[QUYỂN 1] NHÂN NGƯ HÃM LẠC

"Cậu để cho một sinh vật không phải ở trên đất liền hỗn loạn trung lập bồi luyện?" Bạch Sở Niên xua tay: "Chuyện người biết làm anh ấy một chút cũng đều không biết làm đâu."

Hàn Hành Khiêm hỏi: "Tôi có thể thu thập một số dữ liệu về hành động của Rimbaud không?"

"Có thể."

Đới Ninh dựa vào lưng ghế, hỏi Bạch Sở Niên: "Vậy kế hoạch kế tiếp của chúng ta vẫn tiến hành như bình thường sao?"

"Dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành." Bạch Sở Niên búng tay một cái: "Vấn đề không lớn. Chỉ là nhiều hơn một con cá thôi mà."

Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm bản đồ trên màn hình điện tử cổ tay: "Sắp tới rồi, chúng ta đi."

Mấy vị huấn luyện viên từ dưới ghế lấy ra mũ trùm đầu màu đen cùng mặt nạ bộ xương lưu loát đeo vào, cởi trang phục huấn luyện viên thay thường phục, đeo túi ô trên lưng mở cửa khoang máy bay ra rồi nhảy xuống.

Bạch Sở Niên trong tay nắm chặt mũ trùm đầu cùng mặt nạ đầu lâu kim loại ngồi xổm trước màn hình giám sát tìm kiếm tung tích của Rimbaud.

Các ngóc ngách của đảo Hồng Đào đều được lắp đặt thiết bị camera, thuận tiện ghi lại biểu hiện chiến đấu của từng học viên, anh dễ dàng tìm được Rimbaud từ hàng ngàn ống kính.

Rimbaud đang nằm sấp trong suối nhỏ sơn cốc hưởng thụ tắm nắng, cá suối lang thang lượn lờ xung quanh anh, giúp Rimbaud dọn dẹp xoa bóp thân thể, vận khí tốt còn có thể trộn lẫn được một con sứa lam quang ăn, cá nông thôn trong khe núi chưa từng thấy qua Vương, một ngày Vương lại hạ giáng tiên tử khiến cho bọn chúng sùng bái đến ngũ thể đầu địa.

Đảo Hồng Đào có vị trí địa lý dựa vào phía nam, tháng này hoa dại trên núi đang nở rộ, những bông hoa vụn màu trắng không biết tên mọc đầy dòng suối, trên người Rimbaud phát ra tin tức tố hoa trắng quyến rũ mấy con bướm màu lam bay quanh trên người.

Anh xoay người, gối lên một khẩu súng AK416 Carbin, ánh nắng vừa vặn, Rimbaud ngẩng đầu lên, hai má trắng như tuyết cùng bả vai phảng phất khoác một lớp lụa mỏng màu mật ong.

Bạch Sở Niên nhìn vào mà thất thần, trong lúc hoảng hốt băng vải quấn quanh người Rimbaud cũng trở thành dải ruy băng trắng tinh khiết trên người thiên sứ được điêu khắc tỉ mỉ trong viện bảo tàng.

Bạch Sở Niên không phát giác hô hấp của mình trở nên dồn dập, hắn bỗng nhiên rất muốn nắm lấy một nắm bùn đất hoặc thứ gì đó rồi bôi lên thân thể trắng nõn kia của Rimbaud, tóm lại phải đem anh làm bẩn, lại đem từng sợi băng trên người anh xé đứt, làm cho anh phải hốt hoảng luống cuống che lấp vết sẹo sau lưng, nhưng không có ai bảo vệ anh, anh chỉ có thể xấu hổ co rúm lại chui vào trong ngực mình tìm kiếm sự bảo hộ.

Càng hiểu rõ Rimbaud, hắn lại càng có thể cảm thụ được sự khác biệt giữa anh và người thường, ở trên người anh có một loại khí tức thánh khiết mê người lưu loát.

Hắn thực muốn làm cho cơ thể anh tràn ngập mùi hương của mình, toàn thân trải dài dấu hôn, cũng muốn cho anh trườn trên người mình. Tình cảm nổi lên, người hành hương muốn tới gần đền thờ không nhất định phải từng bước một quỳ rồi leo lên bậc thang, cũng có thể dùng chuông vàng cầu nguyện cùng dây thừng đỏ trói cổ thần kéo người đến nhân gian.

Bạch Sở Niên đột nhiên bị ý nghĩ xấu xa của mình đánh thức, khó nhịn dùng sức vò tóc.

"Không đúng, không đúng."

Hắn lẩm bẩm từ chối chính mình.

"Có gì mà không đúng?" Một giọng nói nói đằng sau hắn phát ra.

