SAU LŨY TRE LÀNG: PHẦN 3: SÁT THẦN LỆNH



Phạm Nhan nghĩ rằng chỉ cần đám lính Trùng lộ diện, kiểu gì thì kiểu tên pháp sư đứng trước mặt hắn sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhưng mọi việc lại diễn ra trái ngược với những gì hắn tưởng tượng.

Lão Qủy Nhân vẫn thản nhiên, ung dung, không để ý đến việc lão đang đứng trong vòng vây quân địch, điệu bộ vô cùng tự nhiên quan sát đám quỷ binh từng đứa một, như thể lão đang dạo chơi chứ không phải sắp bắt đầu một trận chiến.

Đoạn lão hướng về phía thủ cấp của Phạm Nhan, rồi chậm dãi cất lời:- Phạm Nhan à? Phạm Nhan, ta trăm tính vạn tính muốn ngươi bộc lộ kế sách mà ngươi vẫn đang ẩn giấu, rốt cuộc ngươi lại để lão già ta thất vọng rồi.Lời vừa dứt, lão bèn quay lại phía cổng nhà, quát lớn:- Đệ tử pháp môn Lê Thiên nghe lệnh, khởi trận.- Rõ.Từ bốn hướng nhà lão Bá, từng luồng, từng luồng ánh sáng hoàng kim bỗng phát ra, chiếu sáng cảnh vật nơi này.

Một âm hưởng trang nghiêm vang lên:- A Di Đà Phật.Đám lính trùng vốn đang đứng im không nhúc nhích, nghe được tiếng niệm Phật hiệu này, toàn thân bọn chúng ngay lập tức bị áp chế, đứa nào đứa lấy cả thân hình run lẩy bẩy.


Một lần nữa bốn tấm ván khác kinh Thập nguyện cứu sinh, in ấn phù giải lại được khởi động, xá lợi của sư tổ Như Trừng Lân Giác lại được các vị pháp sư nhà Lê lắp vào vị trí cũ, khởi động trận pháp trấn áp lính trùng.

Diễn biến sự việc khiến cho sắc mặt của Phạm Nhan vô cùng xấu, tuy đã được con ngạ quỷ thông báo về việc chùa Hàm Long cho đám pháp sư nhà Lê này mượn Phật bảo, nhưng không ngờ đám lừa trọc đấy lại dám cho lũ này mượn thật, bọn chúng không sợ Bất Cố Thần công phá nơi đấy hay sao, phải biết rằng tên hung thần hắn cực kỳ mong chờ việc này, hắn cũng đã từng tấn công ngồi chùa đó không phải lần đầu, mà đã rất nhiều lần rồi.

Trong khi Phạm Nhan chìm vào trong suy nghĩ, hắn đang cố tìm ra kế sách đối phó thì một giọng nói đã vang lên, khiến hắn giật mình bừng tỉnh.- Tên cẩu nô, ngày hôm nay không ai cứu được ngươi đâu, đừng cố giãy giụa vô ích nữa, chuẩn bị đón nhận cái chết đi thôi.Có một điều kỳ lạ là giọng nói này không phải của lão Qủy Nhân, mà là một người khác.

Từ ngoài cổng, thân ảnh một người chậm rãi đi vào.

Hình như lão Quỷ Nhân nhận ra là ai, trên môi của lão nở ra một nụ cười, còn riêng đối với Phạm Nhan, hắn đang nghi ngờ, bởi hắn cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai.

Đợi đến khi thân ảnh ấy xuất hiện ở trong sân, Phạm Nhan biến sắc, hắn không kìm được sự ngạc nhiên mà thốt lên:- Trần Long, là tên tiểu tử ngươi, ngươi vẫn còn sống cơ à?- Phải, là ta, tên chó má nhà ngươi mong ta chết đến thế sao? Yên tâm, chưa đánh tan hồn phách của ngươi, ta chưa chết được.Thầy Long vừa đi vào trong đã tiến lại gần lão Qủy Nhân, đứng song song với lão, cả hai mặt đối mặt với Phạm Nhan.


Lão Qủy Nhân miệng khẽ mấp máy:- Giun đất, lão rùa già Hàm Long Tự?Biết lão muốn hỏi gì, thầy Long chỉ thờ dài, buồn bã gật đầu.

Tuy tấm phù Sinh Tử Mệnh trong tay lão đã hóa đỏ, nhưng lão vẫn không tin tưởng được điều này là thật, hàm răng lão cắn chặt lại, cả người run run.

Không ai biết được rằng, sư tổ nhà Trần, Trần Long, tổ sư nhà Lê, Lê Hoàng Minh, trụ trì chùa Hàm Long, cao tăng Nguyễn Mạnh vốn là tri kỷ, tâm giao, bạn bè vào sinh ra tử suốt nhiều năm, tuy mỗi người mỗi thân phận khác nhau, nhưng không làm mờ nhạt đi giao tình của họ.

Nay ba mất một còn hai, hỏi sao bọn họ không đau thương cho được.

Thầy Long thở dài thêm một lần nữa, vỗ vai lão Qủy Nhân, đoạn thầy cất lời:- Lão cho đám đồ đệ thu lại pháp trận đi, đừng phí phạm Phật lực của tổ sư Như Trừng Lân Giác.Vốn đang chìm vào bi thương, lời nói của thầy Long khiến lão kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt trấn tĩnh của thầy Long, mặc dù không hiểu mô tê gì, nhưng lão vẫn chọn lựa tin tưởng thầy, nếu thầy Long đã nói vậy ắt có lý do của nó.


Lão Qủy Nhân quát lớn:- Tộc Lê, thu trận.Ánh sáng vàng rực vốn đang chiếu rọi nơi đây đột ngột biến mất, kể cả tiếng tụng kinh cũng ngưng bặt, mọi thứ lại quay trở về với bình thường.

Đám lính trùng vốn đang bị áp chế lại được giải thoát, bọn chúng dùng đôi mắt đỏ rực lập lòe trong đêm, nhìn về phía thầy Long và lão Qủy Nhân, có vài thằng còn chậm rãi tiến về phía trước.

Người ngạc nhiên ở đây không chỉ mỗi lão Qủy Nhân, ngoài ra còn có Phạm Nhan nữa, hắn cũng chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nhưng vừa thấy trận pháp vừa biến mất, đám quỷ binh lại hoạt động lại được bình thường, hắn vô cùng vui mừng cười toe toét, trong lòng nghĩ thầm có lẽ đám pháp sư Đại Việt mắt cao hơn trán, nghĩ rằng dựa vào mấy tên ruồi muỗi kia có thể đánh được một trận với quỷ binh của Bất Cố Thần hay sao? Đúng là si sâm vọng tưởng..


Bình luận

Truyện đang đọc