[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

Ngay cả khi đã nhìn thấy trạng thái mô phỏng giai đoạn trưởng thành của Rimbaud trong kỳ thi ATWL rồi, nhưng đến khi thực sự nghe tiếng Trung trôi chảy của anh từ thực tế vẫn sẽ cảm thấy xa lạ.

Bạch Sở Niên đứng thẳng ở đó, yết hầu lăn lộn, nói không nên lời.

"Dược tề này có thể kiên trì được bao lâu?" Thanh âm trầm ổn của Rimbaud trêu chọc bên tai alpha, đầu đuôi lạnh lẽo cong cổ áo hắn ra, cúc bấm mở ra, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực.

"24 giờ." Bạch Sở Niên cứng ngắc trả lời.

"Tôi sẽ quý trọng." Rimbaud cười rộ lên, đầu ngón tay thon dài nhấc sợi xích sắt đặc chế buộc vào cổ và cổ tay mình: "Sản phẩm công nghệ cao của con người treo trên người làm cho tôi một chút khí lực cũng không có."

"Để tôi tới." Bạch Sở Niên ngồi xổm một gối xuống bên hồ, vặn đứt dây chuyền ức chế đang trói buộc Rimbaud, mặc dù xương cốt của Bạch Sở Niên có thể dễ dàng chặt đứt hợp kim, nhưng hắn vẫn dùng lòng bàn tay đệm ở một bên còng tay kề sát da Rimbaud, để tránh còng tay cùng mặt cắt vòng cổ làm tổn thương da của nhân ngư.

Rimbaud không chút che dấu ánh mắt nóng bỏng của mình, tầm mắt lộ liễu dừng trên khuôn mặt chuyên chú của alpha, bàn tay dài vuốt ve đường nét ngũ quan tuấn tú của hắn.

Sau khi xích sắt bị đứt, Bạch Sở Niên chần chờ vươn tay về phía anh: "Anh... có thể dựa vào tôi."

Sau khi dây xích bị dứt ra, vết thương trên mặt Rimbaud dần dần khép lại, làn da lại trơn bóng như lúc ban đầu, khuỷu tay chống mép hồ, kề sát mặt alpha, giọng nói nhẹ nhàng từ tính áp sát bên tai hỏi hắn: "Cậu luôn nhìn tôi, là muốn hôn tôi sao?"

Lúc trước trong thời gian nuôi dưỡng không thể nói được, đến câu mạch lạc còn chưa rõ ràng, giờ đây giọng nói của anh rất giống một ca sĩ người Pháp mà Bạch Sở Niên thích, có gương mặt dịu dàng như thiên sứ, thanh âm lại giống như cà phê đắt tiền cùng rượu vang nhẹ nhàng đụng vào thành chén.

Bạch Sở Niên liều mạng nhịn xuống, bàn tay vươn về phía Rimbaud dùng sức nắm lấy thành quyền.

"Randi." Rimbaud chống đầu nhìn hắn: "Cậu đang suy nghĩ đây có phải là phản thời kỳ bồi dưỡng hay không sao?"

"Tôi bảo anh im lại trước, biết đây là chỗ nào không?" Bạch Sở Niên bắt lấy bả vai gầy gò của anh, hung hãn cắn lên môi anh, bắt lấy đầu lưỡi phóng đãng của anh, hút lấy không khí của anh.

"Đi!" Hắn ôm Rimbaud từ trong nước ra, để cho anh cùng lồng ngực của mình kề sát hấp thu ấm áp, nước đá làm cho nhiệt độ cơ thể Rimbaud hạ thấp, khớp xương cứng ngắc, tốc độ tự chữa cũng sẽ giảm xuống, vết thương lộn xộn trên người anh bị nước ngấm vào phồng lên trắng bệch, trong thời gian ngắn đột nhiên nóng, đột nhiên lạnh đối với thân thể nhân ngư thương tổn rất lớn.

"Kỹ năng hôn của cậu thật không tồi. Cậu đã luyện tập một cách nghiêm túc sao?" Rimbaud thuận theo cuốn lên người Bạch Sở Niên, đầu đuôi quấn lấy chân trái của hắn, liếm môi hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.

