SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Thương Phù giễu cợt, nhìn quét quanh người Lê Tiếu: "Chắc em nghĩ mình đến là có thể giúp đỡ Thiếu Diễn? Đường phía trước bị chặn rồi, cậu ta kẹt lại bên trong. Lần này, người ra tay với cậu ta là Hội quốc tế. Xin lỗi nhé, chắc em còn chưa nghe nói đến Hội quốc tế."

Nói đến đây, Thương Phù che miệng cười, tự cảm thấy bản thân thật ưu việt.

Thấy Lê Tiếu vẫn đứng yên đó, cô ta bèn bổ sung: "Em không biết cũng không cần nóng vội, thức thời thì nghe chị đây khuyên, tranh thủ còn sớm quay về đi. Nếu không lát nữa ra tay, nói không chừng Thiếu Diễn còn phân tâm bảo vệ em. Mạng cậu ta trị giá hơn em nhiều đấy."

Lê Tiếu thản nhiên liếc Thương Phù.

Ra là vậy.

Quả nhiên Thương Úc đã xảy ra chuyện.

Thương Phù thấy Lê Tiếu chẳng ừ hử gì bèn híp mắt: "Em còn không đi à?"

Lê Tiếu thở dài, đôi mắt sâu như đáy bể: "Nói xong rồi thì nhường đường."

Lê Tiếu xoay người đi về phía dãy núi cao ngất trong rừng.

Thương Phù nhìn bóng lưng Lê Tiếu, lạnh giọng cảnh cáo: "Lê Tiếu, cô đừng có không biết điều. Nếu không phải vì nể mặt Thiếu Diễn, cô cho rằng tôi thèm để ý đến cô chắc?"

Lê Tiếu mang giày trượt ván bước vào sâu trong rừng: "Chị Cả Thương tự lo cho mình thì hơn."

"Cô..."

Thương Phù giận điên lên, hung dữ trừng Lê Tiếu, xoay người quay lại cạnh xe bị chướng ngại vật cản lại.

Nét mặt những người đồng hành với cô ta trông là lạ, thương cảm nhìn bóng lưng Lê Tiếu vào núi.

"Mấy người đang nhìn cái gì?"

Thương Phù gắt gỏng, nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt nóng nảy.

Có người chỉ theo Lê Tiếu, lẩm bẩm: "Cô Thương, cô ấy... vào núi rồi."

"Đương nhiên là tôi biết, kệ cô ta, nhanh chóng hỏi thăm cho tôi, bao giờ trực thăng mới đến?"

Thương Phù nôn nóng muốn cứu viện Thương Úc, chỉ cần tối nay bảo vệ được mạng cho anh, ân huệ lớn như vậy đương nhiên sau này cô ta có thể đòi báo đáp.

Như vậy, trong tương lai Thương thị của Parma...

Thương Phù đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, một trong số những người đồng hành lên tiếng: "Anh Lương nói trực thăng đã cất cánh rồi, chắc khoảng hai mươi phút sẽ đến."

"Ừm." Thương Phù thở phào như trút được gánh nặng.

May mà ở Nam Dương còn có nhân lực Đồ An Lương này.

Có được câu trả lời khẳng định của đối phương, Thương Phù liền nghĩ đến vẻ mặt quái lạ vừa rồi của họ, nghiêng người dựa cửa xe rồi hỏi: "Vừa rồi mọi người nhắc chuyện cô ta vào núi, có vấn đề gì sao?"

Mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau, mãi mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói núi Nam Dương toàn các dãy núi chưa từng được khai thác, gần tương tự với rừng rậm nguyên sinh. Cô ấy tùy tiện vào trong, e rằng... dữ nhiều lành ít."

Thương Phù ngẩn người, sau đó che miệng cười: "Vậy à, thế bất hạnh rồi."

Lê Tiếu à, đây là con đường tự cô chọn, đúng là tuổi trẻ bốc đồng, có chết cũng đáng đời.

Cùng lúc đó, Lê Tiếu thong thả leo lên đồi cao ngất, xung quanh rừng rậm bao trùm, càng vào sâu càng không nghe được tiếng động.

Trời dần tối, địa thế núi càng lúc càng cao, bóng đêm bao phủ đỉnh đầu, bầu không khí trong rừng cũng dần âm u.

Lê Tiếu rảo bước đạp cành khô lá rụng, đi trong rừng như đi trên đất bằng.

Qua khoảng mười phút, trong núi hiện lên vầng sáng lờ mờ, tiếng gió cắt rừng thổi qua cuốn theo tiếng gào thét như rên rỉ.

Lê Tiếu bỗng dừng chân, tiếng "xi xi" chếch phía sau truyền vào tai.

