SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Vừa dứt lời, Lạc Vũ nhìn điện thoại vệ tinh trong xe, híp mắt, quay đầu nói: "Lão đại, vị trí tên bắn tỉa trong núi đã bại lộ, Vọng Nguyệt đang phái người xử lý."

Anh hé mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn phía trước.

Vân Lăng, Nhị thủ lĩnh lính đánh thuê của Hội quốc tế.

Thương Úc chạm mắt với đối phương, nhếch môi, dường như chẳng thèm để ý đến lính đánh thuê bên ngoài.

Ngay lúc này, điện thoại đặt sau chỗ ngồi của anh reo lên.

Anh cầm lên xem, đồng tử chợt co lại.

Là tin nhắn WeChat.

Lê Tiếu: Bạn trai, xử lý hết đám mai phục rồi. [hoa hồng]

Ngay lúc Thương Úc thấy tin nhắn này, đôi mắt tối tăm chợt dậy sóng.

Anh buông chân xuống, giọng căng thẳng khàn khàn: "Mở cửa."

Lưu Vân giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn: "Lão đại, vẫn chưa đến lúc."

"Mở cửa!" Anh lạnh giọng lặp lại, tầm mắt lại tập trung nhìn dãy núi cao vút bên trái.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy một bóng đen chậm rãi di chuyển bên đường núi.

Lạc Vũ và Lưu Vân cũng nhìn thấy, tim cả hai lập tức thót lên.

F*ck!

Đừng nói là cô Lê đấy chứ?

Cô không thể đối đầu trực diện với tình thế hiện giờ được!

Đám người đó là lính đánh thuê của Hội quốc tế, chứ không phải đám côn đồ tầm thường.

Vân Lăng thấy tình cảnh này thì ánh mắt cũng phát run.

Gã xoay người thả chân khỏi nắp xe, giơ súng nhắm bóng người trong rừng.

Đám lính đánh thuê cũng nghe ra động tĩnh, đồng loạt nhìn sang, chuẩn bị nghênh chiến.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng súng vang động khe núi cùng với tiếng gầm của Vân Lăng.

Rồi mọi thứ nhanh chóng bình ổn lại.

Cửa sau chiếc xe sang không biết đã mở ra lúc nào, Thương Úc cao ngất, một tay cầm khẩu Golden Desert Eagle ngắm chuẩn bắn xuyên cổ tay Vân Lăng.

Tất cả lính đánh thuê nghe tiếng động thì lập tức tràn lên đúng lề lối.

"Chà, Thương Thiếu Diễn, rốt cuộc mày cũng chịu ra rồi!"

Vân Lăng ôm cổ tay đổ máu, dữ tợn nhìn Thương Úc.

Lưu Vân và Lạc Vũ cũng rối rít xuống xe.

Hai người một trái một phải đứng bên cạnh Thương Úc, cùng giơ súng nhắm vào Vân Lăng.

Đồng tử lạnh buốt của Thương Úc nhiễm màu máu, gương mặt anh tuấn vô cùng hung tàn, nhìn Vân Lăng như nhìn một cái xác.

Anh khép mắt, không nói gì, sau đó nhìn chân núi ven đường.

Vân Lăng cắn răng, cơ mặt co rút, cổ tay vung ra trước, sát khí đằng đằng ra lệnh: "Ra tay đi!"

Vừa dứt lời, hai mươi tên lính đánh thuê ập đến chỗ Thương Úc.

Trong đó có mấy tên cầm súng, nếu như đồng thời nổ súng, chắc chắn anh sẽ chết.

Nhưng anh cứ như không thấy những điều này, bóng người màu đen cao ngất vẫn rảo bước về phía trước, đám lính đánh thuê xung quanh anh cũng dịch chuyển theo.

Hai giọng nói gần như đồng thanh truyền đến.

Một là giọng nữ trong trẻo: "Vân Lăng, tôi khuyên anh đừng tìm đường chết."

Giọng còn lại là của Lưu Vân: "Nhìn sau lưng các người."

Vân Lăng không kịp đề phòng.

Ngay khi gã đang nhìn Thương Úc chăm chằm định ra lệnh giết chết, trên đầu gã bỗng xuất hiện một khẩu súng.

Không chỉ gã, trên đầu tất cả lính đánh thuê đều xuất hiện một khẩu súng.

Mấy người này ở đâu chui ra?

Thậm chí không hề có dấu hiệu báo trước nào?

Tình thế nhanh chóng xoay chuyển khiến người ta không kịp đề phòng.

Thương Úc rảo bước đến gần đỉnh núi, bóng Lê Tiếu vừa hay chui ra từng trong rừng rậm.

Dù ánh sáng quá yếu, nhưng dưới đèn đường vẫn có thể nhìn ra không ít cỏ khô dính trên người cô.

Trên đỉnh đầu cô còn có cả lá cây.

Lê Tiếu vác súng tiểu liên trên lưng, tay còn cầm khẩu Golden Desert Eagle, ngay lúc trượt xuống từ sườn núi thì nhào vào lòng Thương Úc: "Mệt quá..."

Sườn núi này chếch quá, địa thế dốc hơn hẳn rừng cây biên giới.