Bạch Sở Niên ôm anh rời đi, cẩn thận tránh theo dõi, thấp giọng nói: "Tôi có thể dùng đầu lưỡi thắt nút đầu đuôi của anh luôn được đấy."

"Vậy cũng không được." Rimbaud ôm hắn, đầu đuôi nhỏ nhẹ nhàng cọ vào đũng quần của hắn: "Mũi đuôi là một trong những chỗ mẫn cảm nhất của tôi, không thể tùy tiện bỏ vào trong miệng."

Bạch Sở Niên cắn chặt kẽ răng chen ra một tiếng thao tác, cơ hồ thoáng cái liền nổi lên phản ứng, hắn phân ra một tay nắm lấy đầu đuôi Rimbaud nhét vào trong túi quần, phòng ngừa anh lại trêu chọc lung tung.

Phản ứng thuần khiết của alpha làm  Rimbaud thực hài lòng, anh ngậm vành tai Bạch Sở Niên mà mút: "Nơi này nóng quá, sao lại đỏ vậy, là tôi nói chuyện khiến cậu ngại ngùng sao?"

"Ít nói chuyện lại đi." Bạch Sở Niên phóng thích một luồng tin tức tố áp bách, tuyến thể của Rimbaud tiêu hao quá mức thể hiện ở việc còn rất yếu ớt, bị tin tức tố áp bức kích thích đến, rít rít hít một hơi, nằm ở đầu vai alpha an tĩnh lại: "Chờ đến lúc tôi làm cậu tôi cũng dùng pheromone áp bức để bắt nạt cậu."

"Được." Bạch Sở Niên nhếch khóe môi lên: "Nào, đến thử xem."

Bây giờ hắn mới có thể tập trung vào việc suy nghĩ về con đường rút lui.

Sau khi đi qua mấy góc đường, hai cảnh sát tuần tra từ cuối hành lang đối diện với bọn họ, bên hông bọn họ đều đeo súng nhìn thấy Bạch Sở Niên ôm Rimbaud liền ngẩn người, lập tức rút súng lục ra khỏi vỏ súng, sau đó liên lạc với cấp trên báo cáo tình hình.

Vòi nước bồn rửa tay ở góc đường không đóng chặt, đầu ngón tay Rimbaud phóng điện thao túng vòi nước mở ra, dòng nước phun trào trong tay Rimbaud hình thành một khẩu súng lựu đạn trong suốt bắn liên tiếp sáu quả đạn nước vào hai cảnh sát kia.

Mặc dù Rimbaud không nén phân tử nước vào mật độ thép thủy hóa tiêu chuẩn, do đó không đạt được uy lực của lựu đạn thực sự, nhưng khi bom nước phát nổ vẫn có tác động không nhỏ, lực nổ đã đẩy hai sĩ quan cảnh sát ra ngoài, nước xả vào người họ, bộ đàm cũng bị đoản mạch, không thể liên lạc nữa.

"Nắm chắc lấy tôi." Bạch Sở Niên nói.

Rimbaud nghe vậy ôm lấy thắt lưng alpha, nắm lấy quần áo sau lưng hắn. Bạch Sở Niên một tay che eo nhân ngư trong ngực, bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng đạp lên tường, mỗi một cái ổ gà đều có thể trở thành điểm dừng chân của hắn, giống như một con mèo lớn săn mồi cực tốc độ, lặng lẽ lướt qua mấy đường laser màu đỏ, chạy ra khỏi lộ tuyến đã lên kế hoạch.

Vũ khí của Rimbaud thay đổi theo nguồn nước mà họ đi ngang qua, khi là súng lục, khi lại là bazooka.

Kỹ thuật bắn súng của anh rất chuẩn xác, đủ để bắn ra đạn nước áp suất cao làm choáng váng đối phương, không ai có thể ngăn cản đường đi của bọn họ. Rimbaud cũng không để cho đạn dược thủy chế nén thành đạn thép hydrat hóa, sau khi nổ tung lại chỉ có thể lưu lại vết nước đầy đất, nước đọng chốc lát sẽ bốc hơi, không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh bọn họ từng bị công kích.

