh sáng xanh, chiếu rọi nước hồ tù thành bờ biển nơi U Linh sinh sống.

Nghe được tiếng bước chân tới gần, nhân ngư trong ao chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt lam bảo thạch nhìn về phía hắn.

Bạch Sở Niên nhất thời quên mình nên làm cái gì.

Trên gương mặt nhân ngư có thêm một vết thương còn chưa khép lại, vảy đuôi xanh vỡ vụn, máu thịt bị bỏng đỏ bừng, lại càng thêm một phần mỹ cảm điêu linh.

Rimbaud lắc lắc cái đuôi xinh đẹp của mình về phía hắn, đuôi cá màu lam lãnh diễm từ trong hồ nước tối tăm toát ra, mũi đuôi nhấc mép mũ của hắn lên, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Rimbaud nhận ra hắn, xoay người vịn ở mép ao, đầu đuôi ướt sũng nhẹ nhàng quét qua hai má Bạch Sở Niên, dần dần di chuyển xuống, ôm lấy nút áo đồng phục cảnh sát trên người hắn, nâng má trêu chọc: "Alpha, thoạt nhìn cậu rất trẻ tuổi, làm nghề này bao lâu rồi?"

Giọng nói từ tính khơi gợi dục vọng lại trầm thấp, khiến người nghe được người cảm thấy mềm nhũn.

Bình luận

Truyện đang đọc