Nếu nói lão Qủy Nhân đã thảm rồi, thì thầy Long lúc này không phải dùng từ thảm để hình dung nữa, thầy bây giờ trông chẳng khác nào một cái xác vô hồn.
Đỡ gương mặt của thầy Long dậy, lão Qủy Nhân xót xa khi thấy người bằng hữu lâu năm đã bị mất một con mắt, một vết thương sâu chạy dài từ trên lông mày xuống đến dưới má,cả người thầy bê bết vết máu, lão khẽ lay thầy, nhỏ giọng gọi:- Giun đất, lão giun đất, này, này, còn sống không?Lay mãi, thầy Long mới ho lên một tiếng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu đỏ sẫm, thở phì phò khó nhọc, một con mắt nhắm chặt, mắt còn lại mở ra, thầy mơ màng nhìn thân ảnh đang ngồi ở trước mắt mình, nghe được lời hỏi thăm của lão Qủy Nhân, thầy khẽ gật đầu, yếu ớt nói:- Còn, ụ hụ hụ, lão chưa chết, ụ hụ hụ, sao tôi chết được.Thấy người bằng hữu vào sinh ra tử của mình còn sống, lão Qủy Nhân xem như cũng yên lòng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi ổn định lại hô hấp, thầy Long chậm rãi lên tiếng:- Lão Qủy, lôi tôi lên, dưới đây lạnh quá.Không nói thêm lời nào, lão Qủy Nhân cẩn thận kéo thầy Long lên bờ, hình như tốn nhiều sức quá, sau khi đỡ thầy Long xong, lão ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để, thầy Long vẫn giữ nguyên tư thế nằm, ngước mặt hỏi lão QUỷ:- Hồi nãy lão bị văng đi đâu thế?- Chẳng rõ, thấy lưng đập vào một vật cứng, nếu không nhầm thì gãy mất mấy cái xương sườn rồi, thế còn lão? Bị hất xuống ao à?- Ừ, may mà lúc đấy trước khi bất tỉnh, tôi cắn răng tóm được một sợi dây xích, lần mò sao bám được vào bờ.- Thế Phạm Nhan....- Phạm Nhan chết rồi, quỷ hồn hắn đã chết không thể nào chết hơn, tinh, khí , thần hoàn toàn bị tận diệt,..- Thế...Nói đến đây, lão Qủy ngập ngừng nhìn thầy Long, thầy Long cũng nhìn lại lão, sau đó chẳng hiểu vì lý do gì, cả hai nhìn nhau rồi bật cười sảng khoái, họ cười chẳng khác nào nông dân được mùa, một nụ cười vô cùng vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.
Nói thật hai vị tổ sư gia bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ con được người lớn cho kẹo, cười nghiêng ngả, âm thanh vang vọng khắp không gian hầm mộ:- A Ha Ha Ha, A Ha Ha Ha,..Thầy Long và lão Qủy cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nước mũi, được một hồi, dường như vì cười, cơ thể của họ rung lên, khiến vết thương bị ảnh hưởng, đau đến mức trợn mắt, nhưng họ vẫn không thèm để tâm.
Cuối cùng sau trăm ngàn vạn cay đắng, khổ sở không nguôi, tưởng chừng đã góp luôn tính mạng của mình vào cuộc chiến này, người chiến thắng chính là pháp sư Đại Việt, chứ không phải tên giặc b*n n**c cầu vinh Phạm Nhan.
Qủa là sau những ngày trời đông giá rét, ánh nắng đã về, chật vật gượng dậy, thầy Long và lão Qủy người này đỡ người kia, chậm rãi đi vào trung tâm của nền đá.
Nói mọi chuyện đã kết thúc nhưng cũng chưa hẳn là vậy, bởi có một thứ mà hai thầy vẫn chưa giải quyết được.
Quan tài dát vàng của Phạm Nhan vẫn lẳng lặng đang nằm ở đó, thần hồn đã chết, vậy thân xác của hắn cũng cần phải được tiêu diệt, lời của Phạm Nhan không thể khinh thường được, nhất là tài phép của hắn, sâu không thể đo lường, hắn nói sẽ quay trở lại tức hắn sẽ trở lại, sớm hay muộn mà thôi.
Thứ duy nhất để hắn có thể đông sơn tái khởi, bám víu vào được có lẽ chính là thi thể kia.
Hai vị tổ sư gia phải hủy diệt luôn thân xác này.
Đứng trước quan tài của Phạm Nhan mà hai vị tổ sư hồi hộp không thôi, mặc dù đã trông rõ quỷ hồn của hắn ra sao, nhưng cũng không thể đại diện cho gương mặt của hắn thế nào.
Qủy hồn là linh hồn, mờ mờ ảo ảo, không phải thực chất, cho nên không thể miêu tả được hết hình thái của người còn sống.
Lão Qủy Nhân nuốt nước bọt đánh ực một cái, căng thẳng hỏi thầy Long:- Này giun đất, theo lão thằng cha này gầy béo ra sao, lùn cao thế nào?Thầy Long lắc đầu, đáp lời:- Không rõ, theo truyền thuyết dân gian miêu tả thì hắn cũng giống người thường mà thôi, khi hắn theo chân đám Mông Nguyên sang xâm chiếm Đại Việt, ước chừng tuổi hắn cũng rơi vào trung niên, độ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi gì ấy.
Mà quan tâm thứ đó làm gì, thời gian gấp gáp, mở nắp quan, tiêu hủy xác hắn đi thôi.
Tránh cảnh trùng chết vẫn còn trăm chân.Lão Qủy Nhân gật đầu đồng ý, lão sẽ là người ra tay mở nắp quan, bời nói gì thì nói, thầy Long bị thương nặng hơn lão.
Ấy vậy mà tay lão mới đặt lên nắp quan tài lạnh lẽo, lão đã vội rụt tay về.
Thấy lạ,thầy Long không kìm được hỏi:- Mẹ nó lão sao thế? Thấy quỷ à? Mà quỷ lão cũng có thấy ít đâu?Bằng gương mặt như không thể tin được, môi lão Qủy Nhân run run, lão ngập ngừng cất lời:- Lão giun đất, hình...hình như thứ ở trong đó vẫn còn sống?- Cái gì?Tưởng mình nghe nhầm, thầy Long bất giác hỏi lại.
Lão Qủy Nhân gật đầu, đáp chắc nịch:- Thật,..thật,..
chạm vào áo quan, tôi cảm giác có tiếng tim đập.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch..