SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Tối nay, màn đêm âm u của Nam Dương dường như trút cơn mưa lớn.Mây mù mông lung cùng với tiếng sấm cuồn cuộn.Mưa chưa trút, cả thành phố đã mịt mù trong không khí ẩm.

Khu biệt thự Thang Khê Viên Đông Giao.Lê Tiếu ngồi một mình trong vườn hoa, cầm một lon bia trong tay, thỉnh thoảng uống một hớp.

Đây là nhà riêng dưới tên cô, một năm cô chỉ ghé vài lần.

Nhưng tối nay, Lê Tiếu lựa chọn né tránh tất cả mọi người, một mình đến đây ổn định tâm trạng.Uống hết lon bia, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây mù bao phủ khiến bóng đêm kinh người.

Tiếng sấm rền càng khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.

Lê Tiếu thật sự khó chịu, rất muốn tìm ra một con đường để giải tỏa.

Cô bóp dẹp lon bia, đứng dậy xuống phòng luyện quyền bán tầng hầm.

Giữa sàn nhựa vinyl đỏ trong phòng luyện quyền có treo hai bao cát.

Lê Tiếu cầm băng quấn cổ tay và ngón tay mấy vòng, sau đó hoạt động gân cốt rồi lập tức điên cuồng vung quyền.

Từng chiêu thức ác liệt sảng khoái, đánh truy kích, đánh lui bước, đánh tay trước... tư thế cũng phong phú, lực bộc phát rất lớn.

Cô gần như không hề ngừng lại trong suốt nửa tiếng đồng hồ.

Bao cát treo giữa không trung chao đảo theo tiết tấu của cô, dường như không chịu nổi sức ép.

"Phù..."

Khi quyền cuối cùng đánh ra, Lê Tiếu ôm lấy bao cát, thở dài một hơi.

Đã lâu rồi cô không vung quyền sảng khoái như vậy. Lần cuối cùng... dường như là ba năm trước.Tuy cơ thể thấm mệt, nhưng đầu óc cô càng lúc càng tỉnh táo.

Không nỡ bỏ Thương Úc là thật.

Không nỡ bỏ nghiên cứu cũng là thật.

Sự phát triển trong lĩnh vực kỹ thuật sinh học của cô không thể khái quát chỉ bằng vài câu.

Sở dĩ cô phiền muộn như vậy là vì... gia nhập quá trình nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đồng nghĩa với từ nay về sau cuộc sống không thể tùy ý nữa.

Nghiên cứu khoa học yêu cầu nghiêm túc và tỉ mỉ, không tồn tại thời gian công sở cố định.Chỉ một cuộc trao đổi thí nghiệm nho nhỏ cũng phải kéo dài bốn năm ngày.

Suốt ngày suốt đêm là bình thường.

Lê Tiếu thở dài, tâm trạng vẫn chưa khá hơn.

Cô tháo băng tay ném vào một góc, sau khi tắm thì trở về phòng khách.

Biệt thự trống trải vắng người vô cùng yên ắng.

Đã tám giờ, Lê Tiếu dựa vào sofa, bắt tréo chân đặt lên bàn trà, màn hình chiếu hiện lên gương mặt nghiêm nghị của Lê Tam.

Cô đang chat video với anh Ba.

Trong video, Lê Tam ngồi trong lều mờ tối, kẹp điếu thuốc đặt bên mép nhả khói liên tục: "Chỉ chút chuyện như vậy cũng đáng để em chạy đến ngoại ô Đông Giao suy tư à?"

Cả nhà họ Lê chỉ có anh Ba Lê Thừa là người hiểu rõ Lê Tiếu nhất.Khu biệt thự Thang Khê Viên Đông Giao là lãnh địa riêng của Lê Tiếu.

Nhiều năm qua, Lê Tam cũng chỉ ghé qua một lần, hơn nữa trong biệt thự đó ẩn chứa rất nhiều bí mật.Nếu không phải gặp chuyện, căn bản Lê Tiếu sẽ không đến đây.

Lúc này, Lê Tiếu vân vê sợi tóc ướt, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ sau khi tắm, cô mím môi: "Thế anh có kiến nghị gì?"

Lê Tam kiêu ngạo liếc mắt, sau đó cười nhạo: "Trước khi đưa ra kiến nghị, Lê Tiểu Tứ, nói thật cho anh nghe, gã đàn ông có thể khiến em theo đuổi, tên họ là gì?"

Nghe thế, Lê Tiếu không nói gì, biếng nhác làm ổ trên sofa, mi mắt rủ xuống, nét mặt lạnh lùng.

Rõ ràng không nói thật.

Lê Thừa nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng suy đoán mơ hồ nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc