SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU



Cùng lúc đó, nhà họ Thương ở Parma.
Gần mười hai giờ khuya, sân sau nhà chính đậm phong cách xưa.

Nhà mái bằng hai tầng lộ thiên có một đám thanh niên vây quanh.
Trên bàn, vỏ chai rượu lăn lóc, Thương Lục biếng nhác trườn người trên lan can, nhìn thảo dược trồng trong sân sau, anh ta say men mà ni non: "Nếu không nhờ có Tân Tứ, giờ tôi không còn nhìn thấy những cục cưng này rồi."
Đại nạn không chết mới biết được sinh mệnh đáng quý.
Nghe được lời cảm khái của Thương Lục, Lục Hi Hằng đưa tay luồn mái tóc dài sau gáy, ngẩng đầu nhìn bóng đêm dày đặc, thở dài: “Đúng thế, mạng của chúng ta là nhờ Tần Tứ ban tặng."
"Khốn thật, sau này Tần Tứ gặp phải chuyện, tôi vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ!"
Lời này là Hoắc Minh nói.
Mấy anh em uống nhiều rượu, chân mày khóe mắt còn hiện rõ sự ngông cuồng của tuổi trẻ.
Thương Lục lảo đảo đứng dậy, mơ màng đánh giá xung quanh: “Anh Cả tôi và Tần Tứ sao còn chưa quay lại? Hai người họ chuyện trò gì mà lâu đến thế?"
"Không thì...!cậu đi xem thử đi?" Lục Hi Hằng xấu tính giễu cợt.
Nghe thế, Thương Lục run cầm cập, ánh mắt lơ mơ: “Thôi bỏ đi, cứ chờ thôi.


Phiền anh Cả bàn luận, anh ấy lột da tôi mất."
...
Sân sau, trong sảnh ngập tràn mùi khói thuốc, dưới ánh đèn lờ mờ ấm áp, Thương Úc và Tần Tứ ngồi nghiêm chỉnh trước tủ thuốc, trước mặt hai người có bày rượu sake.
Thương Úc đặt một tay lên mép bàn, tròng mắt đen như mực rơi trên người Tần Tứ: “Thật sự quyết định rời đi?"
Đối diện, Tần Tứ mặc sơ mi đen như Thương Úc, môi mỏng mím lại, ánh mắt sâu xa: “Phải, cũng đến lúc rồi."
Dường như cả hai người đàn ông đều tiếc chữ như vàng, sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Thương Úc nâng sake uống cạn, mi mắt rủ xuống che đi ánh sáng nhạt ở đáy mắt: "Không tính báo bọn họ một tiếng sao?"
Tần Tứ cũng nâng ly cùng lúc, yết hầu trượt lên xuống, giọng ấm: “Sớm muộn gì cũng phải đi, nói ra càng thêm khổ não.

Cứu họ chi là tiện tay, chưa từng nghĩ đến được báo đáp."
Thương Úc đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng gương mặt lạnh nhạt của Tần Tứ.
Đầu ngón tay anh gõ lên bàn vuông, tùy ý nhếch môi: “Nếu quyết phải đi thì tôi cũng không giữ lại cậu.

Nếu sau này cần giúp đỡ thì cứ mở miệng."
Tần Tứ híp mắt lại, ngẫm nghĩ mấy giây rồi nhìn Thương Úc với thâm ý riêng: “Chuyện sau này tạm thời không đề cập, giờ đúng là có chuyện cần anh giúp đỡ."

Thương Úc nhếch môi, hơi cúi đầu gài khuy cổ tay áo, tóc con che đi ánh mắt anh: “Cậu nói đi."
"Sau khi tôi về Lệ Thành, hãy giúp tôi xóa sạch hành tung."
Rõ ràng Tần Tứ không muốn các anh em ở Parma tìm được mình.
Thương Úc nghiêng đầu nhìn Tần Tứ: “Tính buông bỏ mọi thứ ở Parma à?"
"Cứ cho là vậy đi, quay về Lệ Thành xem như bắt đầu lại."
Tần Tứ không giải thích gì nhiều, Thương Úc cũng không hỏi tới.
Hai người cụng ly, uống rượu rồi Thương Úc đồng ý với yêu cầu của đối phương: "Sau này gặp lại."
"Cảm ơn."
...
Mấy phút sau, Tần Tứ rời khỏi sảnh trước, Thương Úc ngồi một mình dưới ánh đèn, nhìn nhà mái bằng lộ thiên ở sân sau như có điều suy nghĩ.
Không lâu sau đó, Lưu Vân vội vàng từ ngoài sảnh vào, đưa di động cho Thương Úc, nói: “Lão đại, Lạc Vũ gặp chuyện ở Nam Dương.

Anh...!xem qua cái này đi."
Parma chênh lệch múi giờ bốn tiếng so với Nam Dương.
Lúc này, trong nước đang tám giờ tối, còn Parma đã về khuya.
Thương Úc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là đoạn video trích xuất từ camera quốc lộ.
Hình ảnh một chiếc Mercedes G-Class lái qua, sau đó là chiếc SUV của Lạc Vũ bị ba chiếc xe con bao vây..


Bình luận

Truyện đang đọc