Bạch Sở Niên quay đầu lại, phát hiện Hàn Hành Khiêm còn chưa nhảy xuống: "Anh biết tôi nghĩ cái gì không?"

"Biết gì." Hàn Hành Khiêm đỡ ở bên lưng ghế ngồi, quai hàm cúi đầu nhìn hắn:, "Thí nghiệm thể cũng sẽ phân ra thân thể thành thục cùng tâm lý thành thục, cảm xúc yêu thích từ ỷ lại phát triển đến dục vọng, cái này không có gì kỳ quái."

"Ok, không cần động đậy, để tôi đo nhịp tim của cậu một chút." Hàn Hành Khiêm nhìn hắn một cái, dùng bút chì viết số liệu trong sổ ghi chép, giương mắt liếc hắn: "Hài tử đã lớn thật rồi, lão phụ thân như ta đây rất vui mừng."

"Cái đệt nhà anh chứ mà! Anh có thể đừng động một chút liền đì tôi một cái không?"

"Đây cũng là một trong những công việc của tôi."

Bạch Sở Niên thiếu chút nữa đã quên, sau khi mình được chú Cẩm từ dưới đấu trường dưới hầm đất nhặt về, ở trong liên minh tiếp nhận trị liệu, vẫn là Hàn Hành Khiêm phụ trách việc theo dõi và khôi phục cho hắn.

"Quên đi, tôi không so đo với văn nhân."

Bạch Sở Niên mở loa thông tin bên dòng suối gọi người: "Rimbaud."

Rimbaud nghe được thanh âm quen thuộc, tìm kiếm xung quanh trong chốc lát, phát hiện camera ẩn bên cạnh.

"Nói cho anh nghe một chuyện."

Rimbaud nghe xong, hái một đóa hoa dại, nằm sấp trước ống kính nghịch ngợm, giọng nói từ tính mê người: "Được, làm sao cảm ơn tôi đây?"

Một con bướm bay tới, rơi trên bông hoa trắng giữa các ngón tay của Rimbaud, khuôn mặt của anh trong ống kính rất gần, giống như muốn hôn.

"Anh đừng quá đáng, quấy rối tôi còn đòi bày đặt điều kiện."

"Vậy tôi, nhìn thấy đứa nào, liền đánh khóc đứa đó." Rimbaud nhàm chán ngửi ngửi hoa, thái độ hiển nhiên là không ăn bộ này.

"Vậy anh muốn gì?" Bạch Sở Niên trong miệng khô khốc, khàn giọng hỏi.

"Muốn cậu, sau khi trở về, t.h.ủ d.â.m cho tôi xem, quay lại."

Anh nói thẳng thắn trực tiếp vì thế Bạch Sở Niên căn bản chưa kịp cách màn hình che miệng anh lại.

Hàn Hành Khiêm chậc chậc một tiếng: "Thật không tồi mà. Gửi cho tôi một bản sao, nó sẽ rất hữu ích cho nghiên cứu của tôi."

"Đi mà nghiên cứu xuân dược của anh ấy!" Bạch Sở Niên duỗi chân đạp Hàn Hành Khiêm ra khỏi khoang máy bay.

Sau khi nói chuyện với Rimbaud xong, hắn đeo túi dù và nhảy xuống.

Bạch Sở Niên nằm gần một ngôi đền cũ nát, nơi này lắp đặt tháp tín hiệu, thiết bị giám sát và vũ khí đều đặt bên trong thần miếu đã được cải tiến, mấy ngàn màn hình hiển thị xếp hàng dưới tượng thần.

Các huấn luyện viên khác đã sớm đáp xuống đất, sau khi điều chỉnh thiết bị xong liền dựng lều trại lên rồi nấu cơm bên lửa trại.

Bạch Sở Niên và Hàn Hành Khiêm thu dù rồi đi vào bên trong thần miếu, bên trong thần miếu rất rộng rãi, khắp nơi chất đống tượng nữ thần điêu khắc bằng đá cẩm thạch, ở giữa có một thần đàn hoang vu, hoa dại nở ở bên trong cực kỳ tươi tốt, nơi này vốn là bối cảnh mô phỏng phong cách kiến trúc cổ Bắc Âu, sau đó hòn đảo được liên minh mua về làm sân diễn tập quân sự, những kiến trúc này liền dựa theo đó mà cải biên tiếp.

Huấn luyện viên bắn tỉa Lorentz ngồi bên lửa trại đồ ăn đóng hộp, mặt nạ màu đen hình đầu lâu được vén lên đỉnh đầu, mấy huấn luyện viên khác cũng là loại trang phục hung ác không chênh lệch nhua là mấy này.

