SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Thường Vinh khó xử, trầm ngâm giây lát mới trả lời mơ hồ: "Trước mắt, vết thương sau gáy của bệnh nhân đã được xử lý sạch sẽ, còn thời gian tỉnh lại cụ thể thì phải xem tình trạng hồi phục của cậu ấy. Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra, phát hiện dường như bệnh nhân không được chăm sóc tốt trước đó. Vết thương có dấu hiệu bị nhiễm trùng, có điều không nghiêm trọng lắm. Vì vậy cô không cần lo lắng."

Nghe vậy, Lê Tiếu hơi nheo mắt, siết chặt bàn tay.

Trong phòng nghỉ, sau một hồi im lặng, cô cúi đầu nhìn tay mình, ôn tồn nói: "Phiền viện trưởng nói lại những lời này với người ngoài cửa."

Người ngoài cửa?

Thường Vinh vô thức nhìn ra ngoài cửa, ngoài Lưu Vân và Lạc Vũ, còn có một cô gái rất đẹp.

Ông ngẫm nghĩ rồi cúi đầu đáp: "Được."

Thường Vinh mau chóng ra khỏi phòng bệnh, nói lại những lời vừa nãy.

Lưu Vân và Lạc Vũ gật đầu và cùng nhìn về phía Nam Hân.

Mà khi nghe thấy những lời nãy, sắc mặt Nam Hân sớm đã trắng bệch, không khỏi choáng váng, đụng mạnh lưng vào tường.

Vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, não còn sót lại mảnh đạn, thảo nào anh ấy cứ hôn mê, là cô đã không chăm sóc tốt cho anh ấy.

Thường Vinh không hiểu lắm.

Sau khi chào hai người Lưu Vân, ông vội vàng đi thu xếp chuyện hậu phẫu cho bệnh nhân.

Đây là bệnh nhân được đích thân Diễn gia đưa tới bệnh viện, tuyệt đối không được sơ suất. ...

Trong phòng nghỉ, thần kinh căng thẳng của Lê Tiếu cuối cùng cũng thư giãn.

Cô vùi trong lòng Thương Úc, mặt mày ủ rũ, dáng vẻ hơi mất tinh thần.

"Em không định về ngủ à?" Thương Úc nhìn cô, tay phớt nhẹ đuôi mắt phiếm hồng của cô.

Lê Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, giọng rất nhỏ, nhưng lại nghe ra sự kiên trì: "Em muốn đợi anh ấy tỉnh lại."

Thương Úc nhíu mày, ánh mắt âm u, vỗ vai cô hai cái: "Anh ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, em cũng có thể đến đây bất cứ lúc nào. Đêm nay em cứ về ngủ trước, anh sẽ bảo Lưu Vân canh chừng cho."

Lê Tiếu gối đầu lên bờ vai rộng của Thương Úc, lắc đầu muốn từ chối, nhưng chưa kịp thốt ra thì miệng đã bị anh bịt kín.

Tất cả những lời muốn nói đều bị nuốt vào bụng.

Cô không có sức để đáp lại, chỉ có thể cố sức ngửa đầu cảm nhận sự bá đạo của anh.

Càng về sau, Lê Tiếu càng bị hôn đến mơ màng, đầu óc trở nên trống rỗng, bước chân cũng nhẹ tênh.

Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện và lên xe, Cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đêm đó, Lưu Vân và Nam Hân ở lại bệnh viện, còn Lê Tiếu thì bị ép về ký túc xá. ...

Trong ký túc xá yên tĩnh, Thương Úc đi phía trước, nắm lấy tay Lê Tiếu.

Theo bước chân của họ, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên.

Vừa vào phòng, Lê Tiếu liền đi vào phòng tắm vốc nước lạnh lên mặt, thần trí mơ màng cũng tỉnh táo lại không ít.

Sau đó cô chống tay lên bồn rửa mặt, từng giọt nước chảy xuôi theo khuôn hàm trắng nõn nhỏ xinh.

Nhìn sắc mặt mỏi mệt của mình trong gương, cô giật giật khóe miệng, không thèm lau mặt đã ra khỏi phòng tắm, vừa ngẩng đầu liền giật mình: "Anh vẫn chưa đi à?"

Trước mắt Lê Tiếu, Thương Úc ngồi trên ghế đơn bên cửa sổ sát đất, cổ áo sơ mi được mở mấy nút.

Ánh đèn vàng rọi xuống, bóng anh mờ nhạt như một bức danh họa khảm trong đêm tối.

Anh dời mắt, hất cằm về phía giường: "Em ngủ đi."

Lê Tiếu đứng yên tại chỗ nhìn anh, rồi nhìn về phía giường: "Vậy còn anh?"

Thương Úc nhìn cô, ánh mắt lóe lên vẻ sâu xa.

Anh mới bỏ chân xuống, đứng dậy đi về phía cô, nói: "Dỗ bạn gái ngủ."

Bình luận

Truyện đang đọc