Chiếc xe đen Bentley chờ ở bên ngoài trại tạm giam đột nhiên nghe thấy trong trại tạm giam chuông báo động lớn vang lên đoán được Bạch Sở Niên cùng Rimbaud đại khái đang bị vây công đuổi giết.

Domino nâng cằm nằm sấp bên cửa sổ xe: "Lần này phiền phức rồi, vạn nhất hai người đều bị camera giám sát quay được chứng cứ, chúng ta liền uổng công. Tôi sẽ đi giúp họ."

Alpha lái xe ngầm đồng ý.

Domino nhảy xuống xe, cởi mũ ra, xúc tu từ giữa tóc xoăn vểnh lên, tùy tiện nhặt một viên đá nhỏ, ném lên trời. Một đôi hư ảnh lân đỏ rực ở sau lưng hắn như ẩn như hiện, cánh bướm khẽ lay động, năng lực J1 bất tri bất giác phát sinh tác dụng.

Năng lực J1 của tuyến thể bướm lấp lánh dưới mặt trời- Phản ứng dây chuyền: Làm một cái gì đó tùy tiện, sẽ hoàn toàn thay đổi hướng phát triển của một cái gì đó. (Hướng không thể kiểm soát)

Domino ném đá nhỏ vào một bông hoa dại mọc trong khe gạch tường thấp đầy phế liệu, một con ong đậu trong hoa dại bị đánh thức, ong ù ù bay ra khỏi mặt bằng phóng vào cửa sổ trại tạm giam, theo khe hở bò vào.

Một cảnh sát đang truy đuổi Bạch Sở Niên và Rimbaud va thẳng vào con ong này, mũi bị chích một cái, hét lớn một tiếng, viên đạn bắn nổ tung một camera giám sát, hơn nữa còn ngã thêm phát nữa đánh đổ cồn khử trùng đặt ở cửa sổ còn chưa pha loãng.

Nhân viên giám sát trong phòng giám sát thấy một trong những hình ảnh đột nhiên biến thành tín hiệu muỗi, vì vậy liên lạc báo cáo cho cảnh sát tuần tra ở vị trí liền kề yêu cầu họ kiểm tra tình hình.

Cảnh sát tuần tra đang chuẩn bị thay ca nhận được tin tức của giám sát viên, tàn thuốc trong tay rơi trên gối giường nghỉ ngơi thực hồn nhiên bất giác, hắn rời khỏi phòng, tàn thuốc rơi trên gối giường bị gió nhẹ thổi cháy, đốt cháy ga trải giường, ngọn lửa hừng hực cháy trong phòng nghỉ thay ca, từ gối giường đốt đến rèm cửa sổ, lại đốt đến sổ trực ban trên bàn, đem toàn bộ sổ trực trên giá tài liệu phát nổ.

Ngọn lửa thiêu rụi căn phòng dây ra cồn làm đổ trên dụng cụ làm sạch, cây lau nhà và quần áo bẩn chuẩn bị giặt trên xe cũng bị thiêu rụi, thiết bị chữa cháy phát hiện khói và lửa bắt đầu phun nước dập lửa với số lượng lớn, toàn bộ hành lang hỗn loạn bất thường.

Các sĩ quan tuần tra vẫn còn ở hành lang đã hoàn toàn mất mục tiêu của họ trong một mớ hỗn độn này rồi.

Bạch Sở Niên mang theo Rimbaud bò ra khỏi đường thông gió, từ nhà cao tầng nhảy xuống, mũi chân lặng lẽ đệm xuống, sau đó từ trong ngõ nhỏ náo nhiệt cũ kỹ mất đi bóng dáng.

Chiếc Bentley khởi động, Domino lên xe, lặng lẽ rời khỏi cửa sau trại tạm giam.

Hàn Hành Khiêm và Tiêu Thuần cũng không ở phụ cận, bọn họ trở lại vị trí Rimbaud cùng đám da khí giác alpha kia chiến đấu, hiện trường đầy vết máu bị cảnh sát nghiêm khắc canh gác và chụp ảnh.

