SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

"Cậu Thẩm, sao thế?" Bạch Lộ Hồi ngẩng đầu lên khỏi màn hình, nhìn nét mặt không ngừng biến đổi của Thẩm Thanh Dã, cẩn thận hỏi.

Thẩm Thanh Dã siết điện thoại, nhìn sang Bạch Lộ Hồi, trầm ngâm mấy giây: "Cậu chuẩn bị đi, tối nay chúng ta về Lục Cục."

Là nhóc Bảy bảo anh ta hỗ trợ điều tra chuyện nữ thần cổ phiếu.

Vốn chẳng có gì khác lạ, nhưng phản ứng của ba anh ta kỳ quái thật.

Thẩm Thanh Dã nghiêm túc suy tính một phen rồi dời sang một bên gọi điện cho Lê Tiếu.

"Lục Cục tạm thời bận việc, tôi phải về trước đây."

Lúc này Lê Tiếu đang theo Thương Úc đến sảnh trước nhà chính.

Trước đó không lâu, quản gia Tiêu báo lại, gia chủ dòng thứ và trưởng lão đã đến cả, Thương Tung Hải cũng sớm qua đó rồi.

Cô nghe tiếng Thẩm Thanh Dã chào tạm biệt trong điện thoại thì nhíu mày dừng chân: "Sao tự dưng anh lại rời đi?"

Thẩm Thanh Dã mím môi, thuật lại đại khái lời ba anh ta nói rồi bổ sung: "Em yên tâm, tôi về Lục Cục sẽ điều tra cẩn thận, có tin tức sẽ báo lại em."

Lê Tiếu đứng dưới tàng cây táo ngoài sảnh tiếp khách, híp mắt nhìn xuống đất: "Ý anh là, về sau toàn bộ web chợ đen sẽ cấm những mua bán có liên quan đến tin tức nữ thần cổ phiếu?"

Thẩm Thanh Dã hít vào một hơi, uể oải đáp: "Có vẻ là thế, trong bao năm qua, lần đầu Lục Cục xảy ra chuyện thế này, nên tôi phải về một chuyến. Nếu để chậm trễ, tôi lo rằng ông già sẽ hủy toàn bộ tài liệu về nữ thần cổ phiếu trong kho hồ sơ của Lục Cục."

Một nữ thần cổ phiếu đã chết lại có thể khiến người sáng lập Lục Cục kín miệng như bưng.

Nếu nói không có việc gì, Thẩm Thanh Dã không thể tin được.

Huống hồ đây còn là thông tin Lê Tiếu muốn biết.

Không tra ra chân tướng, anh ta thật có lỗi với danh hiệu chó tình báo của mình.

Lê Tiếu kết thúc cuộc trò chuyện, đứng dưới tàng cây như có điều suy nghĩ.

Bóng râm bên người ập đến, mang theo hương gỗ mun trên người Thương Úc.

Anh vuốt ve đỉnh đầu cô, trầm giọng hỏi: "Điện thoại của ai thế?"

Lê Tiếu quay đầu nhìn, đập vào mắt là yết hầu sắc nét của anh.

Cô ngửa đầu, lắc điện thoại: "Thẩm Thanh Dã. Anh ấy nói Lục Cục có việc nên phải về trước."

Lần này Thẩm Thanh Dã đến Parma là vì cô, giờ bỗng dưng phải về Lục Cục, cũng vì muốn giúp cô điều tra chuyện nữ thần cổ phiếu.

Lê Tiếu nhìn Thương Úc, mím môi, muốn nói lại thôi. "Muốn tiễn cậu ta?"

Ánh mắt nhạy bén của anh nhận ra ý đồ của cô.

Tay anh trượt xuống đầu vai cô, ôm ghì cô đưa ra ngoài: "Vậy về đi."

"Khoan đã..."

"Cậu Cả!"

Lê Tiếu mới vừa mở miệng, từ nhà chính cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của quản gia Tiêu.

Mấy người đồng loạt nhìn lại, quản gia Tiêu bước nhanh đến, cung kính khom người: "Cậu Cả, ông chủ cùng các vị gia chủ dòng thứ và trưởng lão đều đang chờ cậu trong phòng họp sảnh trước."

Tối nay họ hàng nhà họ Thương đều đến cả.

Thương Úc được xem như người thừa kế nhà chính, đương nhiên không thể tùy tiện rời đi.

Vì chờ Lê Tiếu nhận điện thoại nên Thương Úc đã trì hoãn thời gian tham gia họp ở sảnh trước.

Lê Tiếu nhẹ nhàng đụng khuỷu tay anh: "Anh đừng để ý đến em, để Lạc Vũ về với em là được."

Nếu là tiệc nhà họ Thương, thật ra việc cô có tham dự hay không cũng chẳng quan trọng lắm.

Dù muốn gặp người nắm quyền các dòng thứ Thương thị, ngày mai họp mặt dòng họ cô gặp cũng được.

Thương Úc nhếch môi, nhíu mày rậm.

