SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Đôi mắt xanh sâu thẳm của Charles nhìn Lê Tiếu chăm chú. Ông ta cầm khăn ăn lau sạch khóe miệng, nở nụ cười ấm áp và gật đầu: "Không tệ, tôi rất thích."

"Vậy thì tốt, nếu thích thì ông ăn nhiều một chút." Lê Tiếu không giỏi giao tiếp. Từ trước đến nay cô luôn làm việc tùy ý. Lúc này, là chủ nhà, ngoài nói vài lời khách sáo, cô cũng không biết còn có thể nói chuyện gì với Charles.

Nói về tài chính sao? Như thế sẽ khó tránh khỏi sự nghi ngờ về cuộc trò chuyện có chủ ý.

Những người làm trong lĩnh vực tài chính như bọn họ, ai cũng là nhân vật tinh anh cả.

Lê Tiếu lười hao tốn trí tuệ, quyết định bưng ly nước trái cây lên, tỏ ý nâng ly với Charles.

Suýt nữa cô đã nói câu "Hòa bình thế giới" để thúc đẩy giao lưu hữu nghị rồi...

Charles nhấp một hớp rượu vang trắng, sau đó lắc ly, thử hỏi dò như có như không: "Cô Lê có thấy hứng thú với thị trường chứng khoán không?"

Không ngờ, ông trùm tài chính lại khơi chủ đề trước.

Lê Tiếu suy nghĩ một lát rồi bình thản gật đầu, nói một cách khiêm tốn: "Tôi cũng hiểu đôi chút."

Charles lắc đầu, thở dài tiếc nuối, nhìn Lê Tiếu chăm chú rồi nói: "Tôi đã từng có một cô bạn, cổ phiếu trong tay cô ấy xuất thần nhập hóa. Nhắc tới chuyện này, tôi có thể đạt được thành tựu như hôm nay, không thể không nhắc đến sự chỉ bảo và dạy dỗ của cô ấy."

"Nhưng thật đáng tiếc, cô ấy đã qua đời nhiều năm. Nếu bây giờ cô ấy còn sống, hai người các cô mà gặp mặt, không chừng sẽ mới quen đã thân. Dù sao, các cô rất giống nhau. Khi vừa thấy cô, suýt nữa tôi đã tưởng là cô ấy sống lại."

Xưa nay người ngoại quốc luôn nói chuyện thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.

Giờ phút này, rốt cuộc Lê Tiếu cũng hiểu, vì sao lúc mới vừa gặp cô, Charles lại bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy.

Ánh mắt Lê Tiếu lóe lên vẻ sâu xa, tay mân mê ly nước trái cây, ra vẻ tiếc nuối, gật đầu: "Thật sự quá đáng tiếc, nghe Mr. Charles kể, tôi cũng không kìm được mà muốn gặp bà ấy một lần. Không biết... ông có ảnh của bà ấy không, có thể cho tôi xem được không?"

Nghe thế, Charles tiếc nuối dang tay lắc đầu: "Bây giờ tôi không có ảnh cô ấy ở đây, nhưng sau khi về nước, tôi sẽ tìm thử xem."

"Vậy thì phiền Mr. Charles. Nếu tìm được ảnh chụp của bà ấy, ông gửi cho tôi một tấm, để tôi chiêm ngưỡng nhé, được không?" Lê Tiếu nói một cách trôi chảy, làm như mình thật sự có hứng thú với một nữ thần cổ phiếu chưa từng gặp mặt bao giờ vậy.

Charles thản nhiên gật đầu: "Đương nhiên là được chứ, hay là chúng ta lưu số điện thoại..."

Ông ta còn chưa nói dứt lời thì Thương Úc trở lại.

Charles đang cầm điện thoại định lưu số của Lê Tiếu: "..."

Thương Úc trở lại bàn với ánh mắt sâu xa, cong môi nhìn Charles, giải quyết dứt khoát: "Không cần lưu số của cô ấy đâu, ông có số điện thoại của tôi mà, có việc gì cứ gọi cho tôi."

Charles ngượng ngùng cười một tiếng, rồi nhét điện thoại vào túi quần, nói liên tục mấy tiếng "ok".

Sau bữa ăn, Lê Tiếu và Thương Úc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Charles lên xe rời đi. Khi đoàn xe của ông ta đã đi xa, Lê Tiếu huých nhẹ vào vai Thương Úc: "Diễn gia, Charles đến Nam Dương làm gì vậy?"

Ánh mắt của Thương Úc trở nên sâu xa, nhếch môi nói: "Vay tiền."

Lê Tiếu nhìn anh với vẻ đã hiểu rõ: "Ông ta mượn anh ba mươi tỷ đô la à?"

Câu này là cô nghe được trong bàn ăn.

Vốn dĩ cô còn ngạc nhiên, ông trùm tài chính thế mà lại cần vay tiền. Nhưng bây giờ, có vẻ như cô đã không nghe nhầm.

"Ừ, hoạt động gần đây của gia tộc Charles xảy ra chút vấn đề. Tài sản lưu động bị đóng băng, phải cần rất nhiều tiền để duy trì sự ổn định." Thương Úc giải thích bằng giọng rất bình thản, như thể đang nói một vấn đề nhỏ nhặt vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc