SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Người đến là Thương Úc và Thu Hoàn.

Các sinh viên tốt nghiệp không biết lai lịch bọn họ.

Chỉ là trong những tiếng hít thở vang lên dồn dập, vô số nữ sinh đưa tay ôm ngực, ánh mắt ngưỡng mộ. "Trời đất, họ là minh tinh sao?"

"Chắc chắn không phải minh tinh. Nếu giới giải trí có nhan sắc nhường này thì Âu Bạch có là cái gì đâu."

"Thôi rồi, thôi rồi, không được rồi, tôi phải về nhà trộm hộ khẩu. Tôi cũng đã chọn xong địa chỉ hợp táng với anh chàng áo sơ mi đen kia rồi."

"..."

Sơ mi và quần tây đen, đẹp điên đảo chúng sinh, người đó là Thương Úc.

Âu phục xanh lam, khăn gấp vuông bạc, quyến rũ tuyệt trần, người đó là Thu Hoàn.

Hai người đàn ông cao lớn điển trai băng qua lối nhỏ vào hội trường khiến mọi người đều nhìn chằm chằm.

Tính ra thì hiệu trưởng bụng phệ tươi cười đã trở thành phông nền.

Sinh viên vẫn chưa chính thức bước vào xã hội, chưa từng thấy qua kiểu đàn ông quyến rũ thần bí chết người này.

Họ khác hẳn những cậu trai vườn trường còn nét trẻ con.

Khí độ thành thục chững chạc dễ dàng đánh vào trái tim hoài xuân của thiếu nữ.

Rõ ràng hai người họ cũng là đại biểu của cựu sinh viên hôm nay.

Vô số người vặn cổ tay, tại sao không sinh sớm mấy năm, nếu có thể trở thành bạn học của họ thì đời này cũng đáng.

Lúc này hội trường rộng lớn yên lặng như to.

Đến khi toàn trường nhìn họ ngồi giữa hàng ghế khách quý, tận mắt thấy tám đại biểu cựu sinh viên kia khom người gật đầu thì lập tức xôn xao.

Buổi lễ còn chưa bắt đầu nhưng dường như đã bước vào cao trào.

Không ai biết họ là ai, đều mong đợi nhìn MC công bố thân phận.

Lê Tiếu nhìn Thương Úc ngồi ngay trước mình không chớp mắt.

Rất khéo, vị trí của họ một trước một sau, đều là chỗ ngồi trung tâm.

Đợi hiệu trưởng cùng các lãnh đạo khác lục tục ngồi vào bàn trên đài, buổi lễ tốt nghiệp đặc biệt nhất trước giờ của Đại học Y Nam Dương chính thức bắt đầu.

Hai MC dõng dạc đọc lời dạo đầu trên sân khấu: "Tháng Sáu, cỏ xanh oanh lượng tháng Sáu, dành dành nở hoa; hôm nay là một ngày đặc biệt..."

Sau lời dạo đầu dài dòng, MC nam nhìn thẻ, nói bằng giọng phát thanh tiêu chuẩn: "Đầu tiên, tôi xin giới thiệu với mọi người, đại biểu cựu sinh viên vinh dự tham gia buổi lễ tốt nghiệp hôm nay. Đầu tiên là Chủ tịch Tập đoàn xây dựng Nam Dương anh Trần Ngụy; người thứ hai là Tổng giám đốc điện ảnh Dực Bác anh Cao Cường..."

Giới thiệu xong tám đại biểu cựu sinh viên, MC nhìn xuống dưới sân khấu.

Anh ta mím môi, tuyên đọc bằng giọng phấn khởi hơn: "Người thứ chín, Phó tổng giám đốc Công nghiệp cổ phần cơ giới Nam Dương, anh Thu Hoàn. Mọi người cho tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh sự hiện diện của các cựu sinh viên."

Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng sinh viên dưới đài lại hoài nghi.

Đại biểu cựu sinh viên đến mười người nhưng sao chỉ giới thiệu có chín?

Áo sơ mi đen ở giữa đâu? Anh có thân phận gì?

Nhưng dù bên dưới có bao nhiêu nghi vấn, MC vẫn không giới thiệu.

Vì anh ta cũng chẳng biết đó là ai.

Sau khi giới thiệu xong lãnh đạo trường, MC mời đại biểu cựu sinh viên vinh dự lên sân khấu phát biểu.

Người đứng lên là Thu Hoàn.

Nếu không so sánh với Thương Úc, Thu Hoàn vẫn đẹp trai cực kỳ.

Anh ta không cầm kịch bản, nhịp bước vững vàng đi đến bục phát biểu, chống hai tay hai bên góc bàn, hướng vào micro ân cần chào hỏi: "Chào các đàn em, tôi là Thu Hoàn."

"Úi trời ~ chào đàn anh!"

"Đàn anh, thêm WeChat đi."