Cô bình tĩnh nhíu mày quay đầu, thấy trên thân cây bên phải có một con rắn đen sọc vàng.

Ồ, một con rắn sọc quan.

Thấy con rắn kia há lưỡi trườn đến, Lê Tiếu bĩu môi, nhanh nhẹn chộp trúng đoạn bảy tấc, đồng thời ngón cái dùng sức, bấm gãy xương sống rắn.

Lê Tiếu ghét bỏ vung tay ném con rắn xuống bãi cỏ, không thèm nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang ầm ầm.

Lê Tiếu ngẩng đầu, một chiếc trực thăng màu xanh đậm băng qua bầu trời.

Cô híp mắt, lắc đầu.

Không cần biết tình thế phía trước ra sao, lái trực thăng xông vào thì nếu đối phương có súng liên thanh, không tới vài phút thì sẽ bị bắn thành cái rổ cho xem.

Đúng như dự đoán, chưa đến một phút, hai tiếng súng không rõ ràng vang lên từ trong rừng.

Là tiếng súng giảm thanh.

Lê Tiếu đứng yên, dỏng tai lắng nghe, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tiếng súng phía trước bên phải, hướng hai giờ.

Lê Tiếu phán đoán khoảng cách hai bên, sau đó lao nhanh ra từ rừng cây như một con mèo linh hoạt.

Cùng lúc đó, chiếc trực thăng vừa rồi bay qua lại chật vật đảo về theo đường cũ, cửa khoang thân máy có hai dấu đạn rõ ràng.

Trên bãi cỏ dưới sườn núi trong rừng có một người nằm sấp.

Đối phương phủ cây cối trên người, ống ngắm hướng về quốc lộ phía dưới, nghe tiếng trực thăng bay trên đỉnh đầu liền nói vào tai nghe: "Cậu Vân, trực thăng bay rồi, ối..."

Cậu Vân kia không biết đã nói gì, không nghe tiếng tay bắn tỉa trả lời cũng chẳng để ý.

Lê Tiếu đang quỳ một chân lên lưng tay bắn tỉa, tháo tai nghe của gã xuống, ngón cái và ngón trỏ bóp cổ họng đối phương, cúi người nói bên tai gã: "Trong rừng có mấy tên mai phục?"

Tay bắn tỉa không kịp phản ứng, nhưng nghe giọng là của con gái thì híp mắt: "Cô muốn chết sao?"

Lê Tiếu nghe thế cười nhạt, nắm cổ gã ta nhấc lên, sâu kín nói: "Dựa theo thói quen của Hội quốc tế các người, phần lớn sẽ sắp xếp ba tên mai phục, đúng không?"

Tay bắn tỉa bối rối, chưa kịp phản ứng thì giây kế tiếp, cổ đã bị Lê Tiếu vặn một phát, đau đến mức hôn mê.

Không chết được, chỉ gãy xương cổ thôi.

Lê Tiếu lau đầu ngón tay, tháo tai nghe của đối phương, cầm súng bắn tỉa hồng ngoại trên đất lên, lẳng lặng nghe động tĩnh trong tai nghe. ...

Bên kia, đoạn giữa của quốc lộ Bàn Sơn. Nhiều phần rìa núi bị sạt lở, đá lớn đất bùn chia cách quốc lộ trăm mét thành ba bốn đoạn.

Lúc này, ở ngay giữa, một chiếc xe hạng sang của Diễn Hoàng đỗ ven đường, trước và sau đều bị chặn, xung quanh thân xe còn có dấu vết va chạm với đá.

Trên cửa xe có rất nhiều dấu đạn, nhưng chất liệu kính chống đạn rất bền chắc, có thể nhìn ra được dấu đạn bắn nhiều lần nhưng vẫn không thể phá vỡ.

Hai mươi tên lính đánh thuê cường tráng chia ra bốn phía quốc lộ.

Một gã đàn ông đang đứng ở đầu xe, chân đạp lên nắp, cầm súng trong tay, cười tủm tỉm đối mặt với mấy người ngồi trong xe.

Tối nay chính là ngày giỗ của Thương Thiếu Diễn Trong xe, Lưu Vân và Lạc Vũ ngồi phía trước, Thương Úc ngồi ghế sau lười nhác nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc Vũ khinh thường gã đàn ông đứng đầu xe, thò người ngắm bầu trời ngoài cửa, tặc lưỡi: "Thương Phù mất não sao? Ngay lúc này còn đến bày trò mất mặt?"

Nghe vậy, Lưu Vân cười nhạt: "Chắc thế, cách dùng trực thăng ngu đến vậy, cũng chỉ có cô ta nghĩ ra."

Bình luận

Truyện đang đọc