Thương Úc ôm cô với sức rất lớn, hơi thở dồn dập, nói mấy chữ gần như rít ra từ kẽ răng: "Băng núi đến sao?"

"À..." Lê Tiếu ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Rèn luyện cơ thể thôi."

Vừa nói, cô vừa ôm chặt anh, cổ ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh.

Ừm, không lẫn mùi máu tanh.

Thương Úc tháo súng tiểu liên trên lưng cô ném xuống đấy, khuỷu tay ghì chặt eo cô, cúi đầu thở dài: "Không sợ xông vào chịu chết à?"

Lê Tiếu trề môi, nghiêng đầu nhìn Vân Lăng: "Anh ta thôi á? Không đủ năng lực."

Sự tự tin không thể giải thích này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Yết hầu Thương Úc lên xuống kịch liệt, anh lấy lá cây trên đầu Lê Tiếu xuống, nắm cằm cô hôn mạnh lên môi.

2 Giây kế tiếp, anh ôm cô chậm rãi xoay người.

Ngay lúc này, tình thế ở quốc lộ bị chặn cả trước lẫn sau xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Hai mươi mốt người đàn ông mặc đồ huấn luyện đen cầm súng nhắm ngay đầu Vân Lăng cùng đám lính đánh thuế.

Lê Tiếu đứng bên Thương Úc, liếc nhìn xung quanh, thấy Vân Lăng thì lắc đầu thở dài.

Vân Lăng nhận ra mình đã trúng kế, cổ tay còn đang chảy máu, mắt trợn như muốn nứt ra: "Cô là ai?"

Vừa rồi chính cô đã gọi tên gã.

Một cô gái còn rất trẻ, sao lại biết biệt hiệu của gã?

Lê Tiếu sờ khẩu Desert Eagle trong tay, nhìn Vân Lăng, nét mặt lãnh đạm: "Anh trai anh có biết hôm nay anh mất mặt như vậy không?"

Vân Lăng ngẩn người: "Cô biết..."

"Lắm lời."

Lê Tiếu lạnh lùng ngắt lời gã, ngẩng đầu nhìn Thương Úc rồi bĩu môi về phía trước: "Diễn gia, chuyện này là sao?"

Mấy người mặc đồ huấn luyện đen này ở đâu ra vậy?

Vừa rồi ở sườn núi, rõ ràng cô không hề thấy họ.

Thế nên cô nhắn WeChat cho Thương Úc chỉ là muốn báo anh biết, cô đã xử lý xong ba tay bắn tỉa trên núi rồi.

Cô còn tưởng rằng anh mãi không xuống xe là kiêng kỵ mai phục trong núi.

Giờ nhìn lại, hình như... có phải thế đâu!

Thương Úc nhìn Lê Tiếu, nhếch môi, vừa hay Lạc Vũ liếc thấy màn hình điện thoại ở ghế sau sáng lên: "Lão đại, có điện thoại."

Lạc Vũ lấy điện thoại ra, đi lên trước đưa cho Thương Úc.

Thấy vậy, Lê Tiếu cau mày nhìn Lạc Vũ hỏi: "Sao không gọi điện cho mọi người được?"

Điện thoại Thương Úc gọi được nhưng của Lưu Vân và Lạc Vũ lại không.

Lạc Vũ gật đầu giải thích: "Khu vực này ngăn tín hiệu, còn điện thoại của lão đại có tấm chíp đề phòng ngăn tín hiệu. Thế nên chỉ điện thoại của lão đại thông được thôi."

"Ồ..."

Lê Tiếu đáp lại, nhíu mày, chợt thấy lạ. Không đúng? Nếu ngăn tín hiệu rồi, sao điện thoại của cô cũng thông?

Nhưng không đợi Lê Tiếu hỏi thêm, Thương Úc ở bên cạnh đã nói vào trong điện thoại: "Giải trừ ngăn tín hiệu đi."

Anh cất điện thoại, một tay ôm chặt Lê Tiếu, tay kia vuốt hàng mi, lạnh lùng liếc Vân Lăng.

"Thương Thiếu Diễn, mày đùa tao?"

Vân Lăng rất tức tối, lúc này gã đã nhận ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng vấn đề nằm ở đâu thì gã không nghĩ ra.

Nếu dưới vách đá bên phải đã sớm có người đến cứu viện mai phục, sao ngay từ đầu Thương Úc không ra tay mà tốn thời gian chôn chân ở đây cả tiếng?

Lúc này điện thoại trong túi Vân Lăng rung nhẹ.

Thương Úc nhếch môi, một tay cầm súng, ôm Lê Tiếu trong ngực, nhướng mày thích thú: "Bắt máy đi."

Vân Lăng nuốt nước bọt, nén cơn đau ở cổ tay, lấy điện thoại ra nhưng mắt vẫn nhìn Thương Úc chằm chằm, ấn nút trả lời.

Đầu điện thoại bên kia vang tiếng nổ ầm bốn phía, có kẻ tức tối hét lớn: "Cậu Vân, trụ sở chính lính đánh thuê của chúng ta bị người ta đánh lén, tổn thất rất nặng nề..."

Bình luận

Truyện đang đọc