Hàn Hành Khiêm ở chỗ ẩn nấp sử dụng năng lực J1 sức chịu đựng thiết lập lại, đem tường mặt đất phủ đầy vết máu cùng vết trầy xước chém giết khôi phục trạng thái hoàn toàn mới không nhiễm vết thương.

Sau đó lặp đi lặp lại việc sử dụng thiết bị chụp ảnh của cảnh sát để thiết lập lại sức chịu đựng, lần lượt gấp nửa tuổi thọ của thiết bị, cho đến khi cảnh sát nhấn nút một lần nữa, máy ảnh trong tay hoàn toàn bốc khói và trở thành phế liệu mới thôi.

Tiêu Thuần thì thừa dịp cảnh sát duy trì trật tự mà trèo lên lầu cao, dùng súng bắn đạn nước từ cửa hàng bắn đạn bom mỏng thành quả cầu nhỏ lên xe cảnh sát, từng chiếc xe cảnh sát bị kích nổ, tiếng nổ thật lớn khiến cho quần chúng vây xem bạo loạn, mọi người lớn tiếng hô to vó người tấn công khủng bố, còn một bên chạy đi qua đó e sợ thiên hạ không loạn mà quay video đăng lên nền tảng công cộng thu hút sự chú ý.

Bộ phận kỹ thuật liên minh nhận được tin tức sau đó bắt đầu làm việc, mạng lưới giám sát thành phố đối với Đoàn Dương mà nói chẳng qua chỉ là nhấc tay lên, dễ dàng tiêu hủy tất cả ống kính chụp được bóng dáng Rimbaud, hơn nữa còn thành công đẩy trận náo động này cho một tổ chức khủng bố nào đó không tồn tại, người dân đều cho rằng cảnh sát làm nhiệm vụ bắt được khủng bố liền nhiệt tình đưa tới mấy lá cờ gấm cảm ơn các cảnh sát đã trả giá.

Trận chiến tối hôm qua phảng phất như chưa bao giờ tồn tại, chuyện Bạch Sở Niên xông vào trại tạm giam cướp người giống như đá chìm dưới nước, hết thảy chứng cớ đều biến mất.

Bộ phận Kỹ thuật của liên minh đã báo cáo tình hình cho hội trưởng.

Hội trưởng Ngôn nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, trầm mặc nắm chặt tách cà phê trong tay, làm tiểu trợ lý omega bên cạnh sợ tới mức hai chân nhũn ra, quỳ gối trên thảm thu dọn.

"Thông báo một giờ chiều mở cuộc hội nghị cấp cao." Hội trưởng ngày thường dịu dàng hòa ái hôm nay ngay cả thanh âm cũng mang theo uy nghiêm, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào máy tính, thản nhiên nói: "Đã lâu lắm rồi không chú ý đến cái nhà tù du côn kia, hôm nay lại dám tính kế người của tôi trước mặt tôi!"

"Để Tiểu Bạch trở về căn cứ huấn luyện đặc biệt, trong khoảng thời gian này cũng không cần lộ diện. Còn có Hàn Hành Khiêm. Tôi sẽ xử lý cậu ta sau."

"Vâng, vâng thưa hội trưởng."

Bạch Sở Niên không dừng lại ở trong thành phố mà đi phà trở lại căn cứ huấn luyện đặc biệt trên đảo Nha Trùng.

Đảo Nha Trùng bị cô lập với thông tin bên ngoài, không ai biết bên ngoài gió tanh mưa máu như nào, các đặc huấn sinh ngày qua ngày đều yên tĩnh có trật tự huấn luyện, không khí nơi này ngược lại làm cho tâm tue rối loạn của Bạch Sở Niên an ổn lại.

Khi phà cập bến, các đặc huấn sinh vẫn đứng thành hai đường để nghênh đón, tay phải áp sát ngực chào hỏi, Bạch Sở Niên thay đồng phục huấn luyện viên, áo khoác da đặc huấn màu đen quần dài ngụy trang bên ngoài, chân mang giày tác chiến, đầu đội mũ lưỡi trai đen.

