SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Chưa đến một giờ chiều, đèn báo bên ngoài phòng mổ đã phụt tắt.

Bác sĩ đi ra, bày tỏ ca mổ của ông cụ Đoàn rất thành công. Nhưng vì ông đã có tuổi, nên phải đưa ông vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, hai mươi bốn giờ sau mới có thể gặp mặt người nhà.

Người nhà họ Đoàn nhao nhao chuyển đến khu chăm sóc đặc biệt, nhìn Đoàn Cảnh Minh đang nằm bên trong phòng bệnh qua cửa sổ.

Vì chỗ mổ là đoạn nối từ động mạch đùi, nên ông cụ không bị đau nhiều, tinh thần thoải mái, lúc này đã ngủ say.

Nhìn Đoàn Cảnh Minh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đoàn Thục Viện và các anh chị em khác bàn bạc với nhau một hồi rồi gật đầu nói: "Vậy chúng ta về cả thôi, bác sĩ nói ít nhất trưa mai ba mới có thể ra ngoài. Bây giờ chúng ta có chờ cũng vô ích, ngày mai lại đến."

Tuy Đoàn Thục Viện là con thứ ba trong nhà họ Đoàn, nhưng nhờ cái danh phu nhân nhà giàu nhất, nên lời nói của bà rất có trọng lượng.

Tức thì, mọi người đều nhao nhao gật đầu đồng ý.

Tại bãi đỗ xe bên ngoài bệnh viện, Đoàn Thục Viện dặn dò kỹ lưỡng Lê Tiếu vài câu, sau đó nhận điện thoại rồi rời khỏi bệnh viện trước.

Lê Tiếu dõi theo xe mẹ rồi cũng quay người chui vào xe Mercedes của mình.

Trong xe, cô vịn một tay lên vô lăng, gõ gõ. Ngẫm nghĩ mấy giây, cô liền khởi động xe, lái đến khu thương mại CBD Nam Dương.

Bây giờ là hai giờ chiều, còn nửa ngày nghỉ nữa, cô nên ở bên bạn trai thôi....

Tại trụ sở chính của Diễn Hoàng, trên tầng cao nhất 101.

Lê Tiếu cầm theo hai cốc cà phê đá kiểu Mỹ đi vào khu làm việc một cách quen thuộc.

Trợ lý ở quầy lễ tân nhìn thấy cô, đầu tiên là sững người, sau đó liền nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Giai nhân mất tích đã lâu giờ đã trở lại!

Lê Tiếu nhoẻn miệng cười tỏ ý. Vừa mới đi đến góc hành lang, hai bóng người trước mặt đã thu hút sự chú ý của cô.

Là Vọng Nguyệt và Lưu Vân.

Lúc này, bọn họ đang đưa lưng về phía Lê Tiếu, đứng ở cách đó không xa nhỏ giọng trò chuyện: "Cô ta có ý gì vậy? Từ Parma xa xôi đến đây chỉ để ôn chuyện với lão đại thôi sao?"

Giọng của Vọng Nguyệt lộ rõ sự căm ghét và khinh miệt.

Lưu Vân thì nhíu mày mím môi, trong mắt chứa vẻ lạnh lùng, cười nhạo: "Theo tôi thấy, cô ta chính là bụng dạ khó lường."

Lê Tiếu không cố ý nghe trộm, nhưng tiếng thảo luận của bọn họ không giảm bớt chút nào, dù là ai đứng gần đó cũng có thể nghe rõ mồn một.

Vọng Nguyệt tỏ ra lo lắng xoa trán: "Việc này không đơn giản, may mà dạo này cô Lê không có ở đây, coi như thoát được một kiếp."

Lê Tiếu: "?"

Cô lơ đãng nhướng đôi mày sắc sảo, ánh mắt hứng thú: "Các anh nói vậy nghĩa là sao?"

Vọng Nguyệt nhất thời không phản ứng kịp, sầu muộn thở dài: "Nếu cô gái lòng dạ khó lường kia gặp phải cô Lê..."

Còn chưa nói dứt lời, Vọng Nguyệt đã bị Lưu Vân đạp cho một phát.

Anh ta loạng choạng, chưa kịp nói tiếp thì chợt thấy mắt Lưu Vân lóe lên. Anh ta quay lại nhìn thì lập tức muốn tát mình một bạt tai.

Cho cậu nợ!

"Cô Lê, sao cô lại tới đây?" Lưu Vân bước đến trước mặt Lê Tiếu, kính cẩn gật đầu hỏi han.

Lê Tiếu nhìn cửa văn phòng chủ tịch khép kín mà bình thản hỏi: "Tôi không được vào à?"

"Được chứ, đương nhiên là được rồi." Lưu Vân thầm trừng mắt nhìn Vọng Nguyệt, rồi lập tức vươn tay về phía phòng họp: "Hay là cô vào phòng họp chờ một lát nhé, lão đại đang... tiếp khách."

Lê Tiếu mặt không thay đổi gật đầu, giả vờ quay người, một giây sau lại dừng lại: "Anh ấy đang tiếp ai vậy?"

Là người lòng dạ khó lường thế nào mà có thể khiến cho nhóm Vọng Nguyệt như gặp phải địch như vậy?