Đối mặt với lời kêu gào của sinh viên, Thu Hoàn cười tươi: "Cảm ơn lời mời của Đại học Y Nam Dương, đồng thời cảm ơn sự thương mến của các đàn em..."

Lê Tiếu nhìn Thu Hoàn phát biểu trên sân khấu, cảm nhận về anh ta có hơi thay đổi.

Cậu chủ nắm cổ phần cơ giới Nam Dương đương nhiên không phải đồ ngốc.

Là đại biểu cựu sinh viên vinh dự, từng lời nói đều là vàng ngọc, câu chữ thành chương.

Lê Tiếu nghe lời diễn giảng của Thu Hoàn, đồng thời chuyên tâm lặng lẽ nhắn WeChat cho Thương Úc ngồi hàng trước.

Lê Tiếu: Diễn gia và anh Thu cũng tốt nghiệp Đại học Y Nam Dương sao?

Cô chưa từng hỏi anh tốt nghiệp trường nào, không ngờ trùng hợp như vậy.

Nhắn tin xong, Lê Tiếu ngước mắt, quả nhiên thấy Thương Úc lấy điện thoại ra.

Cô nhếch môi cười khẽ, nhìn màn hình chờ câu trả lời của anh.

Mấy giây sau, điện thoại rung, màn hình truyền đến dòng tin: Vốn không phải, nhưng hôm nay thì phải. [Hoa hồng]

Lê Tiếu ngạc nhiên, ngước mắt nhìn lưng anh, bao suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, phức tạp không nói rõ được.

Thậm chí cô còn ảo giác rằng, sở dĩ Thương Úc đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp là vì cô.

Trong thời điểm quan trọng của đời người, anh dùng cách thức này để trải qua với cô.

Lê Tiếu siết chặt điện thoại, cố nén kích động muốn ôm lấy anh từ phía sau.

Tỉnh táo lại nào, đây là buổi lễ tốt nghiệp.

Cô hít thở sâu, tiếp tục cúi đầu gõ màn hình.

Sau đó, Thu Hoàn trên sân khấu lại điểm danh: "Bạn nữ ngồi giữa hàng thứ hai, tôi diễn thuyết nhàm chán lắm sao? Sao bạn cứ cúi đầu mãi thế?"

Ngón tay nhắn WeChat của Lê Tiếu ngừng lại.

Lớp trưởng và hotboy ngành không hẹn mà cùng nhìn cô, không biết nghĩ gì rồi lại đồng thanh ngẩng đầu giải thích: "Đàn anh Thu, cậu ấy thấy không khỏe."

Lê Tiếu: "..."

Các sinh viên tốt nghiệp khác lập tức ồn ào: "Ồ ~"

Lê Tiếu giữ im lặng, Thu Hoàn cố ý chọc ghẹo cũng ngây người.

Họ không diễn tập trước chứ?

Thu Hoàn vuốt ống tay áo vest, ánh mắt nhìn Thương Úc như có như không.

Đúng như dự đoán, lúc này nét mặt anh nặng nề, nhìn thẳng vào mắt anh ta cười như không cười.

Thu Hoàn vuốt sống mũi, mắng mình không nên lắm miệng.

Anh ta hắng giọng, tiếp tục hướng dưới đài mà nói: "Tôi chỉ đùa thôi, mọi người đừng tưởng thật. Bạn nữ kia nếu thấy không khỏe, chi bằng dựa lưng ghế hàng trước nghỉ ngơi."

Làm trò dư thừa.

Lê Tiếu liếc Thu Hoàn, không muốn để ý thêm, tiếp tục cúi đầu nhắn WeChat.

Buổi lễ tốt nghiệp nhanh chóng tiến hành được nửa chương trình, MC tiếp tục đọc tên danh sách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Lê Tiếu có tên trong đó.

Gần đến cuối buổi lễ, tất cả sinh viên bắt đầu lên sân khấu tiến hành nghi thức trao bằng tốt nghiệp từ lãnh đạo trường.

Lê Tiếu tốt nghiệp hạng ưu của ngành, đương nhiên là sinh viên đầu tiên lên đài.

Nhận bằng tốt nghiệp từ tay hiệu trưởng, Lê Tiếu hơi khom người, nhìn tua mũ gạt sang bên trái, lễ phép cảm ơn.

Cô cầm bằng tốt nghiệp đứng cạnh lãnh đạo trường chụp ảnh lưu niệm.

Thương Úc ưu nhã bắt tréo chân, dưới ánh mắt ái mộ của vô số thiếu nữ, cầm điện thoại chụp ảnh Lê Tiếu.

Tiếng xôn xao lập tức vang lên.

Hoa khôi Đại học Y quả nhiên danh bất hư truyền, cả người đàn ông thần bí này cũng chủ động chụp ảnh cô.

Anh muốn gì?

Không chỉ có thế, trong tiếng nhạc êm ái của hội trường, bỗng có người lớn giọng gào lên: "Lê Tiếu, anh thích em, làm bạn gái anh đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc