SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Vân Lệ vuốt mày rậm, cười quyến rũ, đập bàn đứng dậy.

Anh ta cao gần mét chín, đứng trong phòng họp nhỏ nên trông càng cường tráng cao to.

Vân Lệ nhếch môi cười, đi nhanh đến cạnh Lê Tiếu, tựa góc bàn cúi người, tay kia đặt lên lưng ghế của cô: "Thật sự không tính nói với tôi sao?"

Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh ta rồi chỉ "ừ" một tiếng.

Vân Lệ bất đắc dĩ mím môi, thở dài cúi người gần sát gương mặt cô: "Vậy ôm cái nào, ông đây nhớ em."

Ngay lúc này, một chiếc điện thoại chĩa ngay vào ngực, ngăn lại động tác áp sát của anh ta.

Vân Lệ cúi đầu, thấy Lê Tiếu cầm điện thoại với tư thế cầm súng ngăn mình lại.

Cô hơi dùng sức đẩy ra, từ tốn hỏi: "Sao anh lại tìm được đến đây?"

Khoảng cách hai người kéo giãn, Vân Lệ hừ lạnh, không ép buộc thêm, chân dài đá văng ghế cản trở bên cạnh, khom người ngồi ở góc bàn, híp mắt: "Xem thường tôi à? Không phải tìm em dễ lắm sao?"

Lê Tiếu dựa vào lưng ghế trượt ra sau nửa mét, ngẩng đầu nhìn Vân Lệ.

Hơn ba năm không tìm được, lấy đâu ra tự tin nói thế?

Cô nhếch môi vạch trần anh ta chẳng chút khách sáo: "Vân Lăng nói lại với anh chứ gì."

Một câu trần thuật tiêu chuẩn.

Vân Lệ: "..."

Dù là lúc trước hay bây giờ, cách ăn nói của cô nhóc vẫn ngứa đòn như vậy.

Vân Lệ khoanh tay, nhìn từ trên xuống đánh giá Lê Tiếu.

Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt tùy ý như trước, gương mặt xinh đẹp luôn thờ ơ khiến cho người ta điên đảo thần trí.

Chỉ là... dường như cô đã hướng nội hơn nhiều so với ba năm trước.

Dù vẫn kiêu ngạo nhưng không còn vẻ tùy ý như trước.

Vân Lệ lại vô thức vuốt lông mày, đây là động tác tiêu chuẩn lúc anh ta đang suy tư.

Một lúc sau, anh ta cúi người, ngón tay chà sát hai cái rồi nhanh chóng đưa bàn tay ra xoa mạnh đầu Lê Tiếu: "Ừ, không hổ là bé yêu của tôi, vẫn thông minh như vậy."

Khen cô là giả, xoa đầu mới là thật.

Lòng bàn tay của Vân Lệ rất thô ráp, hằng năm huấn luyện cộng thêm cầm súng nên ngón tay và trong lòng bàn tay đều có vết chai sần.

Mà hành động càn rỡ này của anh ta lập tức làm tóc Lê Tiếu rối loạn lên, còn xuất hiện tĩnh điện.

Lê Tiếu nhìn mấy cọng tóc rối rồi liếc khẩu Colt ở đối diện, hơi kích động muốn bắn anh ta một phát.

Vân Lệ nhìn ánh mắt cô, nhếch môi cười rồi vuốt tóc mình, khiến một lọn róc rũ xuống, phối hợp với gương mặt cười gian xảo, càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ phóng túng của anh ta.

Vân Lệ nhìn chằm chằm Lê Tiếu, sau đó duỗi chân quay về vị trí cũ, cầm kính râm và khẩu Colt trên bàn lên, cúi đầu xoay ổ đạn, rồi bất ngờ ném qua: "Cho em đấy."

Vừa dứt lời, anh nhìn Lê Tiếu, muốn thăm dò thân thủ và phản ứng của cô.

Súng Colt bạc vạch một đường trên không.

Khi anh đang tập trung suy nghĩ, Lê Tiếu chỉ nhíu mày liếc anh ta, thậm chí còn không ngẩng đầu, giơ tay lên, khẩu Colt rơi thẳng vào tay cô.

Hành động phách lối thật.

Vân Lệ thích thú đeo kính râm giấu đi ý cười ở đáy mắt: "Là Colt Walker, thích không?" 

Lê Tiếu dời mắt khỏi người anh ta, ngón tay quay ổ đạn: "Cũng tạm."

Nụ cười trên môi Vân Lệ đông cứng, anh ta tiến đến muốn đoạt về: "Không cho nữa, trả lại ông đây."

Khẩu súng lục Walker giá một triệu đô mà cô chỉ nói là cũng tạm?

Nào ngờ, tay Vân Lệ còn chưa chạm vào súng, Lê Tiếu đã cất vào trong túi áo blouse: "Cảm ơn."

Vân Lệ hừ lạnh, bàn tay lại không thành thực xoa đầu Lê Tiếu: "Nói thế còn nghe được."

Vân Lệ kéo cửa phòng họp ra, vừa bước ra đã suýt đâm sầm vào Phó Luật Đình.

Anh ta trầm mặt, đồng tử sau kính râm lướt qua ánh nhìn ác liệt: "Tránh ra."

Đây mới là thủ lĩnh thật sự của toán lính đánh thuê, trước mặt người ngoài không cười nói tùy tiện, cả người phủ sát khí khiến người ta chùn chân.

Dù Phó Luật Đình không nhìn thẳng ánh mắt Vân Lệ, nhưng dù cách một chiếc kính râm, vẫn có cảm giác nghẹt thở như bị bóp cổ.

Đây là phản ứng bản năng đối diện với nguy hiểm.

Phó Luật Đình chưa kịp lên tiếng thì thấy Lê Tiếu từ sau lưng Vân Lệ đi tới, ánh mắt lạnh nhạt liếc đối phương.

Nhắc đến cũng lạ, sau ánh mắt đó, khí thế trên người Vân Lệ lập tức thu lại không còn gì.

"Tiểu Lê..." Giọng Phó Luật Đình căng thẳng, ánh mắt luôn trợn trừng Vân Lệ đề phòng, lẳng lặng tìm tung tích chiếc "bật lửa" kia.

Lê Tiếu chỉnh lại áo blouse trắng, nghiêng vai đi qua Vân Lệ, nói với Phó Luật Đình: "Sư huynh, không sao đâu, anh đi làm việc trước đi."

Phó Luật Đình nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, chợt sửng sốt.

Sao tóc của cô rối hết cả lên vậy, liệu có xảy ra chuyện xấu gì không?

Phó Luật Đình khó tránh khỏi sốt ruột, đi một bước về phía trước, còn chưa nói gì, Vân Lệ đã chau mày, nhếch môi thúc giục thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên."

Lê Tiếu lười để ý đến Vân Lệ, để lại một câu "Chờ em ở đây" rồi cùng Phó Luật Đình về phòng nghiên cứu.

Trước bục nghiên cứu, Phó Luật Đình liên tục quan sát đầu tóc Lê Tiếu, nhỏ giọng hỏi cô: "Tiểu Lê, anh ta không làm gì cô chứ?"

Lê Tiếu bình thản lắc đầu: "Không, thật sự là người quen, sư huynh đừng lo."

"Vậy tóc cô..." Phó Luật Đình câm nín chỉ vào đỉnh đầu cô, nén mấy lời trong cổ họng không nói thẳng được.

Lê Tiếu tập trung lại, hai tay áp trên đỉnh đầu, vừa cởi blouse trắng ra vừa giải thích: "Không sao, không khí khô quá nên tĩnh điện thôi."

Phó Luật Đình cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chà đạp.

Cô cho rằng anh ta không biết nguyên lý ma sát sinh ra tĩnh điện sao?

Nhưng Lê Tiếu không cho Phó Luật Đình cơ hội truy hỏi.

Lúc cởi áo blouse trắng xoay người rời đi, cô lại lấy khẩu Colt trong túi áo ngoài ra, nhét vào sau lưng, sau đó sóng vai cùng Vân Lệ rời khỏi tòa lầu thí nghiệm trong khi Phó Luật Đình trố mắt nghẹn họng.

Phó Luật Đình thầm nghĩ, có thể đó chỉ là một chiếc bật lửa thật nhỉ. ...

Dưới tòa lầu, Vân Lệ dẫn Lê Tiếu ra khỏi trạm gác an ninh.

Lúc này, bên đường có một chiếc Ferrari mui trần màu xanh lam, phóng túng lại bắt mắt.

Lê Tiếu ghét bỏ nhìn thân xe một vòng.

Vân Lệ đi sang bên phó lái, kéo cửa xe ra cho cô: "Chiếc này thế nào? Phiên bản giới hạn màu xanh lam hiếm có đấy."

Chẳng ra sao cả.

Lê Tiếu bĩu môi không đáp, Vân Lệ cũng chẳng để ý.

Sau khi lên xe, anh ta làm nóng máy chứ chưa lái đi, quay đầu nhìn Lê Tiếu: "Có phải thằng nhóc vừa rồi có ý với em không?"

Bình luận

Truyện đang đọc