"Hộp đạn dược ngoài cùng hẳn là đã trống rỗng rồi." Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm bản đồ trên màn hình, trên người mỗi đặc huấn sinh đều lắp đặt thiết bị theo dõi trạng thái, nhìn không sót gì trên bản đồ, chấm màu xanh lá cây rải rác trên bản đồ đại biểu cho vị trí của học viên, khi chấm biến thành màu cam có nghĩa là học viên bị đánh, khi biến thành màu đỏ đại biểu cho học viên này mất đi năng lực chiến đấu, coi như là chết trận.

"K, vô hiệu hóa hộp đạn cố định bên ngoài, sau đó ở mấy chỗ vị trí mà tôi đánh dấu này đốt rừng đi, rồi thả mấy con gấu và báo ra đem mấy tên tiểu quỷ trốn ở trong khe núi bất động đuổi chạy tới nơi đông người."

Huấn luyện viên kỹ thuật K là một alpha trầm mặc ít nói, mặc một thân hắc y, nghiêm cúc đeo mặt nạ yên lặng gõ bàn phím, rất nhanh, mấy chấm tròn màu xanh lá cây rải rác bên ngoài bản đồ biến thành màu cam, bắt đầu nhanh chóng di chuyển về phía trung tâm bản đồ.

Các huấn luyện viên khác đều vây quanh, Lorentz bưng đồ hộp, vừa đào bới vừa tìm học viên lớp mình trong mấy ngàn màn hình giám sát, cọ cọ vết mỡ ở khóe miệng: "Ha, tiểu tử kia đạt được điểm cao rất nhanh nha, không hổ là tôi dạy ra."

Huấn luyện viên chiến thuật Hồng Giải chống tay nhìn chằm chằm theo dõi: "Tiểu tử chết tiệt này, công pháp của đường hầm sơn cốc tôi đã dạy một trăm tám mươi lần, vẫn không nhớ được, không biết đầu óc có phải để dùng hay không, những thằng nhóc này sớm muộn gì cũng sẽ làm tôi tức chết mà."

Đới Ninh nằm sấp bên lưng ghế ngồi của Bạch Sở Niên, chỉ vào màn hình giám sát: "Sở ca, anh xem cái này đi."

Bạch Sở Niên theo phương hướng hắn chỉ nhìn qua.

"Đây là một tên nhóc trong lớp bắn tỉa, họ Tiêu, luyện tập trong lớp học của tôi cũng rất khắc khổ." Đới Ninh nói: "Nhưng mấy lần gần đây hai người bọn họ chu kỳ thi đều vừa vặn ở trong một đội. Tiểu quỷ láu cá Lục Ngôn kia hẳn là chui vào hệ thống cố ý hợp đội với tên nhóc kia, kỹ năng bắn tỉa của Lục Ngôn không tốt, đầu óc tinh ranh còn rất nhanh."

Bạch Sở Niên hừ cười: "Còn rất biết bổ sung cho nhau, theo tôi được biết cận chiến của Tiêu Thuần rất yếu, cậu ta và Lục Ngôn ở cùng một chỗ có thể bảo đảm an toàn gần xa của mình đến mức tối đa."

Hàn Hành Khiêm tựa lưng vào ghế nhàn nhã trông coi giám sát, hắn cũng không dẫn lớp, sinh hóa học là mới được thêm vào, cơ bản không nằm trong phạm vi khảo hạch lần này.

"K, tìm một cơ hội phá chúng đi." Bạch Sở Niên nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Tôi xem xem hai người bọn họ có phải là kỹ xảo hàng fake hay không."

Huấn luyện viên kỹ thuật K gật đầu.

Tiêu Thuần ngồi xổm trong một cây đa rậm rạp trong sơn cốc, trong lòng ôm một khẩu súng bắn tỉa M25, sau lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa Armalet, tổng cộng là hai khẩu súng bắn tỉa, nhìn ra được hắn đã hoàn toàn buông tha cận chiến, chuyên chú phụ trách bắn tỉa tầm xa.

Trong đội ngũ của bọn họ còn có một alpha chó chăn cừu biên giới đang khống chế máy bay không người lái tìm kiếm điểm vật tư tiếp theo, ba thành viên còn lại mỗi người làm việc ở vị trí của mình.

Lục Ngôn đeo súng trường cướp được dưới tàng cây giơ kính viễn vọng quan sát vị trí của địch nhân.

Cậu liếm môi lẩm bẩm: "Ô hô, tôi nhìn thấy Lãm Tinh, mấy lần trước kiểm tra đều không phân ra thắng bại, lần này không thể để người ta thắng được."

"Tiêu Tiêu, chỗ này của chúng ta cách bọn họ bao xa?"