Quản gia Tiêu không hiểu nên không khỏi bước lên nhắc nhở: "Cậu Cả, nếu cô Lê có việc gấp, tôi có thể sắp xếp trực thăng đưa cô ấy về núi Piper. Trực thăng của ông chủ đang đỗ ở vườn sau."

Lê Tiếu nhìn quanh rồi nói: "Không cần phiền như vậy, tôi bảo Lạc Vũ lái xe về."

Quãng đường về lại núi Piper chỉ mất khoảng ba, bốn mươi phút, bảo Thẩm Thanh Dã đợi một lát là được, không cần phải ồn ào dùng trực thăng.

Thương Úc bảo quản gia Tiêu lui đi, nắm tay Lê Tiếu ra khỏi cổng nhà chính.

Gần bãi đỗ xe, anh nhìn cô, nhỏ giọng dặn dò: "Về đi thôi."

Dứt lời, anh lại quay đầu dặn Lưu Vân và Lạc Vũ: "Hai người đi theo."

"Vâng, lão đại." Lê Tiếu cười chào tạm biệt anh, chui vào xe phất tay, Lưu Vân men theo đường cũ về núi Piper.

Thẩm Thanh Dã đột ngột muốn rời đi khiến kế hoạch vạch ra phải thay đổi.

Lê Tiếu ngồi sau, nhìn nhà chính nhỏ dần qua kính chiếu hậu, bắt chân lên, cong môi cười.

Ở Parma, dường như Thương Úc luôn không yên tâm để cô đi một mình.

Nhưng tối nay không cần quá lo lắng, vì người trong dòng họ Thương đã tề tụ ở nhà chính, cả Thương Phù cũng đến.

Trong tình hình đó, họ chưa chắc thừa tinh lực đối phó cô.

Dù có đi nữa, Lê Tiếu cũng chẳng thèm để ý.

Khi xe lái ra đường lớn, cô gọi điện cho Thẩm Thanh Dã, bảo anh ta chờ ở biệt thự.

Thương Úc đứng ngoài cửa nhà chính dõi theo xe đi xa dần, sau đó mới vào trong, đi thẳng đến sảnh họp....

Bên kia, Thẩm Thanh Dã nhận được điện thoại của Lê Tiếu, anh ta vốn đã lên trực thăng rồi, lại dặn người điều khiển báo lại ban quản lý đường không khởi hành muộn một lát.

Thẩm Thanh Dã và Bạch Lộ Hồi đi vòng về gần cửa biệt thự, nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ, theo như Lê Tiếu nói, chỉ khoảng nửa tiếng sau cô sẽ về tới.

Bạch Lộ Hồi thận trọng đứng sau lưng Thẩm Thanh Dã nói: "Cậu Thẩm, ban hành động vừa báo, nội bộ Lục Cục đang cho kiểm soát tư liệu hơn hai mươi năm trước, nghe nói là nhà họ Thẩm yêu cầu."

Thẩm Thanh Dã bỗng xoay người, ngón tay siết chặt: "Nhanh vậy sao?"

Rốt cuộc sao ba anh ta phải gấp như vậy?

Bắt đầu kiểm soát lại tư liệu hơn hai mươi năm trước, mục đích quá rõ ràng.

Thẩm Thanh Dã vô cùng buồn bực, lại nhìn đồng hồ, nét mặt rất xoắn xuýt.

Sở dĩ anh ta gấp rút quay về Lục Cục vì tất cả tư liệu tình báo đều cất trong phòng lưu trữ hồ sơ bí mật.

Không có bản điện tử.

Ba anh ta xuất thân từ MI6, hiểu rất rõ lỗ hổng của internet.

Thế nên bao năm qua, ngoài trừ những người quan trọng ra, không ai biết nơi Lục Cục cất giữ tư liệu, internet càng không tra ra bất kỳ tình báo Lục Cục thu nhận.

Vì thế tin tình báo của Lục Cục rất bí mật, và Lục Cục mới có thể đứng vững nhiều năm ở chợ đen.

Thẩm Thanh Dã ngẫm một lúc, nói với Bạch Lộ Hồi: "Cậu bảo ban hành động nhanh một chút, cố gắng trì hoãn thời gian kiểm hồ sơ, càng lâu càng tốt."

Từ Parma về trụ sở chính của Lục Cục mất ít nhất hai tiếng.

Cũng không biết rốt cuộc ba anh ta lên cơn dở hơi gì.

Nhưng, bốn mươi phút sau, Lê Tiếu vẫn chưa trở lại.

Thẩm Thanh Dã ngồi trong phòng khách chờ đợi, tin tức bên ban hành động ập đến liên tục.

Thấy đã qua thời gian hẹn với Lê Tiếu, anh ta cầm điện thoại gọi cho cô, định hỏi rốt cuộc bao lâu nữa cô mới quay lại.

Lê Tiếu muốn tiễn anh đi, lúc trước đây là chuyện chẳng dám nghĩ tới.

Nhóc con này càng lúc càng hiểu tình người rồi, nên anh ta phải chờ cô về.

Thẩm Thanh Dã gọi điện thoại mãi, rốt cuộc nghe tiếng báo lại, không thể kết nối?

Bình luận

Truyện đang đọc