Học viên cẩn thận có thể nhìn ra được huấn luyện viên hôm nay có chút tiều tụy, nhưng không ai dám nói, Bạch Sở Niên vẫn giống như trước kia thăm hỏi các học viên, Huỳnh và cá hề ở cuối đội ngũ, khi nhìn thấy huấn luyện viên liền kích động ôm lấy hắn.

Từ thực chiến trở về từ bệnh viện Ân Hi, mấy đặc huấn sinh đều được hội trưởng tự mình trao tặng huân chương Chim Tự Do của tổ đặc công, năm nay sau khi tốt nghiệp có thể chuyển sang khoa điều tra của Bạch Sở Niên.

"Rất tốt." Bạch Sở Niên đeo tay hộ thủ thô ráp xoa xoa đầu hai người bọn họ: "Đến khoa điều tra của tôi cũng không thể lơ là được đâu, nghiêm túc làm việc, đặc huấn sinh thi tốt nghiệp cũng phải lấy thành tích tốt."

"Huhu."

"Đừng khóc, chỗ của tôi không cần người khóc, khóc phiền cho tôi tôi liền trả hàng về."

Bạch Sở Niên an ủi hai tiểu O vài câu, quay đầu lại nhìn Tất Lãm Tinh: "Trong khoảng thời gian này huấn luyện thế nào rồi?"

Dáng người Tất Lãm Tinh so với lúc mới tới đường cong cơ bắp cứng rắn hơn một chút, màu da cũng trở thành màu lúa mì khỏe mạnh, hắn đã cao hơn một chút, so với lúc trước thoạt nhìn thực cân xứng.

"Một mực đi theo tiến độ." Tất Lãm Tinh trả lời.

Huỳnh nhỏ giọng phản bác: "Mới không phải đâu, lần này cậu ta thi chu kỳ lấy giải nhất toàn môn... Ngay cả các lớp học lý thuyết cũng được điểm đầy đủ... Không cho chúng tôi đường sống."

"Nói đến lớp lý thuyết." Bạch Sở Niên quay đầu lại hỏi Huỳnh: "Kiểm tra logic của cậu có đạt không?"

Huỳnh bỏ chạy.

Đảo Nha Trùng chào đón huấn luyện viên ác quỷ về bỗng trở nên náo nhiệt.

Nửa người dưới của Rimbaud ngâm mình trong nước biển, đỡ mép ngoài phà chậm rãi trôi nổi, chống đầu lẳng lặng quan sát, ánh mắt đi theo nhất cử nhất động của Bạch Sở Niên.

"Tiểu Randi của tôi rất được hoan nghênh nhỉ." Anh nhàn nhạt nâng má chơi nước, đầu ngón tay khuấy động nước biển, vẽ ra một con mèo thép thủy hóa chỉ biết động.

"Của tôi."

Anh nắm lấy mèo con trong suốt, nâng con mèo nhỏ tứ chi loạn động lên, sau đó bỏ vào miệng cắn nát.

Lưng Bạch Sở Niên đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn trộm Rimbaud ẩn nấp bên phà. Giữa bọn họ cách mấy học trò omega, lực chú ý của học viên đều ở trên người Bạch Sở Niên, không phát giác bên phà còn có một vị omega cùng huấn luyện viên bọn họ cách thời không dùng ánh mắt trao đổi.

Mấy vị omega tràn đầy sùng bái hỏi về thực chiến của bệnh viện Ân Hi, mà Bạch Sở Niên lại không yên lòng, luôn nhìn xuống biển.

"Huấn luyện viên?"

"A,... Hành động lần này rất nguy hiểm, sau này tôi sẽ nói kỹ với các cậu sau..." Bạch Sở Niên đáp lại cho có lệ một câu, nhưng vẫn không cách nào đem ánh mắt từ trên người mỹ nhân ngư trong suốt sáng bóng dời đi.

Rimbaud vô hại chớp mắt với hắn, lặng lẽ hỏi hắn bằng miệng: "Đầu đuôi của tôi bị bẩn bởi tảo rồi, có thể giúp tôi rửa nó bằng lưỡi không?"

Một vài omega đang đứng dưới hàng ngũ thì thầm với nhau: "Nhìn kìa, huấn luyện viên đang bốc khói!"

Bình luận

Truyện đang đọc