Tiêu Thuần không nhúc nhích cầm súng bắn tỉa, một mắt nhắm vào, lạnh nhạt trả lời: "637,21m."

"Tôi dẫn ba người lái xe xuống, lúc sắp tới sẽ cho anh tín hiệu, anh đem người mang bom bên ngoài tầng cao bắn tỉa trước sau đó chúng tôi tận lực đuổi bọn họ ra khỏi hầm trú ẩn, cậu bắn tỉa những người khác."

Tiêu Thuần nhẹ giọng đáp ứng: "Tất Lãm Tinh thì sao?"

Lục Ngôn: "Anh ta có Độc Đằng Giáp, khẳng định một súng không đánh bại được, lần này tôi phải đánh lén người từ phía sau. Bọn họ lấy được hộp đạn tên lửa, tôi sẽ cướp cho chó săn cừu dùng. Nào lên xe! Đi theo Lục ca xông lên!!!"

Phía sau camera giám sát mấy huấn luyện viên cười thành một đoàn.

Bạch Sở Niên cúi đầu cười: "Con thỏ nhỏ này ghê gớm thật."

Sau khi xe của Lục Ngôn rời đi, huấn luyện viên K thay đổi quy trình, mở ra một cái lồng thú.

Tiêu Thuần đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mục tiêu trong gương bắn tỉa, omega mèo canh giữ dưới tàng cây của hắn cảnh giác đứng lên, nhẹ giọng nhắc nhở Tiêu Thuần: "Có động tĩnh."

Tiêu Thuần quay đầu lại, đột nhiên từ trong rừng rậm nhào ra một con sói cơ giới kim loại, mở răng sói sắc bén hướng hắn gào thét nhảy tới.

Tiêu Thuần lập tức xoay người nhảy xuống cây dung né tránh một kích này, ôm súng bắn tỉa lăn trên mặt đất, nhanh chóng bắn một phát, trúng tim sói cơ giới kim loại, thừa dịp hắn đổi đạn, một con sói khác từ sau lưng vọt tới, Tiêu Tuần lập tức đổi lấy một khẩu súng bắn tỉa khác trên lưng, khi sói nhào tới thì thân người thấp bé trượt đến bên cạnh omega mèo, bắn một phát nổ tung đầu sói cơ giới.

Đánh chết xong hai con sói cơ giới, Tiêu Thuần lại bò trở về điểm bắn súng ban đầu, chuyên chú xuyên thấu qua kính bắn tỉa nhìn chằm chằm địch nhân.

Sau khi theo dõi, một số huấn luyện viên tấm tắc khen ngợi: "Hay lắm."

Bạch Sở Niên chú ý nhân số trên sân, sau khi vượt qua hơn phân nửa thương vong, quay đầu nói với huấn luyện viên K: "Đem nhiệm vụ giai đoạn hai phát xuống."

Sau đó, lời nhắc phát hành thành công của nhiệm vụ xuất hiện trên bản đồ.

Tiểu đội Lục Ngôn đang cùng đội ngũ của Tất Lãm Tinh loạn đấu thành một đoàn, đội ngũ Tất Lãm Tinh bị Tiêu Thuần bắn tỉa giết chết hai người, trong đội Lục Ngôn cũng có một omega bị Độc Đằng Giáp của Tất Lãm Tinh cắn nuốt, song phương trong trận chiến, âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ kêu lên.

"Các học viên sống sót chú ý, hiện tại công bố nhiệm vụ giai đoạn hai: Bảy tên khủng bố cầm vũ khí lẻn vào di tích thần miếu phía đông nam đảo Hồng Đào, vậy nên trước khi sát hạch chấm dứt cần phải tiêu diệt tất cả bọn khủng bố, học viên toàn bộ tử trận sẽ xem như là thất bại trong lần sát hạch này, phía dưới là tư liệu cung cấp chân dung mục tiêu."

Lục Ngôn trốn sau nhà kho bỏ hoang nhanh chóng lật xem nội dung nhiệm vụ giai đoạn hai.

"Bảy tên..." Lục Ngôn nuốt nước miếng: "Cái này nhất định là chủ ý của lão Niết."

Mới có lăn lộn ở căn cứ đặc huấn không lâu mà Lục Ngôn đã thuần thục kêu biệt danh Của Bạch Sở Niên thoăn thoắt luôn rồi.

Âm báo nhiệm vụ lại vang lên.

"Gợi ý nhiệm vụ giai đoạn 2: Tìm một nhân viên phụ trợ trong bản đồ để giúp đỡ. Dưới đây là chân dung nhân viên hỗ trợ."

Hình ảnh của Rimbaud xuất hiện trên màn hình điện tử.

Bình luận

Truyện đang đọc