Lúc này, Lưu Vân và Vọng Nguyệt nhìn nhau. Vẻ do dự của hai người đều lọt vào mắt Lê Tiếu.

Cô nheo mắt, không gặng hỏi nữa mà đi thẳng vào phòng họp bên cạnh.

Lần chờ này cô chờ nửa tiếng đồng hồ.

Lưu Vân và Vọng Nguyệt chia nhau đi làm việc của mình. Lê Tiếu ngồi vắt chân trong phòng họp một mình, chống cằm nhìn qua vách tường đối diện, đáy mắt đè nén sự mất kiên nhẫn.

Lại mười phút trôi qua, cô không muốn chờ nữa, bèn lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn tin nhắn mà cô đã gửi cho Thương Úc nửa tiếng trước. Từ nãy đến giờ anh vẫn chưa trả lời.

Lê Tiếu trở nên nghiêm nghị, mở danh bạ và gọi điện thoại trực tiếp cho anh.

Nửa phút sau, điện thoại tự động cúp, Thương Úc không nghe máy.

Lê Tiếu nhìn ly cà phê đã tan hết đá trên bàn, cúi mắt, ngón tay gõ trên bàn dần loạn nhịp.

Cô nhắm mắt thở ra, lại cầm điện thoại lên, bình tĩnh mở trình duyệt, tìm hỏi một vấn đề, sau đó chụp màn hình, trở lại WeChat và gửi cho Thương Úc.

Lê Tiếu: [Hình ảnh]

Trên hình là một hàng chữ thế này: Bạn trai không nghe máy không trả lời tin nhắn thì có phải anh ấy muốn chia tay không?

Nguyên đoạn không hề có dấu câu, có thể thấy tâm trạng của người tìm kiếm bực bội cỡ nào.

Tin nhắn gửi đi chưa đầy ba giây, điện thoại của Lê Tiếu vang lên.

Lê Tiếu: "!"

Cô nhìn tên người gọi trên màn hình, khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong mắt xuống, ấn nút nghe, tiện tay mở luôn loa ngoài, cả người tỏa ra hơi lạnh: "Nếu em không gửi hình, có phải anh vẫn không có ý định ngó ngàng đến em không?"

Đầu dây bên kia im lặng một giây, kèm theo tiếng anh phun khói, dường như còn có tiếng bước chân.

Cho đến khi...

Lỗ tai của Lê Tiếu khẽ nhúc nhích, cửa phòng Chủ tịch ở kế bên hình như bị mở ra, mà trong ống nghe cũng đồng thời truyền đến giọng nói quyến rũ của người đàn ông: "Chờ anh đến sốt ruột rồi hả?"

Lê Tiếu không nói gì, mà nheo mắt cầm điện thoại lên, đứng dậy đi ra mở cửa phòng họp.

Bên ngoài hành lang, Thương Úc một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại. Nghe thấy tiếng động vang lên ở phía sau, anh liếc qua, ánh mắt lập tức tối sầm.

Lê Tiếu chưa kịp nhìn kỹ, Thương Úc đã sải bước tới, ôm lấy vai cô quay trở vào phòng họp.

Anh đóng cửa lại, cụp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô gái. Mắt anh sáng lên, chậm rãi nhếch môi, hôn lên trán cô: "Em đến đây từ khi nào?"

Lê Tiếu ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt không chút rung động. Cô né sang bên, bĩu môi, cất giọng lạnh lùng: "Có phải em đã làm phiền anh không, nếu không tiện thì em về trước."

Lời nói giận dỗi rõ ràng như vậy, tất nhiên là Thương Úc nhận ra.

Đồng tử anh hơi co lại, nét dịu dàng trên mặt vơi bớt, trở nên khó dò: "Em đã biết cả rồi?"

Biết cái gì?

Lê Tiếu đột nhiên nhận thức được sự việc hình như không đơn giản.

Cô mím môi, nhíu mày, mắt đen kịt: "Diễn gia, có phải anh có chuyện gì giấu em không?"

Thương Úc nhìn vào đôi môi mím chặt của Lê Tiếu, hồi lâu sau mới đi về phía trước một bước, ôm lấy vai cô vỗ vỗ: "Ban đầu đúng là anh đã định như vậy, nhưng bây giờ không cần nữa."

Nét mặt căng thẳng của Lê Tiếu vẫn chưa dịu xuống. Cô nhìn về phía cửa sổ sát đất, tỏ vẻ rửa tai lắng nghe, lãnh đạm nói: "Vậy anh nói đi."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lê Tiếu giận dỗi Thương Úc. Thật ra không ảnh hưởng gì, nhưng Thương Úc lại cứ cảm thấy cô như thế này có chút đáng yêu.

Anh đưa tay nâng cằm Lê Tiếu lên, thở dài một hơi rồi cúi mặt xuống, nhắc nhở bên tai cô: "Ở phòng kế bên là người cùng họ khác chi của nhà họ Thương, nếu em đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy thì cùng anh qua gặp một lát."

Lê Tiếu tập trung lại, vậy người lòng dạ khó lường mà Vọng Nguyệt nói là dòng bên của nhà họ Thương sao?

Bình luận

Truyện đang đọc